Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 389: Anh nhất định sẽ người cha tốt (5)




Editor:..

Beta: thanh huyền

Bây giờ xảy ra vấn đề, nếu thời điểm này quay đầu lại sửa chữa nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến độ.

Trong lời nói của Lâm Lâmcó ý, chỉ cần là các kỹ sư đang có mặt đều nghe được ýtrách cứ Hạ Thần Hi .

Hạ Thần Hi mím môi, cũng không nói nữa.

Đường Bạch Dạ nói, "Hạ tiểu thư, cô có ý gì ?Không có biện pháp gì sao?"

Hạ Thần Hi trầm giọng nói, "Ngay từ đầu tôi tập hợp số liệu phân tích, cũng không thấy qua vấn đề gì, chính tôi cũng đã kiểm tra mấy lần, cũng cùng cả đội nghiên cứu qua, tôi cũng không biết vì sao..."

Cô không biết loại cảm giác này nên nói như thế nào . Lấy việc bản thân cô rất cẩn thận thì không thể xuất hiệnvấn đề này.

Lâm Lâm nói có chút ý tứ"Bây giờ xuất hiện vấn đề , Hạ tiểu thư chẳng lẽ là muốn trốn tránh trách nhiệm?"

"Tôi không nói như vậy!" Hạ Thần Hi trầm sắc mặt.

Đường Bạch Dạ hơi nhíu mày, cũng nghe thấy được mùi thuốc súng giữa bọn họ.

Lâm Lâm như thế nào lại có ý tứnhằm vào Hạ Thần Hi ?

Một kỹ sư nói, "Tôi nghe nói Lâm lão tiên sinh ở phương diệnkết cấu lực này có nghiên cứu rất sâu, Thần Hi, không bằng chúng ta đi gặpông ấy, hỏi qua ý kiến của ông ấy một chút."

Lâm lão tiên sinh là kỹ sư nổi danh trong giới kiến trúc rất có uy vọng.

Hạ Thần Hi nhíu mày, Lâm Lâm nói, "Tôi thấy như vậy cũng được dù sao chúng ta tài sơ học thiển, hỏi người khác một chútcũng tốt hơn ."

Đường Bạch Dạ nhíu mày, ánh mắt xẹt qua Lâm Lâm.

Lời chế nhạo này ý cũng rất rõ ràng.

Anh có chút không vui.

Hạ Thần Hi ngồi yên, mặt không đổi sắc.

Cô vẫnmang theo nụ cười công thức hóa .

Thái Gia nói, "Lâm Lâm, đây cũng không phải là sai lầmcủa Thần Hi, phần nghiên cứu, báo cáo nàylà cả đội cùng nhau làm."

"Tôi cũng không có nói là Hạ tiểu thư có lỗi." Lâm Lâm mỉm cười.

Hạ Thần Hi ngẩng đầu, "Đường tổng, tôi sẽ lên núi, hẹn gặp Lâm lão tiên sinh."

"Tốt, cứ quyết định như vậy ."

Thái Gia nói, "Buổi chiều tôi cũng không có việc , tôi cùng cô đi một chuyến đi."

"Không cần, tổng giám, chính tôi sẽ đi ."

Sau tan họp.

Hạ Thần Hi cầm tư liệu của hội nghị quay về công trình, Đường Bạch Dạ lưu lại Lâm Lâm.

Mọi người đều ra khỏi phòng họp .

Đường Bạch Dạ hỏi, "Tiểu Lâm, em xưa nay ôn hòa, thế nào hôm nay hung hăng?"

"Em không có!" Lâm Lâm cúi đầu, nhất định không thừa nhận.

"Anh có mắt nhìn ra được." Đường Bạch Dạ thanh âm lãnh lệ, Lâm Lâm đột nhiên ngẩng đầu, mắt phiếm hồng nhìn Đường Bạch Dạ, "Anh vì Hạ Thần Hi, vậy mà giậnem?"

Nước mắt cô đảo quanh trong hốc mắt , mắt thấy sẽ phải rơi xuống, lập tức có một loại rung động khiếnlòng người buồn bã.

Nhìn như lên án Đường Bạch Dạ.

Đường Bạch Dạ cũng không như trước an ủi cô.

"Tiểu Lâm, ở công ty Đường thị, Đường Bạch Dạtôi chính là tổng giám đốc, thái độ của tôi chỉ là thái độ củamộtCEO nên có không hề có sự thiên vị.’’

Lâm Lâm ủy khuất cắn răng, nước mắt chảy xuống.

"Đường ca ca, anh lại không ở công trình , làm sao anh biết cô ta làm việc thế nào ?" Lâm Lâm ủy khuất nói, "Tiến độ rõ ràng là cô ta làm chậm lại , chỉ cần kí tên là phải nhìn số liệu mỗingày."

Đường Bạch Dạ biết Hạ Thần Hi rất cẩn thận, anh nói, "Cô ấy là tổng kỹ sư là người phụ trách công trình, cô ấy làm việc như thế nào đó là chuyện của cô ấy, Thái Gia cũng không nói em nói cái gì, cũng không sợ người ta cười nhạo em đố kị tài hoa của cô ấy ."

"Em..."

"Được rồi, việc này đừng nói nữa em về phòng làm việc trước đi." Đường Bạch Dạ nhịn xuống không vui trong lòng , dù sao anh bảo vệLâm Lâm đã quen nhất thời cũng không nói nặng lời được.

Lâm Lâm giậm chân một cái, ra khỏi phòng họp.

Đường Bạch Dạ ra phòng họp, hỏi đoàn thư ký của anh, "Tôi buổi chiều có hành trình gì ?"