Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 959: Đến sa mạc nhìn mặt trời 2




Hạ Thần Hi tính tình tốt nói, "Là, anh không để ý, anh đại lượng nhất."

Đường Bạch Dạ trừng mắt liếc Hạ Thần Hi một cái, Hạ Thần Hi ôm chặt anh.

" Bạch Dạ, em thực sự muốn sớm một chút về nhà, ở sa mạc này, trong lòng không thoải mái."

"Em yên tâm, kiên trì thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ mang em về nhà."

Hai người ở lùm cây nói chuyện một hồi, lưu luyến không lỡ rời đi, Đường Bạch Dạ đi trước, Hạ Thần Hi mang theo meo meo ở lùm cây hái mấy quả dại, lúc này mới rời khỏi, vừa mới trở lại tòa thành, Tiêu Tề cũng tỉnh.

"Cô đi đâu vậy?" Hắc quả phụ hỏi.

Hạ Thần Hi nói, "Không đi chỗ nào, tùy ý đi lại một chút."

"Tiêu Tề bệnh thành như vậy, cô cũng không đi xem anh ấy sao?" Hắc quả phụ rất không hài lòng, Hạ Thần Hi không đi thăm Tiêu Tề, thực sự là quá tuyệt tình.

Hạ Thần Hi khẽ nói, "Có cô ở bên cạnh chiếu cố anh ta, tôi nghĩ, anh ta nhất định rất nhanh sẽ tốt."

Hắc quả phụ trừng mắt Hạ Thần Hi, hơi cắn môi, "Người Tiêu Tề muốn thấy là cô không phải tôi."

"Thẳng tới trời cao, nếu như cô yêu Tiêu Tề, vậy tranh thủ lúc này hãy thể hiện với anh ta, chớ đem anh ta đẩy hướng người khác." Hạ Thần Hi lời nói thấm thía, lên lầu, không đi nhìn Tiêu Tề, cô đến ban công đi ngắm phong cảnh, không ngờ nhìn thấy Đường Bạch Dạ hướng sân bay tư nhân đi.

Hạ Thần Hi hơi đè xuống mi tâm, Đường Bạch Dạ qua bên kia làm cái gì?

Có thể bị người khác phát hiện hay không?

Không phải nói là chờ tới khi bảo bối có kế hoạch chu đáo sao? Đường Bạch Dạ hà tất đi mạo hiểm, cô biết, bình thường có chuyên gia ở bên kia quản lý, thuộc hạ bên này của Tiêu Tề rất ít khi đến bên kia đi, sân bay bên kia có bốn gã phi công, còn có hai tên đặc công, chỉ có bọn họ có thể đi đến gần chỗ đó.

Đường Bạch Dạ bọn họ là cận chiến sĩ.

Hạ Thần Hi hết hồn chờ, có chừng nửa giờ, Đường Bạch Dạ mới ra, lại trở lại tiểu biệt thự bên kia, trong lòng Hạ Thần Hi có một cỗ bất an, không biết Đường Bạch Dạ rốt cuộc đang làm cái gì?

Hạ Thần Hi trở lại phòng ngủ, vẫn có chút khẩn trương.

Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Tiêu Tề hạ thuốc ở trên người cô, ngoại trừ Tiêu Tề, người ngoài không có thuốc giải, cho dù muốn đi, cũng phải lấy được thuốc giải, bằng không, cứ thế mãi, thân thể của cô cũng là suy sụp.

Nội bộ Hỏa Vân có rất nhiều nghiên cứu loại này, chuyên môn dùng để đối phó địch nhân cùng bức cung.

Cô phải nghĩ biện pháp, lấy được thuốc giải.

Hạ Thần Hi nghĩ như vậy, đi ra cửa xuống lầu, hắc quả phụ vừa lúc đi ra từ phòng ngủ Tiêu Tề, Hạ Thần Hi nói, "Tôi có lời muốn nói với cô."

Hắc quả phụ trầm mặc xuống lầu, Hạ Thần Hi theo cô ấy cùng nhau xuống lầu.

Hắc quả phụ trầm giọng hỏi, "Cô muốn nói cái gì?"

Hạ Thần Hi nói, "Tiêu Tề hạ thuốc ở trên người tôi, cô có thể cho tôi thuốc giải không?"

"Không thể." Hắc quả phụ cự tuyệt, "Nếu là tôi cho cô thuốc giải, cô còn có thể thành thật ở lại trong sa mạc sao?"

"Thẳng tới trời cao, cho tôi thuốc giải, để tôi rời đi, đối với cô bách lợi không hại."

"Cô sai rồi." Hắc quả phụ trầm giọng nói, "Tôi cũng không muốn cùng cô cãi cọ vấn đề này, nói chung, tôi sẽ không cho cô thuốc giải, tôi cũng nói thật cho cô biết, tân dược phẩm nghiên cứu thuốc giải, chỉ có Tiêu Tề có, tôi cũng không có."

"Cô..."

"Tôi nói là lời nói thật, tôi không có thuốc giải cho cô." Hắc quả phụ trầm giọng nói, "Nếu như cô có thể đối đãi với Tiêu Tề khá hơn một chút, thì có thể cầu Tiêu Tề cho cô thuốc giải, này còn so nói với tôi còn nhanh hơn một chút, tôi thật sự là không có thuốc giải cho cô."

"Tôi không tin."

"Tin hay không, tùy cô." Hắc quả phụ trầm giọng nói, con ngươi hắc quả phụ xẹt qua một mạt thống khổ.