Mau Yêu Anh Đi

Chương 10: Kết hôn




Tôi từng nghe một câu hỏi: " Nếu người yêu cũ mời đi dự lễ kết hôn thì phải làm sao? "

***

Cuối cùng cũng vào trong thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc

Cô vẫn luôn dãy giụa để thoát ra khỏi móng vuốt của hắn, cuối cùng đành dùng khổ nhục kế. Đưa hai con mắt long lanh ươn ướt nhìn hắn, nhăn mặt

" Tổng giám đốc, anh nắm vậy tay tôi rất đau! "

Hoắc Dư Viễn nhìn cánh tay bên trái bị bỏng chưa khỏi, bàn tay bên phải đã bị hắn vô tình dùng lực mạnh hiện lên những vết hằn đỏ.

Hắn liền buông tay cô ra, kéo cô vào lòng, tay đặt lên eo cô.

Từ Ngôn Hy nhăn mặt định thoát ra nhưng nghĩ lại dù có muốn cô cũng không thoát được nên đành để mặc hắn ôm.

Dù sao như vậy cũng tốt hơn so với việc hắn làm đau tay cô a.

Vừa vào phòng làm việc, hắn đã sai cô đi pha cho hắn một ly cà phê, còn có mua thêm hai phần điểm tâm. Cô liếc hắn một cái, rồi cũng ngoan ngoãn đi mua.

Thật ra, việc đó chỉ là mượn cớ đểHoắc Dư Viễn có thể bàn chuyện mà hắn không muốn cô nghe cùng Doãn Thiên Phách

Hoắc Dư Viễn tựa người vào ghế, nhắm khẽ con mắt sâu đen thăm thẳm, lạnh lùng hỏi

" Nói đi! "

Doãn Thiên Phách ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của tổng giám đốc, trên tay cầm cây bút quay vun vút thật điêu luyện, nhanh chóng mở miệng báo cáo

" Hôm qua tớ đã điều tra, là Tần Diệp Ly. Tớ cho đuổi việc rồi, còn có thông báo toàn bộ các công ty không được nhận cô ta. "

Lông mày của Hoắc Dư Viễn khẽ giãn ra

Doãn Thiên Phách rút ra trong một tập tài liệu một phong bì màu đỏ chói mắt để lên bàn, tiếp tục nói

" Viễn, là Đình gia cùng Mạc gia gửi. Chính là lễ kết hôn của họ "

Hoắc Dư Viễn nhếch khóe miệng.

Doãn Thiên Phách còn đang muốn hỏiHoắc Dư Viễn có đến dự hay không, thì Từ Ngôn Hy liền mang điểm tâm cùng cafe trở về.

Hoắc Dư Viễn đảo mắt nhìn anh một cái, Doãn Thiên Phách liền biết ý, đứng dậy rời đi.

Từ Ngôn Hy đặt cafe lên bàn Hoắc Dư Viễn, thuận tiện thắc mắc mở miệng hỏi

" Sớm như vậy đã tới gặp anh sao? "

Hắn nhìn cô một cái, mặt lưu manh

" Em ghen sao? "

"..."

Từ Ngôn Hy đen mặt.

Sao cô có thể ghen cùng một người khác giới với mình chứ?

Không đúng không đúng, chính xác là, tại sao cô phải ghen chứ?

Im lặng, đi về chỗ ngồi của mình. Cô nên khôn ngoan giữ im lặng, mở miệng kiểu gì cũng bị hắn làm cho tức chết.

Điện thoại của Từ Ngôn Hy rung rung trên bàn, cô bắt máy

" Alo! "

" Thư kí Từ, có chuyển phát nhanh cho cô "

" A, được, tôi xuống lấy liền đây! "

Sau khi chạy xuống quầy tiếp tân nhận lấy một cái bọc nhỏ, cô ngồi vào chỗ làm việc của mình, mở lớp keo dán cùng hóa đơn bên ngoài ra, thò tay vào trong bọc lấy ra một tấm thiệp màu đỏ.

Trên chiếc bìa đỏ chói là một tấm hình Đình Ngụy Phi cùng Mạc Vân Kỳ được in trên đó.

Cô nhếch mép, con mắt trở nên ảm đạm.

Nhanh như vậy thiệp đã tới cô rồi sao?

Cái thiệp chói mắt này, khẳng định không phải Đình Ngụy Phi gửi đi, mà không phải anh ta, thì chỉ có thể một người mà thôi.

Mạc Vân Kỳ, cô muốn khoe chiến thắng của mình đó ư? Đáng tiếc, cô không có hứng thú rồi!

Hoắc Dư Viễn nhìn tấm thiệp trên tay Từ Ngôn Hy, đưa tay xuống ngăn kéo, lấy ra một thứ khi nãy đã giấu đi, là thiệp mời.

Hắn đi đến bên cạnh cô, để tấm thiệp lên bàn. Từ Ngôn Hy nhìn hắn ngạc nhiên

" Anh cũng có? "

Hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi hơi dư thừa, đối tác làm ăn thì phải có rồi. Vả lại, tập đoàn Song Y thì có ai mà không muốn kéo thêm chút quan hệ chứ.

Hắn nhìn cô, mở miệng hỏi

" Em sẽ đi? "

" Không biết nữa! "

Cô không rãnh tới góp vui, nhưng cô lại muốn tới " chúc phúc " cho người ta một chút a.

Hoắc Dư Viễn đưa tay vuốt tóc cô

" Đi, tôi đi cùng em! ". Hắn chính là muốn đưa cô đi đòi lại chút uất ức của tuổi thanh xuân

Từ Ngôn Hy nhíu mày nhìn Hoắc Dư Viễn, ai cần hắn đi cùng chứ. Nhưng mà, có hắn đi cũng không tệ.

" Nếu không sợ mất mặt thì tôi sẽ không ngại để anh đi cùng "

Hoắc Dư Viễn nhếch mép, không nói gì đi về chỗ ngồi. Tiếp tục công việc của mình, trong mắt lóe lên tia hứng thú sâu thẳm trong con ngươi màu đen tuyền.

***

Mạc Gia...

Mạc Kiến Tôn ngồi ở ghế đầu bàn cơm, giống như một vị gia chủ quyền thế lên tiếng

" Từ Ngôn Hy, em mày cũng sắp lấy chồng rồi, đến lượt mày đấy! "

Từ Ngôn Hy ngồi ở gần cuối, đôi môi nhỏ khẽ nhếch lên. Gọi điện bảo cô về ăn cơm chính là muốn bàn về chuyện này ư?

" Ba, đáng lẽ con cũng lấy chồng rồi, nhưng con còn không biết vật trên tay mình còn có thể bị cướp đi a? Còn biết làm sao? "

Mạc Vân Kỳ ngồi bên trái Mạc Kiến Tôn khẽ nức nở

" Chị, chị vẫn giận em sao? Em... em xin lỗi "

" Tiểu Hy, con đừng như vậy, em con đang có thai..." Chu Diệu ngồi bên cạnh Mạc Kiến Tôn cũng nói một câu.

Từ Ngôn Hy khẽ kéo cao khóe miệng. Mạc Vân Kỳ là vậy. Luôn làm một bộ dáng nhu nhược yểu điệu, từ nhỏ đến lớn luôn giành dật đồ của cô, nhưng lúc nào Chu Diệu cũng bảo cô nhường.

Nhường đến cả người yêu sao?

Trước đây, vợ chồng Mạc Kiến Tôn không có con, liền nhận cô về nuôi, sau đó mới phát hiện Chu Diệu đã có thai, chưa đầy một tháng, cô đã bị ghẻ lạnh. Từ năm đó, cô giống như vật thừa thãi, cho đến giờ, cô lại trở thành công cụ làm ăn câu rể vàng cho Mạc Gia, bọn họ chưa từng đối tốt với cô từ khi có Mạc Vân Kỳ, chưa từng!

Từ Ngôn Hy cười chua xót

" Con ăn no rồi, con đi đây "

Cô đứng dậy hướng ra cửa, Mạc Kiến Tôn ở trong liền hét lớn

" Hỗn xược! Cái con mất dạy này! Mày dám bước ra khỏi cửa thì đừng trách tao "

Từ Ngôn Hy hít sâu một hơi, quay lại điềm tĩnh trả lời

" Tôi vốn không phải con của ông! "

***

Một chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt đậu chễm chệ trước khu phòng trọ Từ Ngôn Hy. Khi cô nhìn thấy chiếc xe này, chút nữa thì ngất xỉu. Đây là Ferrari 812 Superfast giá trên 320.000 USD đó nha, là xe siêu siêu siêu đắt tiền a

Hoắc Dư Viễn nhíu mày nhìn cô, đi dự lễ kết hôn người yêu cũ mà ăn mặc đơn giản không thể đơn giản hơn như vậy sao.

hắn không nói gì, lái xe một mạch tới một studio nổi tiếng của thành phố A.

Ba tiếng sau, Từ Ngôn Hy ngây ngốc nhìn trong gương, thiếu chút nữa la lên.

Trong gương là ai vậy? Cô đó sao? Thật không thể tin nổi

Hoắc Dư Viễn nhìn cô, phát biểu hai từ

" Không tệ! "

Từ Ngôn Hy mặc một chiếc đầm đuôi cá màu đỏ huyền bí, sau lưng xẻ ra một mảnh để lộ chiếc lưng bóng nhẵn. Ở cổ áo điểm thêm những hạt trân châu nhỏ, ở trước ngực trái in lên một bông hoa đỏ sặc sỡ, cùng rất nhiều bông nhỏ ti li chạy dài xuống. Ở cổ đeo một dây chuyền làm bằng đá pha lê xanh, đôi bông tai rũ xuống ở hai bên vai. Tóc búi lọn lên cao đính thêm mấy bông hoa như ở ngực.

Mấy nhân viên làm ở studio trầm trồ

" Đẹp quá! "

Quả thật, vẻ đáng yêu thường ngày thay bằng một vẻ quyến rũ huyền bí của phụ nữ.

Hoắc Dư Viễn nhếch mép, bà xã tương lai của hắn đương nhiên phải tuyệt rồi!

Nhà hàng Red Rose, vẻ ngoài của nó vốn đã hoành tráng, bên ngoài vô số chiếc xe đắt tiền đậu chễm chệ trước nhà hàng.

Chiếc Ferrari màu đỏ xuất hiện nổi bật giữa dàn xe đắt tiền đó. Một người đàn ông lịch lãm bước xuống xe. Bộ âu phục được cắt may theo kiểu Pháp vô cùng bắt mắt, tôn lên khí thế xuất chúng của hắn. Khuôn mặt lãnh đạm, nổi bật hơn là đôi mắt đen sâu cùng đôi mày kiếm.

Hai từ thôi, hoàn hảo!

Hoắc Dư Viễn vòng qua bên kia xe, mở cửa. Từ Ngôn Hy bước xuống, vô thức đem tay của mình vòng qua cánh tay của Hoắc Dư Viễn, cùng nhau sóng vai mà bước vào nhà hàng Red Rose.

Hai người vừa bước vào bữa tiệc, mọi người liền bị cái khí thế bức người từ cửa làm cho im lặng, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía hai người. Dĩ nhiên, cả Đình Ngụy Phi cùng Mạc Vân Kỳ cũng nhìn ra cửa. Có người còn thốt lên

" Tuyệt tác của tạo hóa! "