Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 326: Loại chuyện này chẳng phân biệt được sáng hay tối (8)




Editor: boconganh1503

"Đương nhiên." Trương tiểu thư nói, "Cô cho là vương bài thư ký là dễ làm lắm sao? Bạn gái của Đường tổng quá nhiều người, phải từng cái từng cái nhớ kỹ, vạn nhất tâm tình của anh ấy khó chịu muốn gặp Triệu tiểu thư, chúng tôi phải lập tức đem Triệu tiểu thư mang đến, làm việc không thể qua loa ."

"Tặng cái gì đó đương nhiên cũng phải ghi lại, để công ty còn hoàn lại..."

Hạ Thần Hi chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ bay qua.

Đường Bạch Dạ, anh có thể bớt cực phẩm hơn một chút sao?

"Đường tổng thực sự là quá lạm tình ." Hạ Thần Hi vô cùng khẳng định nói.

Chư vị thư ký tiểu thư vô cùng đồng ý lời của nàng, "Cho nên, ánh mắt của cô thật không tốt."

"Các cô nói xấu tôi có phải trước hết nhìn thử có sự mặt tôi hay không không phải sao ?" Tiếng nói lạnh lẽo ở sau lưng các cô truyền đến, ai cũng không biết Đường Bạch Dạ đi ra lúc nào, vẻ mặt mưa gió nổi lên nhìn các cô.

Các mỹ nữ hóa đá.

Chết!

Bị bắt tại trận.

Tháng này tiền thưởng dự đoán lại không có.

"Cô còn chưa cút trở về làm việc." Đường Bạch Dạ tính toán đem Hạ Thần Hi đuổi đi, mới hảo hảo dạy dỗ đám thư kí.

Ai biết cửa thang máy leng keng mở, một em trai cầm một bó hoa bách hợp thật lớn đến, Trương tiểu thư nói, "Ai lại có diễm phúc như thế, được bạn trai tặng một bó hoa thật lớn a?"

"Không đến mức đi."

Em trai mang hoa đến nhìn rất đẹp mắt.

"Xin hỏi, vị nào là Hạ Thần Hi tiểu thư?"

"Tôi."

Ai tặng hoa cho cô a.

Sắc mặt Đường Bạch Dạ trầm như mưa tháng sáu.

"Hạ tiểu thư, xin chào, đây là hoa của cô, phiền cô ký nhận giúp."

Trương tiểu thư nói, " Phòng làm việc Hạ kỹ sư ở lầu 30, sao anh lại đưa đến đây?"

"Khách hàng này nói muốn đưa hoa đến tận tay Hạ Thần Hi tiểu thư mới được, tôi ở dưới lầu đợi hơn nửa giờ, có một vị tiểu thư nói Hạ tiểu thư ở phòng tổng giám đốc, nên tôi đi lên, tôi còn đang vội muốn đi giao hàng, thật xin lỗi." Em trai rất lễ phép nói.

"Thật xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy." Hạ Thần Hi nói, ký tên, em trai rời đi.

Sắc mặt Đường Bạch Dạ hết sức khó coi.

Hoa bách hợp...

Người phụ nữ này hoa gì không thích, mà lại thích hoa bách hợp.

Hạ Thần Hi hẳn là nên thích hắc hoa hồng.

"A, Thần Hi muội muội, cô có bạn trai sao."

"Tổng giám đốc, là anh tặng Thần Hi muội muội sao?"

Đường Bạch Dạ hừ lạnh, người không có đầu óc mới đi tặng hoa cho phụ nữ.

Trương tiểu thư ở một bên bồi thêm một câu, "Đường tổng hình như chưa từng tặng hoa cho phụ nữ a."

"Câm miệng!" Đường Bạch Dạ gầm lên.

Hạ Thần Hi cầm lấy tấm thiệp nhỏ.

... . . .

Thần Hi, chúng ta đã từng cùng nhau trồng một vườn hoa bách hợp. Em đã nói, hằng năm mùa hoa nở, em sẽ cùng anh ngắm hoa, em còn nhớ sao? Anh vẫn ở vườn hoa bách hợp chờ em, chờ em về nhà.

...

Kí tên là một chữ cứng cáp rất có lực.

Kỳ thực không cần kí tên, cô cũng biết ai đưa bách hợp tới.

Một bó hoa rất đẹp.

Vốn dĩ cô thích bách hợp, là bởi vì anh cùng cô trồng một vườn hoa bách hợp sao.

Vì sao, một chút ấn tượng cô cũng không có.

Ở trong mộng của cô, đích xác có xuất hiện một vườn hoa bách hợp.

Lại chưa từng có người.

Rất đẹp, rất đẹp.

Đó chính là vườn hoa bọn họ cùng nhau trồng sao?

Hạ Thần Hi trong lòng hơi đau xót, nhưng vô cùng mền mại, chẳng sợ không có ký ức, cô cũng biết, hồi ức như vậy đối với một người phụ nữ mà nói, tất nhiên là vô cùng tốt đẹp, có người vì yêu thích của cô, nên mới gìn giữ lâu như vậy.

Người phụ nữ nào mà không cảm động chứ?

Tiêu Tề...

Hạ Thần Hi mỉm cười, anh thật có lòng, nói muốn theo đuổi cô ngày đầu tiên đã đưa đến một bó hoa, lại hàm súc biểu đạt thâm tình của mình.

Người đàn ông này, không vội không nóng nảy, rất có kiên trì.