May Mắn Bé Nhỏ

Chương 16




Trung tuần tháng 9, phim điện ảnh “Hướng tử mà sinh” được công chiếu.

Ban ngày lễ ra mắt phim hoàn thành tốt đẹp, buổi tối đoàn làm phim cũng mở  party ở dãy biệt thự gần đó. Căn biệt thự này là của một doanh nhân giàu có, trước đây cũng từng làm diễn viên diễn qua một vài phim truyền hình dài tập, sau đó lại rời khỏi làng giải trí làm kinh doanh, kiếm được gia tài bạc triệu, gia sản ngày càng nhiều, một trong số đó chính là dãy biệt thự này. Biệt thự có diện tích rộng, hay nhất là ở trước sảnh nhà có một cái hồ bơi lộ thiên. Đoàn làm phim bày tiệc riệu ở xung quanh hồ bơi này, quyết định đêm nay không say không về.

Tiệc rượu mừng ra mắt lần này Ngu Chu cũng đến. Gần đây y được bầu làm giám khảo của  liên hoan phim Rumania nên mới về nước hôm trước. Kiều Lỗi lên lịch cho bản thân sau khi kết thúc phim hẳn là chỉ ở nhà tập trung nghỉ ngơi cho đến đêm nay mới lại gia nhập vui chơi cùng đoàn phim. Gần một tháng qua hai người cũng không có liên hệ gì nhiều, Kiều Lỗi chỉ có thể theo dõi tin tức của người kia qua báo chí. Báo chí trong nước không nói nhiều về liên hoan phim kia lắm, chỉ có đưa tin lúc khai mạc sau đó liền biệt vô âm tín. Nếu muốn biết thêm tin tức thì phải leo tường, vài ngày đó hắn không bỏ sót tin tức nào liên quan đến Ngu Chu, toàn bộ 24 tiếng đồng hộ lúc nào tay cũng giữ điện thoại. Thế nhưng tin tức chủ yếu vẫn là những tin liên quan đến phim ảnh, về tin tức của giám khảo như Ngu Chu thì vẫn thật là ít ỏi.

Lần gần đây nhất thấy được tin tức của Ngu Chu là xem nghi lễ khai mạc trên Youtube. Ngu Chu đứng trên thảm đỏ cùng một loạt các nhà phê bình phim khác. Lúc trao giải xong đến phần phỏng vấn có phóng viên Trung Quốc đến phỏng vấn Ngu Chu, anh còn nhiệt tình giới thiệu bộ phim mình với đạo diễn Lộ hợp tác hi vọng khi ra rạp được mọi người chú ý đến xem. Kiều Lỗi đem đoạn video này xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần mản hình chiếu đến hình ảnh của Ngu Chu hắn đều nhấn tạm dừng một lúc. Buổi tối mà không ngủ được lại lấy đoạn video đó ra xem.

Kiều Lỗi vẫn thích Ngu Chu, cho dù biết rằng có lẽ người mà người kia thích là Lỗ Dương hắn vẫn thích, hắn thích anh đến điên rồi.

Thế nhưng hắn biết, so sánh với Lộ Dương thì mình tuyệt đối không có hy vọng nào.

Đoàn làm phim mở party ở biệt thự này là do Lộ Dương chủ trì, có điều chủ nhân biệt thự này lại quen biết Ngu Chu hơn một chút, toàn bộ buổi tối ôm Ngu Chu hết hát lại uống rượu, Lộ Dương muốn mời hắn uống một chén hắn còn ghét bỏ không thèm để ý. Chẳng qua rượu rút cuộc vẫn phải uống, đều là bằng hữu mà, chỉ là đùa một chút cũng không phải thực sự ghét bỏ.

Ngu Chu được chủ nhà lôi kéo nên không ai dám quấy rầy, ngược lại Lộ Dương vừa ngồi xuống lại bị mọi người trong đoàn trên dưới luân phiên mời rượu. Rượu trong pary này đều dùng vang đỏ, Lộ Dương cũng nhiệt tình ai đến kính đều uống hết. Kiều Lỗi bên cạnh quan sát, Ngu Chu bên cạnh người bạn tốt kia, gương mặt đã ửng đỏ, điệu cười mê ly, rõ ràng thấy được là anh say rồi.

Kiều Lỗi có chút lo lắng, nhắc hắn tới chuyện Ngu Chu không biết uống, uống hơn nữa liền gục, có thể dùng loại lý do nào đây? Hắn vắt óc mà cũng chưa nghĩ ra, sau đó Lộ Dương liền qua đó.

Lộ Dương đi đến rất tự nhiên, về công hắn là đạo diễn, giải vây cho giám chế đại nhân là rất bình thường, về tư hai người là bạn tốt, để bạn tốt đỡ rượu hộ cũng không có gì đáng nói. Lộ Dương nhắm lấy ly rượu trong tay Ngu Chu, vẻ mặt tươi cười đi tới, cách đó một khoảng Kiều Lỗi không nghe rõ hắn nói gì, chỉ thấy được hắn dễ dàng giành được ly rượu trong tay Ngu Chu, ngồi xen vào giữa hai người kia hào sảng cùng chủ nhà uống hết chén đó.

Kiều Lỗi thở phào nhẹ nhõm, tuy vậy cũng không nén nổi chút khó chịu trong lòng. Hắn dùng sức lắc đầu, đem tâm tình không đáng có này văng ra ngoài.

Đoàn làm phim chủ yếu là người trẻ tuổi, nên chơi cũng hết mình điên cuồng,

Ngu Chu đứng cách đó không xa, đại khái khoảng 3 mét.

Có lẽ Ngu Chu đã say thật rồi, quần áo bị xộc xệch, cúc áo mở, cà vạt cũng không biết vứt ở chỗ nào, áo sơ mi trắng bị bung cúc cổ, lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng dẻ xương quai xanh khiêu gợi. Y đi một bước, lại phải vịn vào cạnh bàn, bàn chân xiêu vẹo như thể lúc nào cũng có thể ngã xuống. Kiều Lỗi ở gần y như vậy, y không quan tâm có người ở bên cạnh, chỉ lo cúi đầu, men theo bể bơi tiến về phía người kia.

Kiều Lỗi nhìn một chút bên đó, trên bàn bên kia bày rất nhiều nước chanh. Có lẽ Ngu Chu cũng biết mình uống nhiều rồi nên muốn uống một cốc nước chanh để làm dịu cơn say một chút.

Bộ dạng của anh bây giờ thực sự không thể làm người khác yên tâm, chính là đi đến bàn bên cạnh, rót hết nước chanh lẫn rượu vào cốc. Kiều Lỗi không thể nào mặc kệ anh được, vì vậy nhấc chân đi về phía Ngu Chu, vừa đi được vài bước dường như Ngu Chu cảm giác được, ánh mắt nhìn về phía Kiều Lỗi.

Ánh mắt mơ màng, cả người loạng choạng.

“Kiều…”

Dưới chân mất thăng bằng, mang theo lời nói chưa kịp thốt ra “Lỗi”, Ngu Chu ngửa mặt lên trời mà ngã xuống nước.

“A!!!!”

Âm thanh rơi xuống nước cộng thêm tiếng hét chói tai, mọi người đang vui đùa ầm ĩ ở hai bên cũng nhanh chóng tụ lại hai bên bể bơi. Kiều Lỗi trừng mắt nhìn Ngu Chu rơi xuống, tim đập thình thịch, sau đó không chút suy nghĩ liền cởi áo khoác ngoài, nhảy xuống nước.

Hai mắt ở trong nước không thể thích ứng được vậy nên dù Kiều Lỗi đã mở to mắt cũng không thấy rõ được tình hình dưới nước. Hắn nỗ lực dùng hai tay tìm lấy Ngu Chu Chu. Người kia uống nhiều rồi, không biết lúc xuống nước có nhớ hay không vẫn phải thở. Trong ấn tượng của hắn, kỹ năng bơi của Ngu Chu quả thực rất tốt thế nhưng uống nhiều rượu như vậy còn có thể bơi sao? Bên tai chỉ còn tiếng ù ù của nước cùng tiếng tim đập. Đã hơn một phút trôi qua mà hắn vẫn chưa nắm được Ngu Chu.

Kiều Lỗi động thân, ngẩng đầu lên mặt nước để thở, lại định lặn xuống thì nghe thấy trên bờ truyền đến tiếng cười.

Thân thể di động trên mặt nước, hắn không hiểu nên nhìn xung quanh mọi người đều đang cười.

Mọi người cười cái gì? Các người không thấy Ngu Chu rơi xuống…

Sau đó hắn nhìn thấy Ngu Chu.

Ngu Chu đứng trong nước, mực nước trong bể bơi cùng lắm chỉ cao đến ngực anh.

Kiều Lỗi sửng sốt một chút, hai chân đạp xuống, dưới chân liền vững vàng chạm tới đáy bể.

Hắn cao hơn Ngu Chu một chút nên nước chỉ tới ngang ngực.

Xung quanh đồng thời phát ra một trận cười vang.

Mọi người vừa cười vừa kéo Ngu Chu ra khỏi bể bơi, cũng có người đưa tay qua kéo hắn, đầu óc Kiều Lỗi trống rỗng, cũng không biết có nên đưa tay ra nắm không. Hắn thực sự bối rối, lý trí đã qua lấy lại bình tĩnh, nhắc nhở hắn trước mặt mọi người dù là trường hợp như vậy hắn vẫn phải giữ vững hình tượng không được tức giận.

Kiều Lỗi lập tức bật cười, tiếp nhận cánh tay giúp đỡ của đối phương, mượn lực để lên bờ, mọi người nhanh chóng cười nhạo hành vi của hắn. Mọi người hay nói đùa, hỏi hắn nhảy xuống có cảm giác gì, hắn ngồi xổm xuống  dùng lực đẩy hết đám người kia xuống nước, cười to nói, “Mọi người thử xem!”

Vì vậy trận thủy chiến oanh liệt dưới nước bắt đầu mà người khởi xướng đầu tiên là Kiều Lỗi trong lúc mọi người vui đùa ầm ĩ lại yên lặng rời khỏi đoàn người.