May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả

Chương 34




Đây không gọi là hôn môi, gọi là gặm cắn mới đúng.

Khi hắn buông nàng ra, môi dưới của hắn bị rách một miến lớn, mà môi của nàng cũng hơi trầy, hồng hồng sưng lên một chút, trước kia là tiểu anh đào, hiện tại đã thành quả đào mật, càng thêm mê người, vừa liếc mắt đã cảm nhận được mùi vị.

Hắn nhìn nàng, mím môi cười, màn cường hôn vừa rồi đã tuyên bố quyền sở hữu, hắn cảm thấy rất hả giận.

Nàng vừa thẹn vừa giận, ngoài thở hồng hộc ra thì khuôn mặt đỏ lên như một quả táo, hốc mắt cũng đỏ lên, hiển nhiên là nàng tức giận đến sắp khóc.

Nhưng thân là nữ tử, trong tiềm thức luôn coi trọng danh tiết, bị chiếm tiện nghi lớn như vậy, nếu như còn bị người xung quanh nhìn thấy rồi truyền ra ngoài thì chuyện còn lớn hơn nữa, nàng lập tức nhìn quanh bốn phía, sợ có người trông thấy cảnh "trẻ em không thể nhìn" vừa rồi. May mắn là hắn rất biết chọn nơi, nơi đây vừa lúc là một góc hẻo lánh của phố nhỏ, lại ngay giờ cơm trưa, gần như không có ai, chỗ hai người đứng còn bị tấm bảng hiệu khách điếm che khuất. Xem ra, tạm thời không cần lo lắng đến vấn đề danh tiết.

Nàng thoáng yên tâm, lập tức nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn, tức giận nói: "Huynh thật quá đáng! Muội muốn tố cáo với sư phụ." Nói xong, một giọt nước mắt thật lớn rơi xuống.

Ánh mắt của hắn nhu hoà lại, nụ hôn vừa rồi có chút kinh tâm động phách, nhưng vẫn chưa thỏa mãn.

Hắn cười tủm tỉm nói: "Muội đi nói cho ông ấy biết đi. Tốt nhất, là nói cho nương muội biết, còn có Ngô Dong nữa."

Nàng tức giận nói không ra lời, nhưng nước mắt lại tiếp tục tràn ra. Quả thực chỉ có thể ngậm bồ hòn, cũng không cách nào nói cho ai nghe, chuyện này sao có thể nói ra khỏi miệng đây?

Hắn đưa khăn tay qua, nàng nghiêng đầu không nhận, để mặc cho nước mắt rơi lã chã rơi trên mặt, trong lòng hắn bực bội, vừa hận vừa giận, mà hắn lại không có kế sách gì, vì vậy càng thêm bực bội.

Hắn đành phải tự mình lau nước mắt cho nàng. Nàng giãy giụa không cho, hắn thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích." ép buộc lau cho nàng, nhưng lau hoài vẫn không hết.

Hắn rõ ràng đã có Lâm Tây Yến, vì sao còn trêu chọc nàng. Ấn tượng tốt của hắn trong lòng nàng đã mất hết rồi.

Thật vất vả mới ngăn được nước mắt, nàng lạnh lùng hỏi: "Tại sao huynh lại như vậy?"

Cái này còn phải hỏi sao? Hắn nổi đóa: "Ta tặng lược cho muội, hai chữ kia muội vẫn không rõ sao? Chẳng lẽ phải viết lên ngân phiếu muội mới hiểu được?"

Nàng càng tức giận, xấu hổ và giận dữ, trong mắt hắn, nàng là một kẻ tham tiền sao! Nàng tức giận đến mức đầu óc cảm thấy choáng váng, đành phải tự nhận mình xui xẻo, tốt nhất vẫn nên rời khỏi nơi này, nói đạo lý với hắn cũng vô dụng thôi, liều mạng với hắn còn nực cười hơn.

Hắn bằng lòng thả nàng đi, chỉ kéo cánh tay nàng, thấp giọng nói: "Ta thích muội." lực tay hắn lớn kinh người, kẹp chặt cánh tay nàng, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay.

Nàng buồn bực, chất vấn: "Không phải huynh và Lâm Tây Yến hữu tình sao? Muội tận mắt nhìn thấy các người ôm nhau. Đại sư huynh, muội thực không nhìn ra, huynh vậy mà chân đạp hai thuyền."

Hắn ngạc nhiên, rốt cuộc đã rõ vì sao nàng lặng lẽ rời đi.

Hắn không biết nên khóc hay cười: "Ngày đó nàng ấy tới tìm ta, là vì kẻ thù của phụ thân nàng ấy đang làm thị vệ trong Lâm Giang vương trong phủ, nàng ấy muốn ta giúp nàng giết người nọ. Hiện tại ta không làm được. Cho nên mới an ủi nàng ấy một chút mà thôi. Mà nè, như vậy mà gọi là ôm sao? Muội đừng oan uổng ta, nhiều lắm thì ta chỉ vỗ vai nàng ấy thôi. Như chúng ta vừa rồi mới gọi là ôm nhau." Nói xong, hắn lại cười hắc hắc: "Muội đang ghen phải không?"

"Ai muốn ăn dấm chua của huynh?"

"Muội không ăn thì ta ăn!"

Nói lý lẽ với hắn cũng vô dụng, chỉ thêm dây dưa không rõ, nàng dùng sức kéo cánh tay, vội vàng đi về.

Ngón tay của hắn không chút sứt mẻ, cười ha hả nói: "Muội đồng ý với ta, trong vòng ba ngày hủy hôn đi, ta để cho muội đi."

Nàng tức giận: "Huynh, huynh đừng mơ tưởng."

Hắn toét miệng cưới: "Ta chính là như vậy đấy."

"Huynh, huynh."

Hắn nhướng mày kiếm, ôn tồn dụ dỗ nói: "Ta thì sao? Ta có chỗ nào thua kém Ngô Dong?" Thật sự là ở phương diện nào hắn cũng hơn Ngô Dong, nhưng vấn đề là nàng không nghĩ tới sẽ cùng hắn như thế nào, đặc biệt khi biết rõ Bùi Vân Khoáng muốn gả muội muội cho hắn, nàng càng không có ý nghĩ gì đối với hắn.

"Muội, muội căn bản không nghĩ tới."

"Vậy còn bây giờ."

"Huynh !" Nàng bực bội, người không nói lý lẽ như vậy, rốt cuộc nàng cũng thấy được. Việc hệ trọng như thế sao nàng có thể suy nghĩ ở chỗ này cơ chứ?

"Muội nghĩ kỹ đi rồi ta sẽ thả tay ra." Hắn vẫn ung dung nhìn nàng.

"Đại sư huynh, huynh, huynh biết không, Vương gia có thể sẽ gả tiểu quận chúa cho huynh đó ." Nàng không có cách nào khác, đành phải sớm lộ ra chút tin tức cho hắn, hy vọng hắn có thể động lòng. Nói thật, nàng cũng cảm thấy đây là một mối lương duyên vô cùng tốt.

Kinh hỉ lớn như vậy, mà hắn lại không có một chút phản ứng.

Hắn nhìn nàng, "Hung dữ" nói: "Ta chỉ cần muội thôi."

Mặt của nàng hồng hồng như được thoa một lớp phấn son. Đụng phải người không nói đạo lý như hắn, nàng đành phải quanh co vòng vèo trước: "Muội muốn trở về. Đại sư huynh, huynh cho muội chút thời gian nha." khi nói đến đây, nàng quả thực cảm giác mình đã ăn nói khép nép lắm rồi, rốt cuộc ai mới là người có lý vậy!

"Mất Bao lâu?"

"Không biết."

"Vậy muội định thời gian đi."

"Muội, một tháng nhé."

"Một tháng? Một tháng trứng gà cũng ấp ra con gà con rồi." Hắn khinh thường nhìn nàng, hắn chinh chiến sa trường, khi có thời cơ phải nắm chắc, lần trước đó cũng bởi vì hắn mềm lòng nương tay đợi hai tháng nữa, kết quả, suýt nữa đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi. Lần này, tuyệt đối không thể kéo dài như thế.

"Nửa tháng được không?"

"Không, ba ngày. Nhớ rõ phải hủy hôn." khí thế nàng càng yếu, khí thế của hắn phải càng mạnh mẽ. Hiển nhiên, lý lẽ không là cái gì, ngang ngược không nói đạo lý mới chiếm được thượng phong.

"Huynh để cho muội trở về đi."

"Muội đã đáp ứng?"Nàng gật đầu, lần đầu tiên trong đời có ý định làm "Tiểu nhân" nói không giữ lời

"Ba ngày sau, ta ở kỳ xã của Tạ Thông chờ muội. Nếu muội dám không đến." Hắn hừ hừ hai tiếng, trắng trợn uy hiếp.

Nàng đành phải gật đầu, rời khỏi nơi này trước rồi hãy nói.

Cuối cùng hắn cũng thả nàng ra, nàng vội vàng xách váy bỏ chạy.

Hắn ôm cánh tay, nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười từ đáy lòng chạy lên khóe môi. Nha đầu kia, có đôi khi thật lanh lợi, có đôi khi lại ngốc nghếch. Thế nhưng hắn thích sự ngốc nghếch này của nàng, ghét nhất những nữ nhân, ỷ bản thân mình có vài phần tư sắc, õng ẹo làm dáng tưởng rằng người nam nhân nào cũng thích nàng.

Ba ngày, cũng rất dài đấy, có lẽ chỉ để nàng suy nghĩ trong một buổi thôi, hắn có chút hối hận.

Trở lại vương phủ, nàng thật sự bắt đầu suy nghĩ, nhưng là nghĩ làm thế nào để hắn bỏ đi ý nghĩ đối với nàng. Hắn bảo nàng đi từ hôn Ngô Dong, đâu có chuyện dễ dàng như vậy, đã nhận sính lễ, hàng xóm láng giềng cũng biết hết rồi.

Quan trọng nhất là, từ khi nào trong đầu hắn có cái ý niệm này đối với nàng, sao một chút nàng cũng không phát hiện được vậy? Nàng bắt đầu nhớ đến từng cảnh một ở núi Lan Chu, nghĩ tới nghĩ lui, giống như là hắn đang khi dễ nàng. Chỉ có một lần, hắn cõng nàng lên bậc thang, dường như có chút khả nghi. Về sau, hắn lại hẹn nàng đi thuyền hoa, nhưng cũng không nói gì chỉ thổi một nhạc khúc. Sau nữa là tặng nàng lược, còn viết hai chữ không giải thích được, như vậy là quá khả nghi rồi. Nàng cảm thấy kinh hãi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đầu óc rối loạn như một đống sợi tơ, xoắn xuýt bện lại với nhau.

Chạng vạng tối, nàng đi đến thư phòng đưa thơ cho Bùi Vân Khoáng, tâm thần vẫn có chút không tập trung, dáng vẻ hoảng hốt.

Chiều tà, trong thư phòng ánh hoàng hôn vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng trong phòng đã đốt đèn. Bùi Vân Khoáng ngồi ở trước bàn, nghe tiếng bước chân nhè nhẹ cũng không ngẩng đầu lên, nàng trình thơ lên, thấp giọng nói: "Vương gia, là thơ từ Bắc Cương."

Hắn a một tiếng, không quay đầu liền đưa tay ra nhận thơ. Không ngờ đột nhiên đụng phải ngón tay của nàng, trong lòng nàng hoảng hốt, phong thơ rơi trên mặt đất.

Nàng vội vã cúi đầu nhặt, hắn cũng quay đầu lại nhìn.

Đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt nàng đang cúi xuống bỗng ngẩng lên, đôi môi anh đào sưng bóng kia như ẩn như hiện. Ánh mắt hắn nặng nề rơi vào môi dưới của nàng, trong lòng phẫn nộ không lí do.

Hai tay nàng trình thơ lên, hắn cũng không nhận.

Hắn lạnh lùng hỏi: "Môi của muội làm sao vậy?"

Mặt nàng lập tức ửng đỏ, ấp úng nói: "là, do ăn không cẩn thận cắn trúng."

"Thế à, bổn vương hiếu kỳ món gì lại ngon như vậy, lại có thể cắn trúng môi mình."

Nàng không nói được, sắc mặt ngày càng hồng, nếu như hắn đã nhìn ra, vì sao nhất định phải vạch trần làm cho nàng khó xử như vậy chứ? Nàng vội vàng cáo lui, trong lòng rối như tơ vò.

Hắn nhận thơ soi dưới ánh nến, hồi lâu cũng không đọc được chữ nào. Ngô Dong, đây là cái tên buổi sáng hắn vừa biết được.

Ba ngày đối với hắn quá dài, đối với nàng lại quá ngắn.

Nàng vốn muốn trốn trong vương phủ không đi ra, nhưng với tính tình của tên kia, ngộ nhỡ chạy tới Vương Phủ, mọi chuyện vỡ lở ra, nàng sẽ không còn mặt mũi nào để gặp người. Lại ngộ nhỡ nếu hắn đi tìm Ngô Dong gây phiền toái, nàng lại càng không thể nhắn tin cho Ngô gia. Suy đi nghĩ lại, nàng vẫn phải đi Vân Kỳ Xã.

Vẫn là trang phục màu đen đội mũ quả dưa, nhưng không như ngày đó mang theo tâm tình vui vẻ cùng đi với Tô Phiên, hôm nay trong lòng nặng nề.

Sáng sớm Thương Vũ đã chờ ở đó, đang đánh cờ với Tạ Thông.

Tạ Thông thấy một mình nàng tời, hơi thất vọng hỏi: "Sao Tô tỷ không tới?"

"Tỷ phu bị phong hàn, tỷ ấy không đi được."

"Ti Điềm, nếu muội gọi người nọ là tỷ phu, muội đừng gọi ta là Thông ca nữa!" Hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mấy người này, người nào cũng khó hầu hạ.

"Ti Điềm, muội đi theo ta."

Thương Vũ đứng lên, đi ra noãn các, nàng tràn đầy ủy khuất đi theo hắn đi vào Phiêu Hương Các bên cạnh.

Hắn đóng cửa lại, cười tủm tỉm nói: "Muội nghĩ kỹ chưa?" Hắn ôn nhu, sóng mắt như say lòng người, đáng tiếc, nàng đang phiền muộn không tâm tư nhìn.

"Đại sư huynh, muội, muội không thể từ hôn với hắn."

Mặt hắn lập tức tối sầm, ôn nhu trầm giọng hỏi: "Tại sao?"

Nàng đỏ mặt xấu hổ: "Bởi vì, muội, muội đã bị Lâm gia hủy hôn một lần rồi, thêm một lần nữa, sau này nương muội sẽ không còn mặt mũi gặp người."

Hắn nhẹ nhàng thở ra, không không hề gì: "Muội không cần lo lắng không gả được, có ta chịu trách nhiệm mà."

Nàng đỏ mặt giận dữ, ai bảo huynh chịu trách nhiệm hả? "Chịu trách nhiệm" làm như là đồ vật, không bán được thì người được lợi nói chịu trách nhiệm.

Nàng đành phải đổi lại phương thức, thấp giọng nói: "Đại sư huynh, muội đối với huynh, giống như đối với ca ca vậy."

"Vậy sao, vậy muội đối với Ngô Dong, chỉ sợ ngay cả ca ca còn không bằng?" Ý của hắn là, nếu như muội có thể chọn Ngô Dong, dựa vào cái gì không chọn hắn? Ta tốt xấu gì còn giống như ca ca của muội, hắn giống như cái gì? Người xa lạ mà thôi.

Điều này cũng đúng, Ngô Dong đâu có quen thuộc bằng hắn, nhưng vấn đề là, người ta xin cưới trước, cũng định hôn rồi. Sao có thể nói đổi ý là đổi ý, làm người không thể lật lọng như thế. Nhưng đạo lý kia nói hắn có thể hiểu được sao?

Nàng trầm mặc, đầu đau muốn nứt ra.

Hắn xoa xoa vai của nàng, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, ta đã giúp muội hủy hôn rồi."

Nàng trợn tròn mắt: "Huynh nói cái gì?"

"Ta nói, ta cảm thấy hắn đi không thích hợp với muội. Ta đã thay muội hủy hôn rồi."

"Huynh ! Huynh hủy hôn như thế nào?"

"Ta nói với tiểu tử kia, nếu hắn dám thành thân với muội, đời này hắn cũng đừng nghĩ đến công danh."

"Huynh !"

"Muội xem, hắn đối với muội, sao bằng ta đối với muội được. Trong mắt hắn, muội cũng không bằng một cái công danh."

Nàng giận muốn sôi máu, trừng mắt to, chỉ hận không thể cắn hắn một cái.

Hắn cười rực rỡ sáng lạng, thế nhưng ở trong mắt nàng, kia là vẻ mặt cười xấu xa!