May Mắn Bé Nhỏ

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

qeqwe

*Không có hình sịp da báo nên lấy tạm sịp gà nha ^^


Sau khi chồng qua đời, mẹ Ngu Chu định cư luôn ở Mỹ. Anh cả với anh hai đều bận rộn công việc của riêng mình nên không thể đi theo thành ra việc đi thăm mama xinh đẹp liền do Ngu Chu phụ trách. Mọi năm Ngu Chu đến tháng mười sẽ đi nhưng năm nay dì ở trong nước cũng muốn gặp chị mình liền khởi hành sớm hơn dự định đi từ tháng bảy. Ngu Chu ở đó tầm hai mươi ngày, mỗi ngày đều cùng hai vị bề trên luyện tập dưỡng sinh trải qua những tháng ngày thanh tâm quả dục. Dường như đối với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn ngăn cách, đột nhiên một ngày mở weixin nhìn thấy quản lý nhắn cho y một cái tin khiến hắn sợ hết hồn.

Tin tức kia đã là của ba ngày trước. Thông báo việc Kiều Lỗi trong lúc diễn bị thương, vết thương ở chân trái, tình hình nghiêm trọng, chính là đang xác nhận có hay không bị tổn hại đến xương.

Ngu Chu nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt phát sầu. Một bên nhắn lại cho quản ly hỏi thăm tình huống hiện tại, lại lập tức mua vé máy bay suốt đêm bay trở về.

Đen đủi chính là mấy ngày này cũng chính là ngày tổ chức lễ cưới của em gái quản lý, quản lý bận rộn tiếp khách trước sau say đến nhũn cả người căn bản không nhận được tin nhắn kia của Ngu Chu. Lúc Ngu Chu xuống máy bay vẫn chưa thấy hồi âm trong lòng loạn lên một hồi, thuê xe trực tiếp đi đến nhà Kiều Lỗi.

Tiến vào thang máy, y thuần thục ấn số 18, ở trong thang máy liền bắt đầu rút chìa khóa ra. Chờ thang máy mở ra y liền vọt tới cửa nhà Kiều Lỗi, rút chìa khóa mở cửa, đi vào, sửng sốt.

Một tên nào đó đang ngủ lõa thể trên ghế sô pha!

Nam nhân nằm trên ghế đến một mảnh vải che thân cũng không có. Một cánh tay hắn đặt ở trên mắt ngăn nửa mặt, cánh tay còn lại đặt trên bụng, ngực trái có một dấu hôn rõ rệt màu hồng nhạt, lại còn thêm cả hai chân giang rộng, lộ ra cái ở giữa kia tư thế y hệt như chủ nhân của nó mềm oặt, dài, độ lớn vừa phải, aa…a không chịu được.

Đại não của Ngu Chu trong nháy mắt sung huyết, não bộ liền nảy ra một bộ Xuân Cung đồ. Cảnh tượng này khiến y không thể ở lại được, chạm vào nắm cửa muốn đóng lại, quay người lại, huyết áp tăng cao. Cửa đóng lại, y suýt nữa ngã ngửa, trán đập vào cánh cửa “uỵch” một tiếng vang thật lớn, bên trong lại vang lên một giọng nói vang lại: “Tiểu tấn không phải cậu lại ngã dưới đất nữa chứ?

Trong phòng tắm lúc sau liền ló ra một cái đầu, Kiều Lỗi toàn thân sạch sẽ trên người vẫn còn dính đầy nước, trên bắp chân trái còn dán một miếng băng lớn quả nhiên là bị thương rồi.

Ngu Chu vốn đang bực muốn chết, thấy chân hắn còn đang bị thương, trong nháy mắt liền lấy lại bình tĩnh, hỏi|: “Chân cậu thế nào rồi?”

Kiều Lỗi hoàn toàn không ngờ tới đột nhiên lại nhìn thấy Ngu Chu, hắn ngạc nhiên một lúc rồi lập tức tươi cười đi ra, tùy tiện cầm lấy khăn tắm quấn vào bên hông, trên người vẫn còn vài giọt nước tí tách chảy xuống, khập khễnh bước ra nói: “Anh tại sao lại trở về? Về từ lúc nào vậy? Sao lại không nói trước với em?  Anh… chẳng lẽ vừa xuống máy báy sao? Đưa túi cho em, nhanh ngồi xuống đi.”

Vừa quay đầu liền đụng trúng người vẫn đang nằm trên sô pha, Ngu Chu căn bản không có chỗ ngồi, Kiều Lỗi ngượng ngùng cười cười, một cước đạp vào ghế, “Mau đứng lên, có người đến nhà, mau nhường chỗ ngồi!”

Ngu Chu mở to, trừng mắt nhìn hắn đem chân  đá vào ghế, đau lòng cho chân trái kia ngữ khí cũng không tốt: “Tôi không ngồi, cậu mau nói cho tôi biết chân của cậu rốt cuộc bị làm sao?

“Không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da.” Kiều Lỗi nhìn cái người đang bất động trên sô pha của liền đi thẳng tới trước mặt dùng sức đấm vào bụng hắn một cái, một bên cười giải thích,” Lúc chụp ảnh bị đạo cụ đâm vào thế nhưng đã được xử lý kịp thời bác sĩ cũng nói không phải vấn đề quá lớn, thường xuyên thay băng một thời gian sẽ khỏi thôi, chẳng qua sẽ lưu lại ít sẹo.

“Vậy còn đỡ.” Ngu Chu thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một bình thuốc màu nâu, “Tốt nhất là một vết sẹo cũng đừng có lưu lại. Đây là thuốc tôi mang từ Mỹ về, bôi một ngày 3 lần là có thể xóa sạch vết thương, đừng đụng vào nước, chờ cậu khỏe lại đảm bảo một vết nhẹ cũng không còn. Tôi đã thử qua, dùng tốt.”

“Thần kỳ như vậy?” Kiều Lỗi như nhận được bảo vật, “Cám ơn anh! Có điều nói như vậy, thuốc cũng đưa rồi, anh không phải là vì em nên mới trở về chứ?”

Ngu Chu vô thức đút tay vào túi áo, trong đầu ngẫm nghĩ. Người đại diện nói không rõ ràng, y không biết Kiều Lỗi rốt cuộc bị thương thế nào, dưới tình thế cấp bách nhớ tới ở phố người Hoa có một hiệu thuốc nổi danh chuyên điều chế thuốc mỡ, y liền đến mua rồi cầm về. Thế nhưng phần tâm tư này y sao dám nói ra cho Kiều Lỗi biết, không thề làm gì khác hơn là kiếm cớ: “Đương, đương nhiên không phải. Đoàn phim có việc, tôi vì công việc của đoàn nên mới trở về, biết cậu bị thương nên mới thuận tiện đến thăm một chút.” Dừng một lúc nghĩ chưa đủ thuyết phục, lại bổ sung thêm một câu: “Nói thế nào thì tôi cũng là giám chế của đoàn phim, hẳn là nên tới thăm cậu một chút.”

Kiều Lỗi lúng túng cười cười, vừa mất mát trong lòng vừa ảo não vừa rồi quên mất thân phận của bản thân mà tự mình đa tình, đem nổi giận trong bụng dội lên trên người tên đang lõa thể nằm trên ghế.

Một giáng đánh xuống, người kia kêu rên lên một tiếng rốt cục cũng tĩnh.

Hắn mơ mơ màng màng nhìn Kiều lỗi cũng mơ màng nhìn Ngu Chu, mơ màng nhìn Kiều Lỗi lại mơ màng nhìn Ngu Chu…

“Ôi mẹ ơi! Tôi không phải đang mơ chứ!” Lương Tiểu Tấn đứng lên trong chớp mắt, “Ngu Ngu Ngu Ngu Chu?”!

Ngu Chu lạnh lùng gật đầu với Lương Tiểu Tấn.

Bạn tốt Lương Tiểu Tấn ôm cổ chân Kiều Lỗi suýt nữa thì đem cả khăn tắm cùng kéo xuống: “Đá lớn, Ngu Chu sao lại ở nhà cậu?”

Đá lớn? Ngu Chu nguy hiểm nhíu mi, chính mình ở bên Kiều Lỗi lâu như vậy còn chưa gọi biệt danh của nhau bao giờ, thế nào người này lại được gọi là đá lớn?

Kiều Lỗi cũng hiểu được, xấu hổ, hai chân giãy ra nói tên kia buông tay: “Vừa mới tới thôi. Anh ấy không phải là giám chế sao, đến thăm tôi. Tiểu tấn, đừng ôm nữa, bỏ tay ra, bỏ tay.

Lương Tiểu Tấn rốt cuộc cũng buông tay ra bởi vì hắn ý thực được mình đang khỏa thân. Mặt của hắn dần dần đỏ lên, tìm vật xung quanh che chắn, không giấu được mặt trên, ít nhất… che phía dưới. Thế nhưng tìm một vòng, Tiểu Tấn bi ai phát hiện xung quanh không có gì cả.

“Thật ngại quá, tôi bình thường ở nhà đều như vậy.” Lương Tiểu Tấn dùng hai tay che khuất hai chân, lúng túng nói, “… Ý tôi nói là ngủ trần.”

Nói cách khác cậu đến nhà Kiều Lỗi đều ở trần?

Ánh mắt Ngu Chu bỗng chốc liền lạnh xuống ba mươi độ.

Lương Tiểu Tấn cũng cảm giác được Ngu Chu đối với mình hơi lạnh nhạt, thế nhưng nghe nói Ngu Chu tương đối lạnh lùng, hắn cho rằng người này không thể trêu chọc, nói khẽ với Kiều Lỗi: “Quần áo của tôi đâu? Cậu đem quần áo của tôi vứt ở xó nào rồi?”

Lời này nói ra lại mang ý nghĩa khác, liên tưởng đến Kiều Lỗi lại càng không thích hợp, lại không thể giải thích, không cách nào Kiều Lỗi đành đè thấp ngữ điệu nói: “Tối hôm qua cậu làm quần áo bẩn hết, tôi đem quần áo cậu bỏ vào máy giặt sạch rồi!”

“Vậy bây giờ sao?”

“Đương nhiên ở trên ban công rồi.”

“Tôi đây phải mặc cái gì bây giờ? Cậu để tôi phải trần chuồng thế này sao?”

“Cậu đi tắm trước đi, tôi lấy quần áo của tôi cho cậu mặc tạm.”

“Quần trong cũng mặc á?”

“Đừng nói nhảm, cậu có thể để trần?”

“Tôi muốn mặc cái phía sau in hình con báo, hừ!”

“Cút!”

Lương Tiều Tấn ngượng ngùng cười với Ngu Chu, hai tay ôm đằng trước đi vào phòng tắm.

“Cậu còn có cả quần lót in hình báo?” Ngu Chu mỉm cười nói, “Thế nào mà đến giờ tôi vẫn chưa từng thấy qua?”

“Hì….hì lúc đến chỗ anh không mặc loại này.” Ngu  Chu lạnh lùng nói, “Lần sau đến chỗ tôi mặc loại này đi.”