Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 470: Đường lão và Hạ bảo bối uy vũ (5)




Editor:..
Beta: thanh huyền

Ai muốn bắt Đường lão và Hạ bảo bối?

Cô rất hối hận nếu biết trước cô sẽ không rời khỏi bảo bối của mình.Cô hối hận nhưng cũng không mất bình tĩnh cũng không hề khóc sướt mướt làm ảnh hưởng tới Vân Dật và Lâm Nhiên điều tra, chỉ ở một bên nắm chặt tay yên lặng chờ đợi tin tức nhưng chỉ sợ trong lòng khẩn trương , lo lắng muốn chếtđi .

Vân Dật nói, "Cô yên tâm, tôi nhìn thấy con đường bọn chúng đã đi không phải là không có ai thấy, giao cho chúng tôi xử lý. Đường lão bị bắt sẽ không cóai nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ, đây là một vấn đề lớn chỉ có Đường lão mới có thể đi nộp tiền bảo lãnh cho cậu ấy ."

Lâm Nhiên nói, "Nghĩ biện pháp khác đi."

Vân Dật gật đầu, đi gọi một cuộc điện thoại.

Hạ Thần Hi rất lo lắng , mỗi lần cô căng thẳng thì đầu rất đau như muốn bổ đầu của cô ra .

Lâm Nhiên nói, "Thần Hi, cô đến phòng nghỉ bên cạnhngủ một lúc đi,sắc mặt của cô rất khó coi ."

"Tôi không ngủ, tôi phải tìm được bọn họ." Hạ Thần Hi nói, "Tôi nhất định phải tìm được bọn họ."

"Chuyện này, hiển nhiên cũng là nhằm vào Đường Bạch Dạ ." Vân Dật nói, một bên truyền lệnh cho đặc công của Đường môn, toàn bộ xuất động tìm chiếc xe và người, thành phố S là địa bàn củaĐường môntìm một người rất đơn giản.

Vân Dật nói với Hạ Thần Hi không quá nửa tiếngnhất định có thể tìm được chu ti mã tích. ( nghĩa là tìm được dấu vết )

Lúc trước Tiêu Tề đến thành phố S cũng không thể qua mắt bọn họ, một chiếc xe nổi bậtnhư thế đi đến đâu bọn họ làm sao có thể không điều tra ra được ?

Buồn cười!

Cùng lúc đó, Vân Dật ý thức được nguy hiểm nên để một thủ hạ mang mặt nạ hóa trang thành Đường lão, Hạ Thần Hi lần đầu tiên thấy được loại kỹ thuật này trợn mắt há mồm.

Bọn họ làm sao làm được như vậy?

Quá thần kỳ.

Lâm Nhiên nói, "Đây là mười năm trước đã nhìn thấytập đoàn Hỏa Vân làm qua , nếu không trên bảng lệnh truy nã toàn là bộ mặt của chúng tôi , thay đổi gương mặt sẽ không ai biết, có sát thủ mỗi ngày đều đổi gương mặt đi giết người."

Hạ Thần Hi, "... Thật thần kỳ."

Nhưng cô lại cảm thấy lời nói này có điểm quen thuộc?

"Anh khẳng định sẽ để anh tađi nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ ?"

"Hôm nay phải nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ nếu không ngày mai sẽ không còn nhìn thấy Đường Bạch Dạ ." Vân Dật nghiêm túc nói, những người này bắt cóc Đường lão chính là không muốn ông ta đi nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ trong lòng Hạ Thần Hi hiểu rõ.

Cô thật sự rất hối hận.

Nếu như không đi qua trường học của Hạ bảo bối , không gọi bảo bối lên xe mà để chobảo bối về nhà, có lẽ... Cái gì cũng sẽ không xảy ra.

Hạ Thần Hi đi theo người đàn ông hóa trang thành Đường lão vàVân Dật cùng đi nộp tiền bảo lãnh cho Đường Dạ Bạch , Đường Bạch Dạ tham ô tiền vốn, muốn nói là phạm pháp hay không phạm pháp cũng là do Đường lão quyết định.

Ông ta là tiếng nói của Đường thị.

Ông ta đến nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ , cục trưởng không nói hai lời chỉcảm thấy kinh ngạc.

Thế là, hắn đem Đường lão mời vào trong, rót một ly tràý vị thâm trường hỏi, "Đường lão, ông xưa nay không thích đại thiếu gia vì sao không nhân cơ hội..."

Hắn hỏi dò như vậy ai cũng hiểu hắn có ýgì.

Cục trưởng cùng Tưởng thị trưởng là thân thích, Tưởng thị trưởng xuống đài hắn cũng sẽ bị liên lụy, Tưởng Tuệ nói đây là do Đường Bạch Dạ tiết lộ cố ý muốn kéo Tưởng thị trưởng xuống đài, cục trưởng muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Đường Bạch Dạ .

Người đã ở đồn cảnh sát thìcó chạy đằng trời cũng không thoát.

Đường Dạ Bạch tung hoành ở thành phố S nhiều năm, lần đầu tiên bị nhốt vào đồn cảnh sát không thể gọi hỗ trợ, khó có được cơ hội lớn như vậy cục trưởng không muốn bỏ qua, hắn và Tưởng Tuệ đã sắp xếp để Đường lão sẽ không thể tới nộp tiền bảo lãnh choĐường Bạch Dạ .

Ngàn tính vạn tính cũngkhông nghĩ tới việc Đường lão muốn tới nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ lại còn giải thích số tiền kia vốn là để cho Đường Bạch Dạ làmtiền đầu tư anh ta thích dùng như thế nào thì dùng, đây là vấn đề nội bộ của Đường thị.Cũng không thể nói là anhtham ô công quỹ.

Cục trưởng nghĩ mãi không ra.