May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả

Chương 2




Đi theo hắn ra phía sau đình viện, đi qua tầng tầng lớp lớp sân nhỏ, rồi đi qua một loạt cánh cửa, càng đi sâu vào bên trong càng tĩnh mịch. Chỉ có tiếng chim hót cùng tiếng thông reo điểm xuyết cho bầu trời mênh mông trống trải này.

Bước vào một cánh cổng lớn màu đỏ thẫm, đình viện phía sau bức tường phù điêu (tường xây làm bình phong ở cổng) trang nhã, gọn gàng sạch sẽ. Phía đông trồng một khóm trúc trúc cao vút, bên dưới khóm trúc là mấy bụi cỏ bồng (Cỏ bồng. Mùa thu thì chết khô, gió thổi bay tung gọi là phi bồng) xinh xắn đón xuân, một màu xanh biếc gầy yếu kiên cường làm tôn lên màu vàng nhạt mềm mại đáng yêu, một sự tao nhã lịch sự, thanh tú đẹp đẽ nói không nên lời.

Trên cánh cửa đại sảnh treo một tấm hoành phi màu đen mạ vàng, trên đó viết hai chữ hành thư* ‘Tu lư’. Hắn ngừng bước chân trước một gian phòng phía đông, nói: "Vào đi, môn chủ ở bên trong."

*Hành thư: một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo.

Ti Điềm "Vâng" một tiếng, đồng thời trấn an lại tinh thần bất an của mình một chút, mới nhẹ nhàng đi vào.

Gian phòng rất lớn, trang hoàng theo phong cách cổ xưa, dường như có thể nghe thấy được mùi vị năm tháng đọng lại nơi đây. Mỗi một món đồ vật đều đẹp đẽ quý giá, nếu như không phải nàng đã từng sống trong cảnh giàu sang, e rằng nàng hoàn toàn không thể nhìn ra sự sang trọng cùng xa hoa nơi đây, bên trong có thể nói là bất hiển sơn bất lộ thủy*. Phía bên phải là một tường sách gọn gàng sạch sẽ.Trong phòng, sách vở cùng mực đen nhàn nhạt ngân nga, chỉ có gió núi hòa cùng mùi vị của lá trúc xanh lại nhẹ nhàng khoan khoái đến thế, một sự thư thái, bình yên nói không nên lời.

*Không đụng ta thì không biết hàng.

Phía trước tấm bình phong tinh xảo được làm từ tám phiến thủy tinh là một chiếc ghế gỗ tử đàn, một vị nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang cầm một quyển sách, dường như không biết nàng đi vào, ánh mắt căn bản không hề rời khỏi quyển sách để nhìn nàng một cái.

Hắn mi dài môi mỏng, nghiêm trang đoan chính. Cả người mặc quần áo màu đen, trên đầu cài một cây trâm bằng gỗ, trang phục cực kỳ đơn giản nhưng lại toát lên một sự uy nghiêm lẫm liệt, tịch mịch trầm tĩnh giống như cây tùng cây bách sừng sững cao lớn.

Hắn chính là môn chủ Thiệu Bồi của Thất Thế Môn? Nàng cho rằng sẽ là một vị lão giả, không nghĩ tới hắn trẻ tuổi như vậy.

Nàng không dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy, im lặng đứng ở trước cửa cách hắn ba thước, thấp thỏm chờ hắn đặt câu hỏi.

Chiếc đồng hồ cát ở góc phòng cho thấy thời gian vô thanh vô tức đã trôi qua, chân của nàng bắt đầu nhũn ra, ánh nắng lờ mờ xuyên qua cửa sổ nhỏ, từng bước, từng bước xuyên qua, từ phiến thủy tinh đầu tiên chậm rãi di chuyển đến phiến thủy tinh thứ ba của bình phong, hắn vẫn đọc sách như cũ, giống như không biết đến sự tồn tại của nàng.

Đột nhiên, bụng của nàng cô lỗ một tiếng! Mặt của nàng bắt đầu nóng lên, xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.

Rốt cuộc hắn cũng để sách xuống, ngẩng đầu lên.

"Vì sao ngươi muốn gia nhập vào Thất Thế Môn?" Thanh âm của hắn giống như từ trong sơn cốc truyền đến, ẩn giấu âm thanh gào thét vang vọng, lại có khả năng thu hút lòng người, làm cho người ta kìm lòng không đậu mà hoảng sợ.

Nàng vội nói: "Ta, ta nghe nói đệ tử Thất Thế Môn mỗi tháng được nhận mười lượng bạc."

Hắn dường như có chút không vui, chau mày lại hừ một tiếng.

Nàng có chút xấu hổ, lý do mình đến Thất Thế Môn quả thực là không thể nói ra mà. Thế nhưng đây là suy nghĩ chân thật của nàng. Trước đây, một lượng bạc chỉ đủ cho nàng ăn một bữa cơm, thế nhưng bây giờ, nàng gần như có thể ăn trong hai ba tháng. Mười lượng bạc là một số tiền lớn đối với nàng.

Nàng cúi đầu, mặt bắt đầu đỏ lên. Nàng nói như vậy, hắn nhất định cho rằng nàng là một người tham tiền.

"Ngươi tên là gì?"

"Ti Điềm."

Hắn nhìn nàng, nói: "Gia nhập vào Thất Thế Môn, sau khi học thành tài yêu cầu phải làm việc cho Thất Thế Môn ba năm. Ngày ngươi học thành tài, ta sẽ mua ngươi ba năm thời gian với giá một ngàn lượng bạc trắng. Trong ba năm này, ngươi phải làm theo mệnh lệnh của Thất Thế Môn. Nhưng mà ngươi yên tâm, Thất Thế Môn không phải là bàng môn tà đạo hay tà phái Ma giáo, ngươi không phải đi giết người phóng hỏa. Ba năm sau, đi hay ở là do ngươi quyết định, ngươi có đồng ý không?" Vẻ mặt của hắn hờ hững, lúc nói chuyện ánh mắt hắn không một chút dao động, giống như là đang nói đến chuyện ăn uống ngủ nghỉ.

Làm theo mệnh lệnh? Trong thời gian ba năm? Ngàn lượng bạc trắng? Trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ về mấy từ này, nàng không phải là đại tiểu thư, không có nghề nghiệp, không có chỗ ở, không có người để dựa vào, thật sự nàng không có con đường nào để chọn hết. Cho nên, nàng không chút do dự lập tức trả lời: "Ta đồng ý." Thật ra thì không có lựa chọn, không có đường lui cũng là chuyện tốt, sẽ làm cho người ta dứt khoát, gọn gàng, linh hoạt, dũng cảm tiến lên phía trước.

Hắn mím môi nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén như đao, dường như tất cả bí mật đều không thể nào che giấu dưới ánh mắt của hắn.

Nàng cúi đầu lo lắng không yên, không dám nhìn hắn, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng lo nghĩ, rốt cuộc thì hắn có đồng ý giữ nàng lại hay không?

Sự im lặng làm cho nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột, bất an đến nỗi tiếng hít thở cũng giống như tiếng gió rì rào.

Cho đến khi tiếng chuông gió Thất Bảo treo trên tấm bình phong nhẹ nhàng vang lên hai tiếng. Hắn mới mở miệng nói: "Ngươi ở lại đi."

Nàng thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên cảm thấy rất vui mừng.

Hắn gọi người ngoài cửa: "Thương Vũ!"

Thiếu niên đứng ngoài cửa đi vào, cúi đầu ôm quyền nói: "Sư phụ!"

Thì ra hắn gọi là Thương Vũ.

"Dẫn nàng tới viện Chu Tước, ở cùng với Lâm Tây Yến."

"Vâng."

Nàng vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, nói: "Đa tạ sư phụ đã thu nhận."

Thiệu Bồi lạnh lùng nói: "Thất Thế Môn cùng môn phái khác khác nhau, mặc dù ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, kỳ thực ngươi và ta chỉ là quan hệ khách hàng. Ta trả tiền cho ngươi. Ngươi làm việc cho ta. Hy vọng lần giao dịch này, ta và ngươi đều hài lòng."

“Vâng, sư phụ." Ngàn lượng bạc trắng, đối với nàng mà nói, vậy là đủ rồi.

Thiệu Bồi nhìn Thương Vũ, khẽ vuốt cằm: "Ngươi dẫn nàng xuống dưới thu xếp một chút."

Thương Vũ nhìn nàng một cái, Ti Điềm không đi theo hắn, chẳng qua là thận trọng và căng thẳng nhìn Thiệu Bồi.

Thiệu Bồi nhíu nhíu mi, giống như có điều thắc mắc.

Nàng dè dặt nói: "Sư phụ, con có thể ứng trước bạc tháng này không? Con muốn ứng ba lượng." nói đến đây nàng đã xấu hổ đến nỗi ngón tay cũng đỏ lên. Thế nhưng nàng thật sự không có biện pháp mà.

Thiệu Bồi quan sát sắc mặt của nàng, nói với Thương Vũ: "Ngươi cho nàng mượn ba lượng bạc trước đi."

Trong lòng nàng buông lỏng, vội nói: "Cảm ơn sư phụ."

Thiệu Bồi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn yểu điệu của nàng, xoay người lại.

Một người trẻ tuổi, thanh tú, cao gầy, phong thái hoà nhã từ phía sau bình phong đi ra. Cẩm bào màu tím thêu một con Giao Long vờn mây. Hắn phất vạt áo ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, thanh nhã như vẽ, khí định thần nhàn.

Thiệu Bồi cau mày: "Ngươi thích nàng?"

Người trẻ tuổi cười nhạt một tiếng: "Nàng rất thích hợp."

Thiệu Bồi trầm ngâm một lát, nói: "Nha đầu kia rất thành thật. Thế nhưng, tiền không có chủ sở hữu."

"Đúng vậy, tiền vô chủ, đổi chủ giống như dòng nước chảy, hôm nay Hà Đông, ngày mai Hà Tây. Nhưng mà nàng nói như vậy, cho thấy nàng rất thành thật. Vả lại khi nàng bước vào đây, từng đánh giá trang trí trong phòng, trong mắt để lộ ra kinh ngạc tán thưởng, nhưng không có nhìn vật gì lâu. Lúc ngươi xem sách, nàng vẫn luôn rủ mắt xuống, cũng không có nhìn bất cứ vật gì trong phòng, càng không lộ ra vẻ thèm thuồng, có thể thấy được nàng đã gặp qua người phú quý, nếu ta đoán không sai, nàng có lẽ đang gặp khó khăn, thiếu tiền chi tiêu, chưa chắc là người tham lam."

Thiệu Bồi nói: "Nếu bàn về động cơ, cừu hận so với tiền tài thì động lực lớn hơn, cho nên ta xem trọng Lâm Tây Yến hơn."

"Lâm Tây Yến quả thực là nhân tài có thể bồi dưỡng, đáng tiếc dung mạo bình thường, sau này đi theo bên cạnh ta, ngược lại dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ, suy đoán lai lịch của nàng. Còn nàng thì sao, xinh đẹp thanh tú, dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là thị thiếp của ta, dễ dàng cho việc che dấu tai mắt người khác."

Thiệu Bồi gật đầu: "Đúng vậy, với thân phận của ngươi, có mỹ nhân bên cạnh mới hợp tình hợp lý."

Thương Vũ dẫn nàng đến một đình viện ở phía Tây Tu Lư, đi qua cửa nguyệt lượng (cửa có hình ánh trăng), lại đi qua một bức tường phù điêu, trên bức tường là bảy con Phi Long ngũ sắc đang vờn mây, miệng ngậm ngọc Lưu Ly, giương nanh múa vuốt, trông rất sống động.

Đi qua khỏi bức tường phù điêu là một đình viện rộng rãi. Trong sân vườn, có tất cả bốn cái sân nhỏ độc lập. Trên mỗi cánh cửa treo tấm biển được viết theo thứ tự "Thanh Long", "Bạch Hổ", "Huyền Vũ", "Chu Tước" .

Hắn đứng ở trước cửa sân Chu Tước gõ vài tiếng.

Một nữ hài tử mở cửa đi ra, dung mạo đoan trang, tuổi tác xấp xỉ Ti Điềm, nhưng không có sự ngây ngô và linh hoạt của thiếu nữ, vẻ mặt như ông cụ non, nghiêm túc lạnh lùng.

Hắn chỉ chỉ sau lưng nàng, nói: "Lâm Tây Yến, đây là Ti Điềm. Sư phụ bảo các ngươi ở chung với nhau."

Nữ hài tử kia dường như sửng sốt một chút, hai đầu lông mày chợt lóe lên một chút không vui, nếu như là trước đây, Ti Điềm nhất định sẽ không nhìn ra một chút không vui đó, thế nhưng đã trải qua thói đời nóng lạnh, nàng đã thuộc nằm lòng phần tâm tư này. Nhìn mặt mà nói chuyện, chỉ có ở một người vô ưu vô lo mới có thể nước chảy thành sông.

Hắn dẫn nàng đi vào sân nhỏ. Trong tiểu viện gọn gàng ngăn nắp, hành lang gấp khúc trồng toàn là hoa cỏ. Mùa xuân ở trên núi mới bắt đầu đơm nụ, mơ hồ có thể ngửi được hương thơm trong những ngày sắp tới.

Ở giữa viện có một gốc bồ đề lớn, giống như một cái ô khổng lồ che phủ đình viện. Ánh mặt trời loang lổ, từ cành lá thưa thớt chiếu xuống, giống những mảnh lá vàng nhỏ. Nghĩ đến đây, nàng có chút xấu hổ, quả nhiên là nghèo đến điên rồi, ngay cả ánh mặt trời cũng có thể nhìn thành vàng lá.

Hắn dẫn nàng đi vào gian phòng phía bên phải, chỉ vào phòng nói: "Nơi này chính là chỗ ở của ngươi, Lâm Tây Yến đến sớm hơn ngươi bảy ngày, ở kế bên cạnh, ngươi có cái gì không hiểu thì đi hỏi nàng." Hắn dặn dò qua loa xong, xoay người rời đi.

Nàng còn chưa kịp quan sát căn phòng, vội vàng gọi hắn: "Đại sư huynh."

Hắn quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt hình như có chút không kiên nhẫn.

"Cái kia, cái kia, bạc." Nàng nói cà lăm xong, xấu hổ không thôi, nắm góc áo ước gì có thể đem góc áo tạo thành đồng tiền.

Việc này nàng đã làm nhiều lần, nhưng mỗi một lần, nàng đều không thể tránh khỏi xấu hổ ngượng ngùng. Có một số việc có thể thành thói quen, có một số việc, cho dù có làm nhiều hơn nữa vĩnh viễn cũng không cách nào thành thói quen, ví dụ như vay tiền.

Hắn cau mày, nói: "Đi theo ta." Chân dài bước một bước, đã đi ra khỏi phòng.

Nàng lúng túng đi theo phía sau hắn, ra khỏi viện Chu Tước, hắn trực tiếp đi vào viện Thanh Long, nàng cũng đi vào theo.

Viện Thanh Long cùng viện Chu Tước có bố cục giống nhau. Điểm khác nhau duy nhất chính là ở giữa viện không có gốc bồ đề, mà là một ngọn núi giả. Hình dạng ngọn núi giả cũng không giống như những nhà phú quý khác, mà là cao ngất quái dị, gạch đá lởm chởm. Nhưng trong ao nước quanh hòn non bộ, các chú cá nhỏ bơi nhanh trong nước, thể hiện trong tĩnh có động, trong ngốc nghếch có thông suốt.

Hắn đi vào một gian phòng, một lát thì đi ra, cầm bạc trong tay, giống như hạt châu chuyển động trong lòng bàn tay.

Quả nhiên là kẻ có bạc, thái độ đối xử với bạc quả thực là không thèm để ý.

Hắn thong dong tiêu sái đi tới, trên vai rộng lớn lưu lại ánh mặt trời, giống như quý công du xuân tử, lỗi lạc (không ai bó buộc được) bước đi không chút để ý.

Nàng liếc mắt nhìn bạc trong tay hắn, xấu hổ đến mức cúi thấp đầu xuống.

Hắn đứng trước mặt nàng, cũng không có nóng vội đưa bạc cho nàng, ngược lại híp mắt nhìn nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt chăm chú lại nghiêm túc.

Dưới tình hình trầm mặc và bị nhìn chăm chú như thế này, nàng cảm giác mình bị ánh mắt của hắn nung chảy ra, trong lòng dâng lên một sự xấu hổ nhỏ.

Cuối cùng hắn cũng mở miệng, cực kỳ thận trọng nói: "Ti Điềm, ngươi quá mập."

Nàng sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sáng trong của hắn . Đã lớn như vậy, hắn là người đầu tiên nói nàng béo. Làm sao đây? Nàng đã gầy đến mức khi ngủ cũng cảm thấy xương cốt tiếp xúc với ván giường rồi, hắn còn nói nàng quá béo? Thế nhưng ánh mắt của hắn nghiêm trang, không giống là đang nói đùa.

Nàng nghi ngờ nhìn hắn, không biết đột nhiên hắn nói như vậy là có ý gì.

Hắn đưa ba lượng bạc, cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngươi lại gầy nữa rồi, có thể chui vào chính giữa đồng tiền rồi."

Thanh âm của hắn tràn đầy tiếc nuối, chân tình thân thiết. Còn thở dài yếu ớt, cường điệu bản thân lấy làm tiếc.