Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1011: Củi khô lửa bốc một đêm dây dưa 2




"Tiểu tử thối, đừng xen vào việc của người khác, tránh ra." Nam nhân thô bạo hô một tiếng, Lâm Nhiên một cước đá đến, bởi vì đỡ Tiết Giai Vân, hành động có chút bất tiện, Lâm Nhiên giận trừng anh ta, " Cút!"

Nam nhân hùng hùng hổ hổ đi rồi, Tiết Giai Vân say hồ đồ, tựa ở trong lòng Lâm Nhiên, nếu không phải anh đỡ cô, sợ rằng cô muốn té lăn trên mặt đất. Lâm Nhiên cúi đầu nhìn cô, mặt của cô hoàn toàn đỏ, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Tim của anh cũng nhéo thành một đoàn, như một cái mèo cào trái tim của anh, đau đớn khó có thể nói rõ.

Hạ Thần Hi vội vã đi tới, Lâm Nhiên bực tức nói, "Cô đi đâu vậy, có biết cô ấy vừa bị người khi dễ hay không?"

Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, cầm trong tay một lọ nước tinh khiết, "Lâm Nhiên, có thể bắt nạt được cô ấy, trừ anh ra, còn có thể là ai, nếu không phải anh, cô ấy hà tất uống được say không còn biết gì,."

Cô đem nước tinh khiết cho

Lâm Nhiên, "Anh hẳn là biết chỗ ở của Giai Vân, anh nên đưa cô ấy trở về đi."

Cô xoay người rời đi, Lâm Nhiên đã á khẩu không trả lời được, vô pháp cãi lại.

Đúng vậy, ngoại trừ anh, ai còn có thể gây tổn thương cho lòng của cô ấy.

Tiết Giai Vân dịu ngoan nằm ở bộ ngực của anh, hai má dựa vào nơi gần trái tim của anh, mặt của cô phảng phất trước tim của anh, đau đớn trở nên dài dằng dặc, vô chừng mực, hô hấp của cô, cũng trở nên nóng hổi.

Muốn đem anh tất cả đều cắn nuốt xuống.

Lâm Nhiên nhịn xuống trong lòng cay đắng, ôm lấy Tiết Giai Vân, cô thật say, nặng nề ngủ, anh đóng điều hòa, mở cửa sổ ra, cởi áo khoác, đắp lên trên người cô.

Khóe mắt cô, còn tàn dư nước mắt.

Lâm Nhiên ôn nhu nhẹ lau nước mắt cô, mặt của cô một mảnh băng lãnh, giống như tham luyến nhiệt độ của anh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh, kia xúc cảm thật quen thuộc, làm anh tim như bị đao cắt, anh ép buộc chính mình giãy ra tay cô ra.

Anh muốn đưa cô về nhà, gió lạnh thổi lâu như vậy, côsẽ dễ sinh bệnh.

Nhà trọ của cô, anh quen thuộc, vào cửa, giúp cô đơn giản tắm rửa sạch sẽ, tiếp sau điều chỉnh hệ thống sưởi hơi mở, làm cho cô ngủ được thoải mái một ít, hết bận này tất cả, anh thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngủ rất không thoải mái, mơ mơ màng màng, hai hàng lông mày vẫn chăm chú nhăn, như có cái gì thống khổ, Lâm Nhiên đau lòng muốn vuốt lên trán của cô.

Lại phát hiện, cô thủy chung như vậy, cau mày.

Ngay cả ngủ cũng thống khổ như vậy sao?

Giai Vân, xin lỗi.

Là anh xin lỗi em.

Anh nắm tay cô, đặt ở bên môi hôn, luyến tiếc buông ra, đột nhiên nhìn thấy trên ngón tay cô có dấu vết của nhẫn, trong lòng anh bỗng chốc co rụt lại, đó là anh ngày đó đưa cho cô nhẫn, cô nói thích, anh liền mua. Nhẫn có chút nhỏ, anh vốn là muốn đổi, Tiết Giai Vân lại cảm thấy chặt một chút cũng tốt, không dễ dàng rớt, cô mang theo nhẫn, liền để lại một dấu vết.

Nơi này, có vẻ so với những ngón tay khác muốn trắng hơn một ít.

Ngày đó, lúc anh nói chia tay, nhẫn cô còn đưa trả lại anh, cho đến bây giờ nhẫn đều được anh đeo vào trên cổ. Lâm Nhiên lôi ra chiếc nhẫn này, rất muốn cởi xuống, đeo vào trên ngón tay cô, nhưng anh không tư cách.

Cô gặp ác mộng, anh ở một bên hống, Tiết Giai Vân kêu tên của anh, thanh âm khàn khàn mang theo tiếng khóc.

Tim của anh đều phải nát.

"Không muốn đi, Lâm Nhiên không muốn đi, không phải xa rời em..." Cô thống khổ lắc đầu, muốn giữ Lâm Nhiên lại.

Xem ra trong mộng, anh nhất định rời xa cô, làm cho cô rất đau khổ.

"Giai Vân, em an tâm ngủ, anh sẽ không đi, an tâm ngủ, anh sẽ không rời xa em." Lâm Nhiên nắm tay cô, đặt ở bên môi, không ngừng hôn, đau lòng đến cực điểm.

Nếu như có một người khác, làm cho cô thương tâm khổ sở như vậy, anh đã sớm một bắn chết, nhưng người này là chính mình, anh lại nên như thế nào bắn chết chính mình.