May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả

Chương 35




Vừa nghe nói hắn đã cưỡng ép hủy hôn dùm mình, Nàng vừa ngạc nhiên vừa ủy khuất lại thêm xấu hổ và giận dữ, nước mắt lập tức giống như dòng nước liên tục trào ra, hắn cảm giác trái tim mình sắp chìm trong biển nước rối, thế nhưng hắn không hối hận.

Hắn lau nước mắt cho nàng, bị nàng vung tay ngăn lại. Người trước mắt này, sao có thể ngang ngược không nói đạo lý như vậy chứ? Tin tức truyền tới chỗ mẫu thân, không biết bà lo lắng tức giận như thế nào nữa! Hai lần đính hôn hai lần từ hôn, sau này bà còn mặt mũi nào gặp hàng xóm láng giềng nữa? Nàng càng nghĩ càng phiền muộn, hai mắt đẫm lệ mông lung, tất cả đều do tên đầu sỏ trước mắt gây nên, vậy mà còn làm như mãn nguyện lắm.

Hắn càng mãn nguyện, nàng càng tức giận.

Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người. Nàng lau nước mắt, tiến lên dùng sức đạp hắn một cước, còn không hết giận, lại giơ tay đấm hắn một đấm.

Đầu sỏ gây chuyện đánh không đánh trả, dáng vẻ cam tâm tình nguyện đền tội, nhận một trận quyền nện vào ngực, bề ngoài còn tỏ vẻ như đang hưởng thụ.

Đánh được vài cái, tay nàng còn đau thêm.

Nàng nhíu mày dừng tay lại, hắn cười cầm bàn tay của nàng vuốt vuốt: “Ti Điềm, muội yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Lại “Chịu trách nhiệm”, nàng vừa mới tiêu bớt bực bội, lại khơi dậy nữa. Nàng rút bàn tay ra, cũng không thèm quay đầu lại liền rời đi.

Hắn không thể tiễn nàng, chỉ đứng phía trước cửa sổ nhìn bóng lưng nàng mím môi mỉm cười. Trước dẹp ngoài, lại an trong. Hôn đã hủy, hắn không tin nàng sẽ chạy khỏi lòng bàn tay hắn.

Trở lại Vương Phủ, nàng cảm thấy đau răng, đoán chừng là quá tức giận. Nàng tìm Tô Phiên muốn xin chút thuốc hạ nhiệt, uống xong tiếp tục nằm xuống hờn dỗi.

Tô Phiên thấy hai ngày này nàng có gì đó là lạ, lo lắng chạy sang đây thăm nàng. Vừa vào cửa phát hiện nàng nằm ở trên giường che đầu, bước lên phía trước kéo chăn màn ra hỏi: “Ti Điềm, muội làm sao vậy?”

Nàng luôn luôn xem Tô Phiên giống như tỷ tỷ ruột, trước mắt cũng chỉ có người này có thể thổ lộ hết tâm tình, vì vậy, nàng ủy ủy khuất khuất kể ra chuyện Thương Vũ cưỡng ép mình từ hôn, tất nhiên là lược bỏ bớt một vài 'chi tiết “ làm nàng đỏ mặt.

Tô Phiên nghe xong, phốc cười ra tiếng: “Tiểu tử này, rốt cuộc đã thông suốt.”

Ti Điềm giận: “Tô tỷ, tỷ còn thiên vị hắn?”

Tô Phiên điểm trán của nàng: “Nha đầu ngốc, Ngô gia tiểu tử kia nếu coi trọng muội, Thương Vũ uy hiếp hắn như thế, hắn sao lại để trong lòng? Muội nên cảm tạ Thương Vũ mới phải.”

Trong lòng nàng cũng nhận định như thế, thế nhưng ngoài miệng lại tỏ ra không phục: “Muội, muội còn phải cảm tạ hắn sao? Tô tỷ thiên vị hắn mà.”

Tô Phiên nghiêm mặt nói: “Ta không thiên vị. A Điềm, Thương Vũ nếu đã thích một người, chính là móc tim móc phổi trao cho người đó, không chút tạp niệm. Muội đụng phải hắn, chính là phúc khí của muội. Đừng hờn dỗi cũng đừng nổi nóng, càng đừng nhớ thương những thứ hư ảo kia nữa.”

Hư ảo ư, là nói Bùi Vân Khoáng sao? Nàng giật mình, vội vàng xóa đi bóng hình người kia. Nàng vốn định bảo Tô tỷ khuyên nhủ Thương Vũ, xem ra cũng không cần phải nói, Tô Phiên hoàn toàn đứng về phía hắn.

Nàng cúi đầu không nói, tức giận trong lòng dần dần tiêu tan. Ngô Dong có cảm tình với nàng, thế nhưng cảm tình cũng không chịu nổi vài câu uy hiếp của Thương Vũ. Nói tráng ra công danh đối với hắn rất quan trọng , không riêng gì cho bản thân hắn, mà còn cả gia tộc hắn. Nàng cũng không oán hắn, cũng không oán Thương Vũ. Nàng thở dài, cảm giác nhân duyên của mình thật là ngang trái.

“Nha đầu, trước đừng để cho sư phụ muội biết, người này ghét nhất là tình cảm đồng môn, sợ có ràng buộc sẽ trở ngại chính sự. Đợi đại sự của Vương gia thành, cũng chính là chuyện của một hai năm sau, đến lúc đó muội gả cho Thương Vũ rồi đi Thương Lan với hắn.”

“Thương lan?” Nàng ngạc nhiên không thôi, Thương Lan là thuộc địa nằm ở Bắc Cương, Vương tộc tan hợp, hợp tan, dường như vẫn luôn không yên ổn. Tại sao Thương Vũ phải đi Thương Lan?

“Hắn không nói thân thế của hắn cho muội à?”

“Không có.”

Tô Phiên nở nụ cười: “Tiểu tử này, miệng cũng kín thật, mà cũng không nên kínt như thế. Được rồi, nếu như hắn chưa nói, chờ sau này hắn tự mình nói cho muội biết nha.”

Ti Điềm muốn hỏi, nhưng lại sợ Tô Phiên cười nàng quan tâm đến thân thế của hắn, vì vậy nhịn lại, nhưng trong lòng có chút phiền muộn, còn nói cái gì thích nàng, muốn chịu trách nhiệm với nàng, vậy mà cái gì cũng gạt nàng, vậy thì thật lòng gì chứ?

“Hôm nay muội đi kỳ xã, vết thương Tạ Thông lành hết rồi hả?”

“Lành hết rồi.”

Tô Phiên gật đầu: “Sau này muội cũng nên đi trợ giúp hắn một tay.”

***

Hôm sau, vương phủ An Khánh xuất hiện một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Trắc Phi Hứa thị đố kị với một nha đầu bên cạnh An Khánh vương, do đang là năm mới lại ở trong kinh thành, Vương gia không muốn trong phủ trở thành trò cười, tạm thời đưa nha đầu kia đến chỗ biểu huynh nàng ở Vân Kỳ Xã.

Đây bất quá đây chỉ là lý do để Bùi Vân Khoáng đưa Ti Điềm đến kỳ xã của Tạ Thông, làm như vậy để người ngoài không nghi ngờ. Nhưng hạ nhân trong phủ cũng cảm thấy Vương gia thích Ti Điềm, cũng đều mơ hồ phỏng đoán Vương Phi Hứa thị rất không vui, cho nên lý do này trong mắt người ngoài rất có sức thuyết phục, hợp tình hợp lý.

Vân Kỳ Xã đóng cửa đã lâu, mùng tám hôm nay chính thức tiếp đãi khách nhân. người dân nước Lương thích chơi cờ vây, từ Hoàng Đế cho tới dân chúng. Vân Kỳ Xã thanh nhã, ồn ào trong yên tĩnh, tết âm lịch rất nhiều quan viên được nghỉ ngơi, thanh danh của cao thủ Tạ Thông lại lan xa, vì vậy có không ít người quen hẹn nhau tới đây tiêu khiển, uống trà đánh cờ. Cũng có người có chuyên môn tìm đến Tạ Thông đánh cờ.

Ti Điềm đứng sau lưng Tạ Thông, nhìn hắn và Mai Hàn Lâm đánh cờ. Trong vòng nửa chén trà nhỏ, ấn tượng của nàng đối với tính tình cợt nhả của hoa hoa công tử trước mắt kia quét sạch. Vẻ mặt một người khi chăm chú vào làm chuyện gì luôn rất động lòng người, đặc biệt là một nam nhân đẹp mắt.

Tay hắn cầm quân cờ đẹp không nói ra lời, tư thế lại càng đẹp không thể tả.

Ti Điềm mặc dù không động lòng trước sắc đẹp, nhưng cũng phải công nhận nhìn Thông ca đánh cờ thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Hắn thắng lợi một cách dễ dàng uyển chuyển, không làm cho người khác thấy khó chịu.

Mai Hàn Lâm đang muốn cùng hắn đánh lại một ván, bỗng nhiên nghe tiểu đồng ngoài cửa bẩm báo: “Thế tử gia đến.”

Trong kinh được xưng là thế tử gia chỉ có một vị. Mai Hàn Lâm nghe xong, vội vàng đứng dậy cung nghênh.

Bùi Tự Vũ bước vào noãn các, khua tay nói: “Miễn lễ, ngồi đi.”

Mai Hàn Lâm thức thời cáo lui.

Bùi Tự Vũ mỉm cười với Tạ Thông: “Nghe nói cánh tay ngươi lành rồi, kỳ xã cũng mở cửa nên ta tới xem một chút.”

“Tiểu vương gia quá khách khí.” Tạ Thông miệng ngọt, cũng không gọi hắn là thế tử gia, mà gọi hắn là Tiểu vương gia.

“Thành thật mà nói, một kiếm kia vẫn là ngươi thay ta ngăn cản, nếu bị thương gân cốt sau này không thể đánh cờ, không biết bao nhiêu người oán trách ta nữa.” Tạ Thông khiêm tốn thi lễ, cười nói: “Tiểu vương gia đề cao tiểu nhân rồi.”

Ti Điềm âm thầm bội phục, sao Thông ca khiêm tốn cũng tiêu sái đẹp mắt như vậy? Ai, Tô tỷ nói không sai, thật sự là hại nước hại dân mà.

Bùi Tự Vũ nói: “Đến, đánh cờ thôi.”

Tạ Thông quay đầu nói: “Ti Điềm, dâng trà cho Vương gia.”

Nàng bưng trà lên, đặt trong tầm tay Bùi Tự Vũ. Trong lúc hắn vô tình ngẩng đầu lên, chợt sửng sốt. Cô gái này rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó.

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại, bỗng nhiên phản ứng kịp thời, thì ra Bùi Vân Khoáng đưa nha đầu kia đến đây, chính là nàng! Không nghĩ tới, nàng lại là biểu muội Tạ Thông. Hắn chỉ là vô tình đến đây một chuyến, không nghĩ tới lại gặp nàng, quả nhiên lớn lên xinh đẹp thanh nhã, trách không được Trắc Phi kia ghen ghét.

Tạ Thông và hắn chơi hai ván, một thắng một hòa.

Bùi Tự Vũ biết hắn nhường cho mình, cũng không vạch trần, sau khi kết thúc liền đứng dậy rời đi. Trước khi đi lại nói: “Tiểu công tử của Tả tướng, đã đến rồi sao?”

Tạ Thông nói: “Tiểu nhân đã phái người đi mời rồi. Nhìn tả tướng dạy dỗ, tiểu công tử ngộ tính vô cùng tốt, tính nhẫn nại cũng tốt.”

“Cố gắng mà dạy, tả tướng sẽ không bạc đãi ngươi. Tương lai mà nói, ngươi là sư phụ của tiểu công tử, vô cùng có mặt mũi.”

“Tiểu vương gia nói rất đúng.”

Đi tiễn Bùi Tự Vũ xong, Tạ Thông tựa ở trên lan can cửa, lười biếng nói: “Ti Điềm sư muội, Thông ca mệt rồi, ta đi ngủ đây, cơm chín thì gọi ta.”

Ti Điềm thấy hắn lại bày ra dáng vẻ yêu nghiệt, nhịn cười không được: “Thông ca, chơi cờ cũng mệt mỏi sao? Không phải huynh thắng sao?”

Tạ Thông lấy ngón tay quẹt cái miệng: “Nha đầu, đánh cờ với bọn họ không thể thắng quá rõ ràng, không thể thắng quá mức, không thể thắng quá sớm, không thể thắng quá muộn, quá sớm thì không cho người ta mặt mũi, quá muộn thì giả tạo quá. Mệt chết đó, muội cho rằng ta dễ dàng lắm à.”

Nghe hắn nói như vậy, quả thật không dễ dàng. Ti Điềm cảm thấy có lẽ nên đi phòng bếp làm món ăn ngon cho Thông ca bồi bổ đầu óc.

Hôm nay ở lại Vân Kỳ Xã, tâm tình nàng tốt lên rất nhiều. Ở cùng một chỗ với Tạ Thông thật thoải mái vui vẻ, không phải nhìn thấy Bùi Vân Khoáng, không cần phải ra sức kiềm chế, khống chế tình cảm của bản thân mình , cũng không giống như lúc ở cùng Thương Vũ, luôn bị hắn khi dễ chịu đựng ủy khuất.

Hoàng hôn, tuyết rơi nhẹ.

Nàng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bông tuyết rơi, trong lòng nhớ đến ngày đó. Trên núi tuyết mịn màng tinh tế như nhung, rơi lên áo choàng của nàng, rơi lên lông mày của hắn. Từng cảnh một nối với nhau thành một bức tranh tuyệt đẹp, chầm chậm đi vào lòng nàng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve cổ mình, chỗ đó từng có một ấn ký nhạt màu đỏ nhàn nhạt. Chỗ đó đã từng được hắn mút vào một hơi, làm cổ nàng thỉnh thoảng lại có cảm giác ngưa ngứa.

Bóng đêm dần dần nồng đậm, tuyết cũng đã ngừng rơi, năm nay tuyết vốn là như vậy, dịu dàng tỉ mỉ, không nóng không lạnh.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến một hồi tiếng sáo.

Trong lòng nàng chấn động, không phải là khúc nhạc ngày đó Thương Vũ thổi sao? Chẳng lẽ hắn lại tới nữa?

Nàng hoảng hồn, vội tắt đèn. Tim đập loạn nhịp, người này, ngang ngược không nói đạo lý, không thể trông chờ chuyện gì tốt ở hắn.  

Trong bóng tối thính giác đặc biệt nhạy bén, tiếng sáo trong màn đêm tĩnh lặng xa xăm động lòng người, giống như côn trùng nhỏ chui vào trong tim. Nàng giận hắn, nhưng không ghét tiếng sáo của hắn. Nàng lắng nghe một cách chuyên chú, dần dần tâm tình trở nên bình thản, nàng như đang đứng trên bến đò giữa dòng sông mênh mông rộng lớn, bỗng trông thấy một chiếc thuyền lá, nàng rất muốn bước lên thuyền nhỏ giong buồm, thế nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện mái chèo lại nằm trong tay hắn. Nàng giận dỗi bưng kín lỗ tai.

Một lát sau, tiếng sáo ngừng lại, chung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh. Nàng cảm thấy khó hiểu, hắn đến chỉ để thổi một khúc nhạc thôi sao? Không giống với tác phong trước đây của hắn. Có lẽ bởi vì thấy nàng tắt đèn, cho nên mới hậm hực rời đi sao? Nàng len lén mở cửa sổ ra nhìn một cái, không ngờ, bỗng nhiên một cánh tay từ bên ngoài cửa sổ thò vào chụp cổ tay của nàng.

Nàng khẽ kêu một tiếng, bị hù dọa suýt nữa là cứng đờ!

Hắn nhìn nàng cười hì hì, đôi mắt lóe sáng như ngôi sao.

Lại bị lừa rồi, nàng vừa thẹn vừa giận, dùng sức kéo cổ tay mình lại. Đáng tiếc, thực lực quá mức chênh lệch, mệt chết nàng cũng không kéo về nổi. Không chỉ không đoạt lại được còn mất đi lãnh thổ, tiếp theo nàng còn mất nhiều lãnh thổ hơn nữa.

Hắn lại có thể duỗi cánh tay ra, đỡ dưới nách của nàng ôm nàng từ trong cửa sổ nhảy ra.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm nàng nhấp nhô mấy cái liền bay lên nóc nhà.

Trên nóc nhà có một tầng tuyết hơi mỏng, óng ánh như sương. Nàng đã lớn như vậy, lần đầu tiên đứng trên nóc nhà, chân muốn mềm nhũn ra, dốc hết sức nắm chặt y phục của hắn sợ trượt xuống dưới.

Hắn cười ha hả nói: “Muội đừng nhéo ta nữa mà.”

“Ai nhéo huynh hả?” Nàng không thừa nhận nhưng cảm giác một chút, hình như tay tay nàng nắm không chỉ có quần áo. Nàng đỏ mặt, vội vàng buông tay ra, tay vừa buông lỏng, dưới chân liền trượt một cái, nàng lại vội vàng nắm lấy hắn, nhéo huynh thì sao hả? Lần này nàng cố ý ra sức mà nhéo, sau đó thở phì phì nói: “Mau thả muội xuống dưới.”

Hắn chỉ vào xa xa nói: “Muội nhìn chỗ đó kìa, đẹp lắm đó.”

Ngoài đen sì sì thì cái gì nàng cũng không nhìn thấy, vì vậy tức giận nói: “Muội không nhìn thấy gì hết.”

Lúc này hắn mới nhớ tới, nàng không có luyện công phu, không thể giống như hắn, có thể nhìn rất xa trong màn đêm. Hắn mơ hồ có chút tiếc nuối, không phải nói tiểu cô nương nào cũng thích những thứ phong hoa tuyết nguyệt như thế này sao? Hắn đặc biệt chọn một đêm có tuyết rơi mời nàng đi thưởng thức, đáng tiếc đã chọn sai rồi. Nhưng nếu như đã đến đây một chuyến, vậy cũng không thể đến không công được.

Hắn hắng giọng một cái, nói: “Muội nói một câu, muội thích huynh. Ta sẽ đưa muội xuống dưới.”

Cái gì! May mắn bầu trời tối đen, nhìn không thấy được sắc mặt của nàng, nàng cảm thấy cả lỗ tai đều nóng bừng, đây không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?

Nàng rất có khí phách, đáp một câu: “Đừng hòng.”

Hắn dường như cũng không miễn cưỡng, “Ừ” một tiếng: “Ta đi xuống đây.”

Hắn làm bộ muốn xuống dưới, nàng nóng nảy, hắn đi rồi một mình nàng sao mà xuống được, chẳng lẽ gọi Thông ca đi ra? trong Kỳ xã còn có rất nhiều hạ nhân, sẽ cười nhạo nàng chết mất.

Nàng nắm chặt y phục của hắn không buông.

Hắn kéo y phục của mình từ trong tay nàng lại, thản nhiên nói: “Không nói sao? Vậy ta đi đây.”

Mắt thấy hắn muốn đi thật, nàng vội vàng nói: “Muội, muội thích huynh.”

Khóe miệng của hắn nhếch lên, nín cười liếc nàng một cái, cố ý nói: “Nói nhỏ quá, nghe không rõ.”

Nàng hung ác nói: “Muội thích huynh.” Nàng phát hiện sau khi nói được một lần thì thấy tự nhiên hơn nhiều. Xem ra, vạn sự khởi đầu nan, đã bắt đầu tốt hơn rồi.

Hắn hài lòng ôm nàng nhảy xuống nóc nhà, buông nàng ra, nghiêm mặt nói: “Nha đầu, nói lời phải giữ lấy lời.”

Nàng cảm giác mình đang từng bước rơi vào trong lưới, bị quấn chặt không thể nào trốn thoát.