Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Chương 9




Mẹ Uông mạnh mẽ chống lại con trai cường ngạnh hoàn toàn không có hiệu quả, mắt thấy con trai đem cô gái anh phải hẹn hò mời ra ngoài phòng làm việc, trong lòng mẹ Uông tức giận quả thực sắp bốc hỏa.

Con trai đã không trở về nhà lại còn không chịu hẹn hò, công ty cũng không cho bà đến, bà cũng muốn nhìn xem,bà đem người đưa tới nhà nó,coi nó đuổi người ta ra ngoài thế nào.

Nhà con trai bà không có chìa khóa, nhưng bạn tốt của con trai nhất định sẽ có, mẹ Uông tìm vài người, không phải không ở Đài Loan chính là không nghe điện thoại, cuối cùng tìm bạn con trai thời đại học Ngũ Hãn, kết quả con gái Uông Nhu Nhu cũng theo tới luôn.

"Mẹ, người làm như vậy anh cả sẽ tức giận đó." Uông Nhu Nhu vốn gần đây không có việc gì làm thì sẽ chạy tới khách sạn của Ngũ Hãn, kết quả cô nhờ xe cùng Ngũ Hãn đến nhà anh trai, sau đó mới phát hiện mẹ cô lại muốn đem một người phụ nữ không quen biết dẫn đến nhà anh cả cô.

"Tức giận thì thế nào? Chẳng lẽ có thể không cần mẹ nó luôn à?" Mẹ Uông liếc con gái một cái, thân thiết dẫn Trịnh Giai lần trước cùng bà đến phòng làm việc con trai.

Lần trước thấy qua bề ngoài con trai anh tuấn cao lớn, Trịnh Giai đối với anh vừa thấy liền yêu, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng lớn lên ở nước ngoài tính tình Trịnh Giai hiện đại chút, rất nhanh nhận lời đề nghị của bà, cùng bà đi đến nhà con trai bà.

"Mẹ,kỳ thực anh trai. . . . . ." Uông Nhu Nhu khuyên bảo vô dụng, gấp đến độ dùng ánh mắt cầu cứu Ngũ Hãn, hắn lại lắc đầu muốn cô đừng nói nhiều.

"Tốt lắm, đừng nói nhiều, Hãn,cháu mau mở cửa đi,dì đứng đến chân cũng mỏi rồi."

Khi cửa bị mở ra, ngoài cửa bốn người cũng chưa nghĩ đến,Uông Hạo luôn luôn thích sạch sẽ không cho người khác lộn xộn đồ riêng tư anh, trong nhà thậm chí có phụ nữ.

Khi phát hiện khiến huyết áp mẹ Uông ngay tại chỗ lên cao, "Vu Yến,cháu làm sao có thể ở trong này?"

Hà Vu Yến cũng không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xông vào, tuần này trường học khai giảng, cô mấy ngày hôm trước đã nghỉ việc, buổi sáng đến trường học xong, mới từ trường học trở về thay đổi quần áo, vừa mới muốn chuẩn bị bữa tối.

Cô đương nhiên nhận ra người phụ nữ trước mắt là mẹ Uông Hạo, mà phiá sau mẹ Uông có ba người, trừ bỏ vị cô gái trẻ tuổi ăn mặt mốt cô chưa thấy qua, mặt khác hai người một là ông chủ khách sạn cô làm lúc trước,còn lại là em gái Uông Hạo Uông Nhu Nhu.

Bọn họ làm sao có thể tới nơi này? Cô tự hỏi.

"Dì Uông." Hà Vu Yến nhỏ giọng gọi người, nhìn mẹ Uông sắc mặt không tốt trừng cô, cô nhất thời chân tay luống cuống lên.

"Cháu làm sao lại ở trong nhà A Hạo?" Mẹ Uông sao không nhận ra Hà Vu Yến, nhưng là bà thế nào cũng chưa từng đoán bọn lại lén lúc liên lạc.

"Chaú. . . . . . Cháu cùng anh Uông ở đây với nhau."

Lời nói Hà Vu Yến như là một quả bom bùng nổ làm bốn người ở đây sửng sốt, thật lâu một câu nói cũng nói không ra.

Uông Nhu Nhu thế nào cũng không biết anh cả cùng Hà Vu Yến ở chung, cô quay đầu nhìn Ngũ Hãn,hắn trả lời cô bằng một biểu cảm hoàn toàn không biết chuyện.

"Cháu nói cháu ở nơi này?" Âm lượng mẹ Uông cất cao, khó có thể tin nhìn Hà Vu Yến mặc mộ đồ ở nhà thoải mái,nhìn lại căn nhà trọ bà rất ít khi bước vào,sắc mặt mẹ Uông vừa xanh vừa trắng, rồi sau đó mặt trầm xuống hỏi.

"Dạ. . . . . ." Hà Vu Yến thấy phản ứng mẹ Uông, tâm lận đận một cái.

Trịnh Giai thấy trong phòng có phụ nữ,có chút hiểu, "Dì, cô ấy là ai?" Ra vẻ thân mật kéo tay mẹ Uông hỏi.

"Cô ấy. . . . . . Cô ấy là học sinh A Hạo kèm học trước kia, ở cách vạch nhà dì, bây giờ còn đang học đại học, có thể là không có lớp, mới có thể tới đây làm phiền A Hạo." Một câu nói của mẹ Uông, trực tiếp đem thân phận Hà Vu Yến từ tình nhân trở thành em gái nhà bên, cũng gián tiếp phủ nhận tình cảm Hà Vu Yến cùng Uông Hạo.

"Mẹ,chị Vu Yến cùng anh trai. . . . . ."

"Chuyện này không đến phiên con lên tiếng." Mẹ Uông nhẹ giọng khiển trách con gái.

"Hãn,dì còn có chuyện muốn nói với Vu Yến một chút,con có thể giúp dì đưa Trịnh tiểu thư về nhà được không?" Ngũ Hãn vừa mới há mồm muốn lên tiếng, mẹ Uông cũng không để anh nhiều lời.

Uông Nhu Nhu véo cánh tay Ngũ Hãn, muốn anh nói chút gì, Ngũ Hãn trong lòng thở dài, cũng bất lực, dù sao đây là chuyện tình cảm người khác, nếu Uông Hạo thật sự để ý Hà Vu Yến,hắn sẽ không để Hà Vu Yến chịu ủy khuất.

"Cháu sẽ đưa Trịnh tiểu thư trở về trước."

Trịnh Giai vén tóc, ánh mắt mang theo chút khinh thường khiêu khích liếc nhìn Hà Vu Yến, thấy phản ứng vừa rồi của mẹ Uông, cô biết mẹ Uông không thích cô gái trước mắt này, liền tính cô ta cùng Uông Hạo ở chung như thế nào,cha mẹ không đồng ý,Uông Hạo cũng không thể cưới cô ta.

"Dì,cháu đi trước nha."

"Được,có rảnh di sẽ điện cho con, thật ngại quá vốn đợi A Hạo trở về mời cháu đi ăn một bữa cơm, mà để cháu thấy một màng này, bất quá không sao, còn có cơ hội lần sau." Mẹ Uông thân thiết vỗ vỗ tay Trịnh Giai, cùng biểu cảm trầm mặt vừa rồi khác xa.

"Cám ơn dì, cháu đây chờ điện thoại của dì." Trịnh Giai cười duyên xoay người đi ra nhà.

Mà Uông Nhu Nhu còn một mặt ghét bỏ nhìn Trịnh Giai lấy lòng mẹ cô,cực kì không thích cái loại Thiên Kim Đại tiểu thư tự cho là đúng.

"Các con còn không đi?" Mẹ Uông thấy Uông Nhu Nhu còn đứng tại chỗ, quay đầu đuổi người.

Bất đắc dĩ, Uông Nhu Nhu bị Ngũ Hãn keó ra nhà, khi cửa đóng lại, Hà Vu Yến tựa hồ cũng đoán được mẹ Uông muốn cùng cô nói chuyện gì rồi.

Từ ngày đó ở phòng làm việc phát hiện Uông Hạo kỳ thực không muốn cô mang thai, Hà Vu Yến cũng chuẩn bị tâm lý, một ngày này có thể sẽ đến.

Trịnh Giai bề ngoài tao nhã cùng gọn gàng thì cô biết cô thua kém, càng không cần phải nói thái độ mẹ Uông bài xích rõ ràng như vậy, cô mặc dù chậm chạp một chút, nhưng cô không ngốc, sẽ không nhìn ra, từ nhỏ nhìn sắc mặt dì Hà sống, cô biết mẹ Uông dùng biểu cảm nói cho cô,bà không thích cô.

"Ngồi đi." Đuổi tất cả mọi người đi rồi, mẹ Uông mới mở miệng muốn cô ngồi xuống.

"Để cháu giúp dì lấy một tách trà." Hà Vu Yến không ngồi xuống, mà là chạy trốn tới phòng.

Mấy phút đồng hồ sau, cô mang tách trà nóng đặt ở trước mặt mẹ Uông, trong tay mình cầm ly nước, uống một hớp."Cháu cùng A Hạo bắt đầu khi nào?" Mẹ Uông chỉ là quét nhìn tách trà nóng trên bàn trà,tay không cầm lấy uống, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Mấy tháng trước ạ."

"Vì sao là A Hạo?" Mẹ Uông hỏi trực tiếp, cũng không che giấu bà không chấp nhận chuyện Hà Vu Yến.

Ngồi ở trên sofa, Hà Vu Yến hai tay bưng ly nước, không dám giương mắt nhìn mẹ Uông, chỉ nhìn chằm chằm ảnh ngược bên trong ly nước bản thân, thật lâu không có trả lời.

Mẹ Uông thấy cô không lên tiếng, than một tiếng, "Vu Yến,dì đã nhìn cháu từ khi còn nhỏ cho đến lớn, biết cháu là cô gái nghe lời nhu thuận, nhưng là dì thật không tán thành cháu cùng A Hạo ở cùng nhau,không phải dì không thích cháu, mà là A Hạo là con trưởng trong nhà,trách nhiệm trên người nó rất nặng,dì hi vọng giúp nó tìm một cô vợ có thể chia sẻ trách nhiệm cùng nó, ít nhất gia thế bối cảnh cũng thích hợp."

Gia thế bối cảnh sao? Hà Vu Yến chua sót mở miệng cười, "Cháu biết."

"Như vậy tốt lắm,dì cũng không muốn làm người xấu,dì cho cháu thời gian hai tháng, nếu cháu mang thai,dì đây để cho cháu cùng A Hạo kết hôn, nếu không có, vậy cứ coi như tốt cho A Hạo, bản thân rời đi được không?"

Mẹ Uông thật nhân từ lại thật thông tình đạt lý yêu cầu, nhưng muốn cô mang thai tựa hồ là có chút quá đáng, cũng có thể nói hoàn toàn không có khả năng.

"Dì,cháu thật thích anh Uông, luôn luôn đều rất thích, mấy ngày nay anh ấy đối với cháu cũng tốt lắm, cháu cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng là anh Uông không có mở miệng nói chuyện kết hôn với cháu, cháu nghĩ anh ấy cũng không có tính chuyện sẽ cưới cháu." Đã làm không được yêu cầu, Hà Vu Yến cũng không muốn cuối cùng rơi vào trường hợp xấu hổ bị đuổi, "Trường học cháu đã khai giảng, chờ cháu tìm được phòng ở,cháu sẽ chuyển ra ngoài."

"Vu Yến,dì không phải muốn đuổi cháu. . . . . ." Mẹ Uông không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp chạy lấy người như vậy,bà cho rằng Hà Vu Yến chắc chắn sẽ sống chết không chịu rời khỏi con trai, dù sao nếu đi tìm một người đàn ông ưu tú lại có gia thế giống con trai mình rất khó nha.

"Không sao ạ, dì, cháu biết, cháu chỉ là ngốc một chút, mới có thể không nghĩ tới chuyện tương lai, cám ơn dì đã nhắc nhở cháu." Nói xong Hà Vu Yến mới ngẩng đầu nhìn phía mẹ Uông, hốc mắt cô hồng hồng, nhưng không khóc.

Nhất thời mẹ Uông có chút áy náy, không biết mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai, nếu Uông Hạo thật sự thích Hà Vu Yến, bà ngạnh sinh chia rẽ bọn họ, đến lúc đó con trai chắc chắn sẽ oán trách người làm mẹ như bà, nhưng là bà lại không muốn vi phạm lương tâm nói bà hi vọng con trai cưới Hà Vu Yến, dù sao cô gái này quả thật không thích hợp lắm.

Ngũ Hãn đưa Trịnh Giai về nhà, Uông Nhu Nhu lại không đi xe hắn, ngược lại tự mình bắt taxi, trước tiên đi tới công ty anh trai, ai biết anh trai cô nghe cô nói xong, biểu cảm lạnh nhạt không tỏ vẻ gì khác, tiếp theo còn vội vàng đi họp.

"Anh à,đã đến lúc nào rồi mà anh còn có tâm tình đi họp nữa chứ?" Lúc này anh không phải nên lập tức chạy về nhà nhìn xem sao?"Hiện tại là thời gian anh đi làm,anh bề bộn nhiều việc."

"Bận rộn? Có cái gì rất bận?Em thấy căn bản anh không thiệt tình thích chị Vu Yên thì có , tựa như những người phụ nữ anh kết giao trước đó,anh bất quá là muốn vui đùa cùng chị Vu Yến mà thôi."

"Uông Nhu Nhu, sinh hoạt riêng tư cuả anh không cần em bình luận,em có thể đi rồi đó."

"Anh trai!" Uông Nhu Nhu tức giận đến nghiêng người đạp mạnh vào bàn làm việc, "Anh thật sự không sợ chị Vu Yến bị mẹ bức đi sao?"

"Đi ra ngoài."Uông Hạo đứng dậy cầm tài liệu trên bàn, chuẩn bị đi họp.

"Thôi, em mặc kệ, nếu chị Vu Yến thật sự đi rồi,để coi anh có hối hận hay không thì biết!" Uông Nhu Nhu tức giận dậm chân, rồi sau đó đẩy Uông Hạo ra chạy đi ra ngoài.

Uông Hạo lâu lắm mới không tăng ca, khó có được hôm nay ở công ty đợi đến gần mười giờ, lái xe trở lại nhà, trong phòng có một ngọn đèn mở, đây là thói quen sau khi Hà Vu Yến chuyển đến bắt đầu ở, khi trời tối mặc kệ có người hay không, phòng khách nhất định phải để lại một ngọn đèn.

Cởi áo khoác tây trang đặt ở trên sofa,Uông Hạo mở cửa phòng đi vào.

Một bên giường lớn nổi lên, anh xoay người keó một góc chăn, lộ ra cơ thể Hà Vu Yến, cô ngủ nên không biết cũng không cảm thấy, hoàn toàn không biết anh về nhà rồi.

Nhìn cô ngủ say sưa,Uông Hạo cúi đầu ở trên môi cô hôn một cái, lại không muốn đem người trên giường đánh thức.

"Anh Uông. . . . . ." Hà Vu Yến tay xoa mắt, ánh mắt khép hờ kêu anh.

"Đánh thức em rồi hả?"

Hà Vu Yến tặng anh một mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu xong, kéo bàn tay to của anh qua gối lên gò má mình, rồi sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.

Uông Hạo không rút tay ra, để cô làm nũng nắm bàn tay to bản thân, biểu cảm thương tiếc nhìn cô, ánh mắt ôn nhu chưa từng có, chẳng những cười đến vểnh khóe miệng,ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười, đó là người đàn ông đối với người phụ nữ mình thích mới có.

Khoảng mười phút sau,Uông Hạo thấy cô lại ngủ sâu, có thế này nhẹ nhàng mà kéo tay ra, giúp cô đắp chăn kín, đứng dậy cởi xuống caravat cùng áo sơmi đi vào phòng tắm.

Chờ anh trở lại phòng đã nửa tiếng sau, Hà Vu Yến ngủ như trước, anh xốc chăn lên nằm xuống giường, thuận đưa tay ôm cô vào trong lòng, vốn chính là muốn ôm gần gũi cô, ai biết ôn nhu rồi vân vê như thế lại nảy sinh hứng thú, dứt khoát đem quần áo cô cùng mình cở ra, đồng thời cũng đem Hà Vu Yến trong lúc ngủ mơ hôn tỉnh.

Bởi vì còn nửa mê nửa tỉnh,hình như cô bởi vì Uông Hạo đùa nghịch, khiêu khích một hồi lâu, nghe thấy tiếng cô như mèo kêu ngâm khẽ,Uông Hạo xoay người đè cô ở dưới thân, không ôn nhu tiến vào trong cơ thể cô.

Đêm nay Uông Hạo thật mãnh liệt, hoàn toàn không cho cô thời gian thở dốc,hung hăng rút ra đâm vào, nghe cô có chút chịu không nổi khóc lên, anh ép buộc ác hơn.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là bị anh tốt quá mức, Hà Vu Yến lấy lòng ngửa đầu hôn anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng kêu tên anh, một tiếng lại một tiếng, cả người mềm mại như nước, mặc anh khi dễ.

Uông Hạo cúi người đè cô, chỉ lộ ra tay chân mình, cúi đầu hôn cô không dứt, như là muốn đem cô ăn vậy, Hà Vu Yến bị anh hôn đến thở không nổi, lại trốn không thoát, nửa người dưới còn bị anh va chạm, chịu đựng chịu đựng, cuối cùng ngất đi, bởi vì là nửa mê nửa tỉnh bị lôi kéo thân thiết, Hà Vu Yến không biết Uông Hạo lúc này đây là cố ý không mang biện pháp toàn.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì trường học có khóa, Hà Vu Yến chịu đựng thân mình chua xót đau đớn, Hơn nưã Uông Hạo cũng phải đi làm nên cùng nhau rời giường, chờ hai người rửa mặt chải đầu ngồi trước bàn ăn ăn cơm,Uông Hạo mới nói cho cô buổi tối hôm nay anh tới Singapore đi công tác,phải bốn ngày sau mới có thể trở về.

"Anh không ở nhà,em muốn tìm Lâm Kiều Kiều tới ở cùng em không."Uông Hạo sợ cô ở một mình buồn, cũng lo lắng lời nói hôm qua mẹ tới đây ảnh hưởng đến tâm tình cô.

"Được." Hà Vu Yến cười trả lời anh.

"Nhớ phải chờ anh trở về nhà, nếu anh về nhà mà không nhìn thấy em, cẩn thận anh cho em vài ngày không xuống giường được."Uông Hạo sử dụng giọng nói uy hiếp trước sau như một, Hà Vu Yến nghe xong mặt đỏ ửng lên.

Chờ ra cửa,Uông Hạo lái xe đưa cô đến trường học, trước khi đi còn cùng cô thân thiết một phen, chờ xe anh nghênh ngang rời đi, Hà Vu Yến cũng không đi đến trường, mà là bắt xe bus đi hướng khác.

Cả một ngày, Hà Vu Yến đều ở bên ngoài vội vàng, chỉ là cô đi nguyên một ngày,xem rất nhiều phòng ở, lại không tìm được phòng nào cô có thể gánh chịu nổi.

Uông Hạo đi công tác thì cô bắt đầu muốn chuyển nhà,đồ đạt của cô vốn không nhiều lắm, không đến nửa ngày là có thể dọn dẹp xong, vấn đề duy nhất là cô sẽ nghỉ ngơi ở đâu?

Phòng ở trước kia đã sớm cho thuê, mà tiền mặt trên tay cô cơ hồ đều đã đống học phí,tạm thời không tìm được tiền đóng tiền thuê nhà, quả thật rắc rối.

Tìm phòng ở cả một ngày, Hà Vu Yến quyết định ngày mai lại tìm thử xem nơi cách xa trường học một chút, cầm mì ăn liền trong tay vừa mua, chỉ uể oải hướng nhà Uông Hạo đi, bổng chuông điện thoại di động vang lên, vừa thấy tên biểu trên màng hình, Hà Vu Yến vội vàng tiếp.

Cô mới "Alo" một tiếng, đầu bên kia Lâm Kiều Kiều đã giống tiếng sấm nổi lên bốn phía trực tiếp mắng chửi người, "Hà Vu Yến,cậu vì sao không có lên lớp hả?"

"Mình hôm nay có việc."

"Cậu hiện tại đang ở đâu?"Lâm Kiều Kiều chất vấn.

"Ở trên đường trở về nhà anh Uông."

"Cho cậu chọn,ngay bây giờ cậu đến gặp mình hay là muốn mình đi qua giết cậu, nói đi?"

Hai mươi phút sau, Hà Vu Yến thở hổn hển xuất hiện tại gần cửa hàng tiện lợi, nơi đó Lâm Kiều Kiều đang chờ cô với một bộ mặt tức giận.

Lâm Kiều Kiều vừa mới há mồm chuẩn bị thẩm vấn, Hà Vu Yến so với cô lên tiếng trước một bước, "Kiều Kiều,cậu có thể cho mình mượn tiền được không?"

Lâm Kiều Kiều miệng há thật to, như là choáng váng trừng mắt Hà Vu Yến, thật lâu cô mới hoàn hồn, "Cậu muốn vay tiền mình?"

Hà Vu Yến gật đầu, đây là cô vừa rồi ở trên đường suy nghĩ, cô trước vay tiền Lâm Kiều Kiều, mấy ngày nay nhanh chóng tìm công việc, để tháng sau được phát lương , cô có thể trả tiền rồi.

Mười phút sau, chỉ nghe Lâm Kiều Kiều truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, khó có thể tin trừng mắt Hà Vu Yến, "Cái gì?Cậu muốn chuyển nhà? Cậu muốn dọn đi nơi nào?"

"Phòng ở mình còn đang xem, nhưng là tiền thuê nhà mắc quá,mình tạm thời lấy không ra nhiều tiền như vậy."

"Cho nên cậu theo mình vay tiền là vì muốn đi thuê phòng?"

"Ừa. . . . . ."

"Cái ông chú biến thái gia sư kia đâu?Anh ta đuổi cậu đi ra ngoài à?"

"Không phải, là tự mình muốn chuyển ra."

"Các cậu chia tay rồi hả?"

Hà Vu Yến trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật gật đầu, "Xem như là vậy."

"Cậu xem,mình đã nói với cậu rồi,đàn ông ở chung là vì ham muốn thuận tiện, chờ anh cảm thấy đồ hết tươi mới, lập tức liền vô tình một cước đem phụ nữ đá văng."Lâm Kiều Kiều lấy anh trai cô làm ví dụ, chính là không nghĩ tới ví dụ này sẽ xảy ra trên người bạn tốt mình.

"Anh ấy đi công tác,mình muốn trước khi anh ấy trở về trước chuyển đi." Hà Vu Yến giải thích.

Lâm Kiều Kiều hừ hừ, rồi sau đó nói: "Mình không có tiền."

Vốn là không quá khẳng định Lâm Kiều Kiều sẽ cho cô mượn tiền, Hà Vu Yến sau khi nghe xong chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ lý giải, "Mình đây ngày mai lại đi tìm phòng ở khác, nhìn xem có tiện nghi hay không. . . . . ."

"Hà Vu Yến!Cậu thật sự xem mình là bạn cậu sao?Cậu lúc này chạy tới mình mượn tiền? Cậu hẳn là chạy tới mình ủy khuất khóc kể, sau đó mở miệng với mình nói muốn đến trú tạm nhà mình một thời gian không được à!" Lâm Kiều Kiều tức điên, nhịn không được rống lên với cô vài câu.

Hà Vu Yến bị rống có chút sững sờ, nhất thời không biết nên phản ứng gì, "Kiều Kiều. . . . . ." Cô nghẹn ngào chảy nước mắt xuống.

"Khóc cái gì? Nhà ông chú biến thái đó ở nơi nào? Lập tức dẫn mình đi, còn chờ ngày mai gì, hiện tại liền ngay lập tức đem tất cả hành lý của cậu đều chuyển đến nhà mình." Cô hỏi Hà Vu Yến địa chỉ xong, lại cầm điện thoại ra, "Anh, anh hiện tại tới đón em nha." Lâm Kiều Kiều mới mặc kệ anh trai cô có phải hay không phải đang ở trên giường cùng người phụ nữ nào thân thiết, nói địa chỉ xong lập tức gác điện thoại.

Kỳ thực Lâm Kiều Kiều ngoài miệng mắng chửi người, nhưng trong lòng cô không phải thật hy vọng Hà Vu Yến cùng Uông Hạo chia tay.

Bất quá đều đã chia tay,cần gì phải lưu luyến, nói chuyển liền chuyển, lôi kéo Hà Vu Yến trở về, dùng thời gian so với chuyển đến nhà Uông Hạo còn nhanh hơn,Lâm Kiều Kiều đã đóng gói toàn bộ hành lý tốt.

"Chỉ có cái đó sao?" Nhìn trong căn nhà bài trí xinh đẹp, Lâm Kiều Kiều thấy chướng mắt thế nào ấy.

"Ừa."

"Không nghĩ tới vị ông chú biến thái kia nhỏ mọn như vậy,ngay cả mua quần áo, giày, trang sức cũng không có, cậu thế nhưng lại thích người đàn ông không phẩm chất lại keo kiệt nữa chứ, Hà Vu Yến,cậu thật là người ngốc nghếch nhất rồi."

Không lâu, anh trai Lâm Kiều Kiều gọi điện thoại đến, Hà Vu Yến trong tay xách chỉ có hành lý cô xoay người, trước khi rời đi cô lại quay đầu nhìn căn nhà này một cái, trong mắt toàn là lưu luyến không rời, trước khi đi cô đem đèn nhỏ trong phòng khách mở lên, sau đó xoay người cùng Lâm Kiều Kiều đi ra ngoài, khi khóa cửa lại, cô cũng khóc oà lên.