Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 341: Một bó hoa hồng đỏ (7)




Editor: boconganh1503

Ngoài cửa Lâm Lâmsắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt.

Đường Bạch Dạ cả kinh,"Tiểu lâm, làm sao vậy?Ai khi dễ em sao ?"

Lâm Lâm vừa nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, thấy Đường Bạch Dạ, nhào tới trong ngực anh, "Đường ca ca, em nhớ tỷ tỷ."

"Ngoan, không khóc..."

Lâm Lâm ôm rất chặt, thân thể mềm mại dán vào trên người Đường Bạch Dạ, hơi ma sát, "Em mấy ngày nay vẫn đang nhìn ảnh chụp tỷ tỷ, em phát hiện mình đã rất lâu không đi gặp chị ấy, em mỗi ngày đều muốn tỷ tỷ..."

Đường Bạch Dạ im lặng ôm cô, chị em Lâm gia cảm tình rất tốt, nhiều năm như vậy, Lâm Lâm luôn luôn nhớ tới Lâm Tình, ở trong lòng anh tìm kiếm an ủi, anh đã thành thói quen, chỉ có thể không ngừng trấn an cô.

"Em sợ sắp không nhớ rõ dáng vẻ của chị ấy nữa, Đường ca ca, em thực sự rất sợ, emsợ quên dáng vẻ của chị ấy, anh cũng sẽ quên sao?" Cô nắm lấy tay Đường Bạch Dạ, đáng thương hỏi.

"Sẽ không!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói.

Lâm Lâm nước mắt như mưa, Đường Bạch Dạ trấn an cô, làm cho cô bình tĩnh trở lại, anh đi phòng bếp pha cho cô ly sữa, đột nhiên di động Đường Bạch Dạ chợt lóa sáng lên, Lâm Lâm tinh mắt, nhìn thấy một tin nhắn gởi đến.

Hạ Thần Hi: Đường tổng, bảo bối nói, hôm nay biểu hiện không tệ, lại thêm lại điểm.

...

Hạ Thần Hi rất khác người, không muốn nói chính mình, cho nên mượn cớ nói Hạ bảo bối, Đường Bạch Dạ là người thông minh, tất nhiên sẽ hiểu, ai biết tin nhắn này lại để Lâm Lâm nhìn thấy, đương nhiên nghĩ lầm Hạ Thần Hi ở trước mặt Đường Bạch Dạ tự xưng là bảo bối.

o(╯□╰)o.

Lâm Lâm hơi nắm quyền, Đường Bạch Dạ đã bưng ly sữa qua đây, "Uống sữa, chớ suy nghĩ quá nhiều."

"Đường ca ca..."

Tắt màn hình di dộng, Lâm Lâm mắt phiếm hồng nhìn anh, giống như con vật nhỏ đang hoảng sợ, người nhìn muốn đa tâm đau thì có đa tâm đau, Đường Bạch Dạ nói, "Chớ suy nghĩ quá nhiều, có anh ở cùng em, uống sữa, trở về hảo hảo ngủ một giấc."

Lâm Lâm nức nở, "Đường ca ca, đêm nay em có thể ngủ ở đây sao?"

Đường Bạch Dạ hơi nhíu mày, Lâm Lâm cuống quít giải thích, "Em ngủ ở phòng khách dưới lầu, sẽ không quấy rầy đến anh, em sợ ở nhà một mình, lại nhớ đến chị ấy."

"Tốt, anh biết."

Lâm Lâm không khóc nữa mỉm cười, hơi nghiên người, quần áo cũng hơi lộ ra, mơ hồ có thể thấy phong tình, Đường Bạch Dạ cầm di động lên, mỉm cười nói, "Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi."

"Hảo, Đường ca ca chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

...

Đường Bạch Dạ lên lầu hai, di động lại sáng ngời, lại là tin nhắn của Hạ Thần Hi, "Vì sao không trả lời tôi? Không có ý định cố gắng nữa phải không ?"

Khóe môi Đường Bạch Dạ mềm nhũn, hóa ra là cô hiểu.

Chỉ là, bị xem thấu nên ngại ngùng, vẫn như cũ tồn tại.

Đường Dạ Bạch: Nha đầu chết tiệt kia, em rất đắc ý có phải hay không?

Hạ Thần Hi: Không có a, tôi chỉ là rất vui khi nhận được quà.

Đường Bạch Dạ: Người phụ nữ vật chất, hám giàu, khinh bỉ.

Hạ Thần Hi: Anh khinh bỉ tôi sao? Đi a, anh báo cho tôi số tài khoản ngân hàng, ngày mai tôi bảo con trai chuyển trả số tiền đó cho anh, không cần thối lại .

Đường Bạch Dạ: Cút.

Hạ Thần Hi: Đường tổng, anh nhất định là chưa từng theo đuổi phụ nữ phải không?

Đường Bạch Dạ: Lời vô ích, phụ nữ cần anh theo đuổi sao?

Hạ Thần Hi: Cho nên, anh phải thật sâu xét lại mình, thế nào đuổi theo một phụ nữ, phương thức biểu đạt của anh có vấn đề, không dám ca tụng.