Mê Hành Ký

Chương 9: Điền ký bố trang




Hoàng hôn.

Điền ký bố trang.

Điền lão bản đang đưa những ngón tay phì nộn gầy như bay trên bàn tính, nhanh chóng tính cho xong khoản nợ cuối cùng rồi nhanh nhẹn gom sổ nợ lại, cất vào ngăn kéo dưới quầy rồi lấy khóa khóa lại.

Trong mấy trăm cửa hàng cửa hiệu lớn nhỏ ở Thần Nông trấn, Điền Ký bố trang chuyên kinh doanh gấm Tứ Xuyên, quy mô có thể coi là trên trung bình. Trấn này dân cư đông đúc, khách khứa như mắc cửi, chỉ cần siêng năng một chút thì không cần lo lắng tới việc làm ăn nữa. Điền lão bản lại càng thích hưởng thụ, chỉ mong ngày tháng không quá vất vả, tàm tạm duy trì tiếp thế này, lại có chút lãi, nuôi được mình là ổn rồi. Hôm nay lão bán được bảy cuộn gấm Như Ý Mẫu Đơn màu xanh, bốn cuộn gấm Xuyên Hoa Bát Tiên tuyền màu đỏ, một tay chủ tiệm hóa trang ngã giá với lão cả một buổi chiều, cuối cùng lão cũng đem được số hàng bày trên giá cùng với ba mươi cuộn lụa Thủy Tảo Hý Ngư Hoa tồn trong kho đã lâu bán đi sạch sẽ. Ngày hôm nay, lão không vất vả lắm nhưng kiếm được không ít.

Đóng cửa tiệm lại, trở về tiểu viện của mình, lão lại cẩn thận tỉ mỉ khóa thêm cửa viện. Làng trên xóm dưới đều biết Điền lão bản là một cư sĩ ngoan đạo, đã ăn chay rất nhiều năm, buổi tối sẽ ở nhà thắp hương lễ Phật. Cứ đến hoàng hôn, mọi người sẽ không tới làm phiền ông ta.

Sau khi đóng cửa, hành động của ông ta đột nhiên trở nên nhanh nhẹn hẳn, sải bước tới nhà bếp, mở bếp nhóm lửa xào xào nấu nấu, chẳng bao lâu đã làm xong một bàn đầy ắp món ăn rồi gọi đứa cháu của mình bưng vào phòng.

Trong phòng ăn sớm đã có cả chục người ngồi, toàn bộ đều là những thanh niên cao lớn nói giọng Thục. Một người mặc áo xanh trong số đó chỉ Điền lão bản nói: “Lão Điền, đem mấy món này bưng tới phòng Lão tam, làm mấy món thanh đạm khác cho Lão bát với Lão thập nhất”.

“Dạ, lão bộc đi làm ngay đây”, Điền lão bản cúi đầu cung kính vâng dạ. Lão chẳng qua chỉ là một đầu bếp của Đường gia, lại có được chuyến công tác ngon lành như thế này, để lão đem một khoản tiền lớn tới mở tiệm tơ lụa, nằm vùng ở Thần Nông trấn, mấy năm nay, lão đã được sống cuộc sống như trong mơ, mỗi lần nghĩ tới điều này, lão lại cảm kích Đường gia tới rơi nước mắt.

Đây là ngày cuối cùng huynh đệ Đường gia lưu lại Thần Nông trấn, nếu không phải có tiệm vải này của hắn có thể ẩn trốn, chỉ sợ hai mươi mấy huynh đệ đã sớm thành ma dưới đao của kẻ khác. Đường Tiềm đã không phụ kỳ vọng của mọi người, đoạt được danh hiệu đệ nhất, thế hệ sau của Đường gia lại bắt đầu có một nhân vật thần thoại mới, mọi người sẽ đem theo không khí vinh quang vui vẻ mà rời khỏi mảnh đất hung hiểm này.

Điền lão bản lấy mấy món ăn đặt lên mâm rồi đưa tới một gian phòng khác.

Đường Tam nhận lấy mâm, nói với hai người đang bị trói chân trói tay ngồi cạnh bàn: “Hai vị vẫn chưa dùng cơm tối phải không?”, hắn tháo dây thừng trói Ngô Du và Trần Sách, rất khách khí nói với Trần Sách: “Mời”.

Trần Sách lạnh lùng lườm hắn một cái rồi quay đầu đi nơi khác.

“Tôi đã phí hết bọt mép, hai vị vẫn không đồng ý trị thương cho Đường Tiềm. Trần đại phu, cao thủ giải độc trong thiên hạ, ngoài Mộ Dung Vô Phong thì chính là ông và Ngô đại phu, thế nào? Hai vị thương lượng một chút, cho đơn thuốc nhé? Chỉ cần độc được giải, Đường mỗ sẽ lập tức cung kính đưa hai vị về”.

Trần Sách vuốt râu nói: “Sao bằng ta với Ngô đại phu ở đây cung kính tiễn Đường Tiềm vào địa ngục?”

Đường Tam cười nhạt: “Nếu như nó thật sự phải vào địa ngục, cũng có hai vị theo bầu bạn”, sắc mặt hắn khẽ biến, đột nhiên vung tay xuất đao, máu bắn tung tóe, trong lúc thang thốt, cánh tay phải của Trần Sách đã cụt tới cổ tay, rơi trên bàn!

Ngô Du tức giận mắng: “Ngươi… ngươi… quân súc sinh!”, tính tình nàng cả thẹn, trước nay không biết mắng người, bất giờ đang vội cứu người, chỉ đành nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên vai Trần Sách rồi xé ống tay áo mình băng vết thương lại.

Trần Sách đã đau cơ hồ muốn ngất, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, lưng vẫn thẳng tắp, ngồi yên không cử động.

Đường Tam rút khăn tay, lau sạch thanh đao, khẽ cười: “Thì ra người đọc sách cũng không sợ đau. Không biết có phải Ngô đại phu cũng thế chăng?”, nói xong, đầu quay sang, như cười như không nhìn Ngô Du.

Máu ở cổ tay Trần Sách vẫn cứ chảy mãi thấm ra ngoài, thoáng cái đã thấm ướt dải băng màu trắng. Ngô Du biết lúc này nếu không thoa Kim sang dược, chẳng bao lâu Trần Sách sẽ mất nhiều máu mà chết, bèn cắn răng, nói: “Được! Ta đồng ý với ngươi! Có điều ngươi phải đưa Trần đại phu về Vân Mộng cốc trước. Nếu không, ngươi cứ việc chặt tay ta xuống ta mà nhíu mày thì không phải là Ngô Du!”

Mắt nàng trợn lên, tròng mắt như muốn nứt, giọng nàng tuy hay nhưng ánh mắt nhìn Đường Tam thì tràn đầy khinh bỉ cứ như đang nhìn một con chó.

Đường Tam lạnh lùng hừ một tiếng: “Không hổ là môn nhân của thần y, quả nhiên có cốt khí. Được, tôi đáp ứng với cô, lão Điền, bịt mắt Trần đại phu lại, đưa ông ta về Vân Mộng cốc”.

Điền lão bản đáp: “Dạ, lão bộc lập tức đi làm”.

Nửa canh giờ sau, lão Điền trở lại bẩm báo: “Trần đại phu đã bình an trở về cốc”.

Đường Tam nói: “Ngô đại phu đã được như ý nguyện, Đường Tiềm ở ngay phòng kế, xin đi theo tôi”.

Ngô Du đứng lên, đột nhiên vung tay, tát vào mặt Đường Tam!

Nàng vốn là một cô gái văn nhã, chẳng biết nửa điểm võ công, mọi người đều không quá đề phòng nàng. Cái bạt tai này trọn vẹn rơi vào mặt Đường Tam, trên mặt lập tức sưng lên rát như lửa đốt.

Ngô Du lạnh lùng nói: “Cái tát này là đánh thay cho Trần đại phu. Nếu ngươi dám chạm vào ta thì cứ xem như Đường Tiềm chết rồi đi!”

Đường Tam không mảy may nổi giận, vẫn rất khách khí cười nói: “Được tay thơm của Ngô đại phu xoa mặt, còn may mắn nào hơn thế. Mời, mời đi bên này”.

Đường Tam để tóc dài xõa vai, vẻ âm u trong mắt chợt hiện, trượng sắt điểm một cái, tà áo xám cuộn lên, người đã vút ra ngoài. Tuy chỉ còn một chân nhưng dáng vẻ đi đứng của hắn so với người có đủ hai chân còn phong độ hơn.

Nhìn tên Đường Tam này âm dương quái khí như thế, Ngô Du không khỏi hơi sững người.

Cánh cửa màu son được khép hờ, trong phòng mùi hương nhạt thoang thoảng.

Một thanh niên cao lớn đẹp đẽ văn nhã ôn tồn từ trong bình phong trở người quay ra.

Đường Tam hỏi: “A Tiềm đỡ hơn chút nào chưa? Vị này là Ngô đại phu, cô ấy đã đồng ý giải độc cho nó”.

Thanh niên kia cười nói: “Bọn đệ vừa mới ăn cơm tối xong, đại bộ phận độc tố trên người nó đã loại trừ hết, chỉ còn một chút dư độc không biết theo đường hướng nào, giải mãi không được, nếu Ngô đại phu đã tới, đệ nghĩ hẳn sẽ không có vấn đề nữa”, giọng nói hắn mềm mỏng, dung mạo rất giống Đường Tiềm nhưng không có vầng trán cao hiến người ta phải chú ý như Đường Tiềm.

Đường Tam cười thoải mái: “Vậy ta không phải lo nữa rồi. Người đã đưa tới, tính khí với y thuật của Ngô đại phu đều hơn người, các đệ phải tiếp đãi người ta cho tốt”, hắn sờ sờ vết năm ngón tay trên mặt mình.

Thanh niên kia lễ độ nhìn vào mặt hắn, hỏi: “Hình như gần đây tam ca liên tiếp gặp vận đào hoa?”

“Thế sao?”, Đường Tam cười tự trào rồi dứt khoát từ biệt, lui ra ngoài cửa.

Thanh niên kia nhìn Ngô Du nói: “Tại hạ Đường Tầm, chữ Tầm trong ‘Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách’[1]”.

[1] Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, bản dịch Nôm của Phan Huy Thực.

Ngô Du lạnh lùng nhìn hắn, không hề tiếp lời.

Đường Tầm hơi lúng túng: “Xin mời, gia đệ đã đợi rất lâu”.

Hắn dẫn bước ở trước, Ngô Du cất bước đi theo, không biết vì sao tim lại đập thình thịch loạn cả lên.

Đi qua tấm bình phong thêu hình hoa sen, nàng nhìn thấy Đường Tiềm ngồi yên lặng dưới song cửa, trên tay là một cây gậy trúc dài. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, hắn ngẩng đầu, cứ thế “nhìn” thẳng vào nàng, sau đó đứng dậy.

“Là ta, Ngô Du”.

Hắn bật cười, cây gậy trúc chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Đương nhiên là cô, mời ngồi. Đường Tầm, đem trà lên”.

Đường Tầm bưng tách trà đặt xuống chiếc trường kỷ trước mặt nàng, nói: “Xin mời”.

Ngô Du nghe thấy giọng mình lạnh lùng cất lên: “Ngươi trúng phải độc gì?”

“Nếu tôi mà biết thì đã tự mình giải rồi”.

“Đưa tay qua đây”.

Hắn duỗi tay ra. Trên cổ tay có một vết thương dài, mới khép miệng một nửa, da thịt vẫn còn hơi đỏ. Nàng đặt ba ngón tay lên bắt mạch, cảm thấy nội tức hắn bình ổn thâm hậu, biết là không có quá đáng ngại liền nhấc bút viết một đơn thuốc, Đường Tầm nhận lấy, đi ra ngoài sắc thuốc.

Thoáng cái, trong phòng chỉ còn lại hai người lúng túng ngồi đối diện nhau.

Đường Tiềm thở ra một hơi dài, từ tốn hỏi: “Hôm qua cô quay về, trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?”

Nàng khẽ gật đầu: “Không việc gì, ngươi thì sao?”

“Tôi cũng không sao, tôi trốn rất nhanh”.

Im lặng một lúc lâu, Ngô Du không nhịn được hỏi: “Chân ngươi trúng mấy châm… không sao chứ?”

Hắn định nói gì đó nhưng rồi lại nhịn không nói nữa.

Nàng trả lời hộ hắn: “Phần lớn đã bị ngươi vận công đẩy ra ngoài có điều vẫn có một cây lưu lại trong người, đúng không?”

Hắn cười khổ: “Cô nói không sai”.

“Cởi đồ ra, ta… ta giúp ngươi… giúp ngươi lấy nó ra”, nàng lí nhí nói.

“Không cần, tự tôi có thể nghĩ cách”, hắn cự tuyệt.

Ngô Du đi tới trước mặt hắn, đưa tay cởi áo hắn ra, Đường Tiềm giữ lấy tay nàng.

“Tôi nói không cần là không cần”.

“Ta là đại phu”, nàng gỡ ngón tay hắn ra, tiếp tục cởi áo.

Ngô Du hít sâu một hơi, sững người, đôi mắt không khỏi cảm thấy cay cay.

Trên ngực hắn sẹo chi chít, có mấy vết thương rất mới, tuy đã thoa thuốc, nhưng nhìn vừa đen vừa sưng, cực kỳ đáng sợ.

Đêm qua sau khi nàng đi… nhất định hắn phải khổ chiến rất lâu mới có thể thoát thân.

Nàng nhắm mắt thở dài: “Xin lỗi, ta không nên bỏ lại ngươi”.

Đường Tiềm hời hợt cười: “Đánh nhau làm gì có chuyện không bị thương? Huống chi cô ở đó chỉ tổ vướng víu, đi rồi lại thành hay”.

Ngô Du nhấc một con dao nhỏ cạnh bàn, hơ vào trong lửa, đợi nó nguội lại rồi nói: “Ta phải vạch một đường nhỏ trên Nhâm mạch của ngươi rồi rút cây châm ra ngoài, ngươi… ngươi không phải sợ, sẽ không đau lắm đâu”.

“Cô là đại phu nhi khoa mà?”, hắn khẽ cười.

Ngô Du cẩn thận dùng dao rạch một vết cực nhỏ trên người hắn, rồi nặn cây châm kia ra.

“Tách” một tiếng, cây châm bị quăng vào chậu lửa. Nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện tai hắn đỏ rực, mặt mày lúng túng.

Đường Tầm bê thuốc vào rồi lại nhanh chóng lẩn ra ngoài.

Thấy hắn một hơi uống cạn thuốc, trong lòng nàng chợt dấy lên một niềm thương yêu.

“Bọn họ nói, cô rất đẹp”, câu này rõ ràng là rất to gan nhưng ngữ điệu hắn nói ra lại hòa dịu, ẩn chứa một chút ai oán và tiếc nuối.

Ngô Du ngớ người ngẩng đầu lên, đang định nổi trận lôi đình nhưng rồi trông thấy đôi mắt tĩnh lặng ôn hòa của hắn lại thôi.

Ánh mắt hắn tựa như ánh mặt trời rọi tới, còn nàng thì như một gốc đằng thảo chìm trong tăm tối, đói khát mà vươn một chiếc là ra hứng lấy.

Thoáng cái trong đầu nàng là một trường hỗn loạn, trong trường hỗn loạn ấy, nàng nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Đối với một tên mù mà nói, giọng của cô cũng rất đẹp”.

“Ta…”, nàng đang định mở miệng, cánh cửa đã bật mở đánh “bình” một tiếng. Đường Tầm xông vào, to giọng nói: “Chuẩn bị đi, chúng ta đã bị bao vây rồi!”

Ngoài cửa vọng vào âm thanh huyên náo.

Đường Tiềm đứng dậy, gậy trúc quơ một cái đã hất thanh đao đặt cạnh vào tay, vừa nắm lấy đã hỏi: “Chỗ này có cửa sau không?”

“Cửa sau đã bị lấp lâu rồi”.

“Là Long gia? Hay là Ngũ Độc giáo?”

“Là Vân Mộng cốc. Mộ Dung Vô Phong tự mình đến đây rồi, bọn họ vừa bắt mất Đường Phong, Đường Độ và Đường Đam”.

“Huynh lén mở cửa sau, thả Ngô đại phu đi”, Đường Tiềm cúi mình buộc dây giày.

“Chỉ sợ không được. Đường Tam thủ ở ngoài cửa, hắn muốn giữ Ngô đại phu lại làm con tin”.

Đường Tiềm nói: “Đệ nhớ huynh từng nói, bên ngoài cửa sổ này là phố”, hắn kéo Ngô Du, mở cửa sổ nói: “Cô từ cửa sổ này trốn ra ngoài đi”.

Ngô Du hỏi: “Liệu ngươi có chết không?”

Hắn sững người, lập tức đáp: “Đương nhiên là không!”

“Vậy ta và ngươi cùng trốn!”

“Chớ quên tôi họ Đường”.

Hắn nâng eo nàng, nhẹ nhàng tung nàng ra ngoài cửa sổ rồi “bình” một tiếng đóng cửa sổ lại.

Cửa số ấy rất cao, lúc nàng đã ở dưới mặt đất, duỗi tay hết cỡ cũng chẳng thể vươn tới cửa sổ đó. Nàng tựa lưng vào tường, mặt đẫm nước mắt, lại nghĩ tới trận chém giết sắp tới, thân thể run lên.

Con đường vẫn là con đường ngày cũ. Tiệm son phấn đối diện là nơi nàng thường lui tới. Thì ra nơi này lại chính ở giữa Thần Nông trấn, không xa Thính Phong lâu là mấy. Nàng bước về phía trước như người mất hồn, không lâu sau, chợt nghe có tiếng xe ngựa từ đằng sau vọng tới, một giọng nói kinh ngạc thốt lên: “Ngô đại phu! Cô… cô ở đây sao?”, trong đầu nàng hỗn loạn, chỉ cặm cụi đi về phía trước, chiếc xe ngựa kia luôn theo sau nàng bỗng từ từ dừng lại, một bàn tay xanh xao mở cửa xe, bên tai nàng vang lên giọng nói quen thuộc:

“Ngô đại phu, lên xe đi”.

Hoàng hôn, vẫn đang là hoàng hôn.

Đó là một bầu trời xán lạn, ánh tà dương đỏ như máu, nhuộm hồng chân trời, mặt trời lặng lẽ về núi, bập bềnh trong làn khói bếp chiều hôm.

Thu. Đang cuối thu.

Đầy viện hoa vàng[2] chồng chất, lá rụng phiêu phiêu, tán loạn như ký ức.

[2] Hoa cúc.

Gió thu chẳng mang chút se lạnh nào.

Khô hanh, mát mẻ, đối với người luyện võ mà nói, đây chính là thời tiết tốt nhất.

Đường Tiềm mặc một bộ đồ đen, ngồi trên chiếc ghế trúc giữa sân viện.

Đao, đang gác ngay bên tay hắn.

Tiếng gió rất khẽ, Đường Tiềm có thể nghe ra được các loại âm thanh, tiếng rao bán trên phố, tiếng “lộc cộc” của xe ngựa lao nhanh, tiếng ồn ào của các bé gái nhà bên đang chơi đánh đu, tiếng “lách tách” của củi than cháy trong lò…

Tất cả những âm thanh ấy giống như sao đêm đầy trời, mới nhìn thì thấy hoa hết cả mắt nhưng chú tâm sẽ thấy ai có chỗ nấy.

Trên cây ngô đồng sau lưng, một con sâu đang thoải mái an lạc gặm một chiếc lá.

Hắn khẽ dịch chân, nhường đường cho bầy kiến đang bận rộn vác một xác ruồi về nhà.

Sau đó, hắn nghe thấy cửa trang viện bật mở đánh “bình” một tiếng.

Tiếng bánh xe lăn lộc cộc đi vào, dừng lại.

Trong viện bỗng tràn ngập một mùi hương dễ chịu.

Hắn không đứng dậy, chỉ lạnh đạm nói.

“Các vị đã tới”.

Không đợi Mộ Dung Vô Phong lên tiếng, hắn nói tiếp: “Để ta đoán xem ở đây có bao nhiêu người ta quen biết. Mộ Dung phu nhân, Tiểu Phó, Cố huynh, Sơn Thủy huynh, Biểu Đệ, Tạ tổng quản. Đúng rồi, giúp ta chuyển lời hỏi thăm tới nhị tỷ và mấy đứa cháu”.

Đám người đứng hàng ngang sau lưng Mộ Dung Vô Phong, từ trái qua phải, vừa đúng thứ tự ấy. Chỉ chừa ra mình Ngô Du đứng cạnh Hà Y lại không biết là hắn không phát hiện ra hay cố ý không nhắc tới.

Đường Tiềm nhạt giọng nói tiếp: “Mộ Dung cốc chủ chỉ đem từng này người tới, không khỏi cũng quá xem thường Đường môn rồi”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta không hề thích giết chóc. Chỉ cần các người giao Đường Tam ra, đồng thời đáp ứng kể từ nay về sau Đường môn không được đụng tới đại phu của Vân Mộng cốc nữa, ta sẽ để các ngươi đi”.

Đường Tiềm nói: “Từ xưa tới nay Đường môn không bị kẻ khác uy hiếp, cũng không lập hiệp ước với bất kể môn phái nào. Chư vị muốn giữ huynh đệ bọn ta lại, thì phải xem bản lĩnh thôi”.

Hắn đứng lên: “Muốn một đấu một hay là nhất tề xông lên, tùy ý các vị chọn”.

Hà Y nói: “Đường môn quả nhiên cũng có vài nhân vật. Ta lên trước!”

Đường Tiềm đang định mở miệng, chợt nghe đằng sau có tiếng nói: “A Tiềm, kẻ này để lại cho ta!”

Mọi người theo tiếng nhìn sang chỉ thấy một thiếu niên áo đỏ cầm kiếm đi ra.

Đường Hoài “xuy” một tiếng, trách mắng: “Đường Bồng, đứng sang một bên, không được không phân lớn nhỏ như thế, phải gọi là Thập Nhất thúc”.

Thiếu niên nhướng mày, ngẩng cao đầu, sải bước đi tới giữa viện, nói với Hà Y: “Ta tên là Đường Bồng, là con của Đường Tùng”.

Xem ra hắn chỉ mới khoảng mười tám, mười chín tuổi, mái tóc dài mượt hệt như Đường Tam, một khuôn mặt gãy gọn anh tuấn, mày rậm mắt sâu, trong mắt sáng dị thường.

Hắn buộc dây lưng màu đỏ sẫm, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn nạm hồng ngọc, cổ tay thắt vải lụa màu đỏ tươi. Đi tới bên ghế trúc của Đường Tiềm, nhấc chân đặt lên tay ghế rồi đưa tay buộc lại dây giày da màu đen.

Hà Y trên môi có nét cười, thản nhiên nhìn thanh niên tinh thần hăng hái này, ánh mắt lướt qua tay hắn, rời đến thanh kiếm lưỡi hẹp tua hồng trên lưng hắn.

Nàng biến sắc mặt, thốt: “Đấy là kiếm của Đường Hoãn Ca”.

Đường Bồng nhìn nàng, từ tốn nói: “Đó là ông nội ta”.

Hà Y hít sâu một hơi: “Ông ta còn sống sao?”

“Đương nhiên còn sống”.

Ngón tay hắn đặt vào chốt lẫy, “choang” một tiếng, vỏ kiếm bật mở bắn ra không trung, người thì như chim ưng phóng vút lên, lao tới nhanh như tên bắn.

Tua kiếm đỏ tươi cuộn khởi những cánh cúc rơi đầy mặt đất lên không trung, bị kiếm đâm vào, chúng lập tức tan thành mảnh nhỏ bay lả tả tựa như mưa bụi tháng Chín.

Hắn sải chân vươn mình, trong không trung tay bắt kiếm quyết, thân kiếm đỏ tươi, tựa một tia nắng buổi tịch dương xé gió đâm thẳng về phía nàng!

Hà Y cười nhưng không cử động, chỉ thong thả cởi đôi giày thêu hoa của mình, bàn chân trần trắng như tuyết, tới khi trường kiếm đâm tới, thân hình nàng vút lên, đôi chân điểm trong không trung, tà áo tím tung bay, lao tới Đường Tam đang đứng một bên quan chiến!

Đường Tam vung thiết trượng, tay trái vỗ một chưởng, cây ngô đồng bên cạnh lập tức vang tiếng gãy đoạn hóa thành ba khúc lao tới Hà Y!

Tất cả những biến hóa ấy diễn ra quá nhanh!

Người của Đường môn phải mất một lúc sau mới hiểu, mục tiêu của Hà Y vốn không phải là Đường Bồng, cũng chẳng phải là Đường Tam, cho nên đợi tới khi bàn chân trần của nàng đạp xuống trong không trung, đá một đoạn cây gãy về phía Đường Bồng, kiếm của nàng đã tới trước mặt Đường Hoài rồi!

Nàng muốn bắt Đường Hoài!

Một bóng đen nhoáng lên như chớp! Tay của Hà Y gần như sắp chạm vào áo Đường Hoài bỗng cảm thấy một sức mạnh như dời núi lấp biển ập tới, ánh đao như điện, cứ thế xén đứt tay áo nàng, còn may nàng lùi cực nhanh nếu không cả cánh tay đã bị nhát đao kia chặt xuống rồi.

Vừa mới hoàn hồn lại, nàng quay nhìn Đường Tiềm.

“Không có ai nói với phu nhân, lúc đánh nhau phải đánh từng người à?”, hắn đẩy Đường Hoài về phía sau, lạnh nhạt nói.

Tên mù đáng sợ!

“Ta biết có rất nhiều người xưng tụng cô là thiên hạ đệ nhất kiếm, có điều, cô nên tự biết bản thân”, hắn tiếp tục nói, “Cô thụt lùi rất nhanh, giang hồ chẳng bao lâu nữa sẽ không có vị trí của cô”, hắn ôm đao, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn nàng, nhấn từng chữ từng chữ.

Sắc mặt Hà Y tái xanh, rồi chuyển trắng, rồi thành đỏ.

Nàng biết hắn nói không sai, một năm nay vì căn bệnh của Mộ Dung Vô Phong, bản thân nàng đã rất lâu không luyện võ nữa. Tại nơi mọi thứ thay đổi trong nháy mắt như giang hồ, tiến một bước khó nhưng thụt lùi lại rất dễ.

Hà Y tái mặt nói: “Lĩnh giáo, có điều ta vẫn có thể đòi mạng Đường Tam”.

Nàng lại chợt tung mình, trong chớp mắt đã tới trước mặt Đường Tam. Kiếm của nàng không nhanh, kiếm chiêu cũng chẳng chút kỳ quái nhưng người trên giang hồ đều biết, thông thường phải đến thời khắc cuối cùng Sở Hà Y mới biến chiêu. Trong lúc tỉ võ, không phải là chiêu cuối cùng thì đều là giả cả, chẳng qua là để che tai bịt mắt người khác mà thôi.

Lúc trường kiếm của nàng vung tới, Đường Tam đột nhiên xuất chưởng, múa trượng như gió.

Tuy Mộ Dung Vô Phong ngồi cách bọn họ rất xa nhưng đã cảm thấy mấy sợi tóc xõa trước trán bị trượng phong của Đường Tam ảnh hưởng mà bay lên.

Trời không có gió nhưng lại có một loại không khí oi bức khó tả.

Lòng chàng bỗng thắt lại, lo lắng nhìn Hà Y.

Tim đập quá nhanh, chàng đã có chút chịu không nổi, liền rút một chiếc lọ gỗ trong lòng ra, uống một viên thuốc, lại ngẩng đầu lên chỉ thấy phía trước tia lửa bắn tung tóe, tiếng binh khí giao nhau, Đường Tam đã đổ ập xuống!

Huynh đệ Đường gia lập tức tràn lên, vây kín lấy Hà Y.

Hà Y khẽ cười, nói: “Sao đây? Một kẻ vừa chết thì lập tức quần công sao?”

Chợt có người vỗ vai nàng, Cố Thập Tam nói: “Muội đi nghỉ một chút, ở đây để ta và Tiểu Phó đối phó”.

Nàng gật đầu, phi thân đi, đang định chạy lại chỗ Mộ Dung Vô Phong bóng đen kia đã như quỷ mị lao tới.

Đường Tiềm, lại là Đường Tiềm.

Khinh công của hắn không chậm hơn nàng chút nào, chân hắn lại dài hơn, hắn lộn người trong không trung một cái đã vượt qua nàng, cũng xông tới hướng Mộ Dung Vô Phong!

Lòng nàng trầm xuống. Mấy người bên cạnh Mộ Dung Vô Phong, luận về đơn đả độc đấu sợ rằng không ai là đối thủ của Đường Tiềm.

Đao, đao của hắn dưới ánh tà dương đỏ như máu loáng lên lóa mắt.

Tim của Hà Y đập cực nhanh, gia tăng tốc độ đuổi theo.

Nàng nhìn thấy Đường Tiềm đã bổ một đao về hướng Tạ Đình Vân, Sơn Thủy và Biểu Đệ xông tới, Đường Bồng ở một bên cũng lao vào cuộc chiến. Thoắt cái, người của Vân Mộng cốc đều không cản nổi thế công hung mãnh của Đường Tiềm.

Bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sau lưng Mộ Dung Vô Phong là cửa, cửa đã đóng chặt, tay chân chàng vô lực, đến việc đẩy bánh xe lăn cũng còn khó khăn chứ đừng nói tới việc sau lưng đã chẳng còn đường lùi.

Nàng mặc kệ tất cả lao về chỗ Mộ Dung Vô Phong, một kiếm đâm tới lưng Đường Tiềm.

Hắn vung đao như sấm sét đánh xuống, kích bay loan đao của Biểu Đệ, sau đó giương vỏ đao đập xuống Mộ Dung Vô Phong.

Trong mắt hắn là một khoảng đen tối, chẳng nhìn được người nào nhưng hắn biết đối phó với Mộ Dung Vô Phong căn bản chẳng cần dùng đao, dùng vỏ đao vỗ nhẹ một cái cũng đủ để chàng chết ngất đi rồi.

Cho nên hắn không dùng lực mạnh lắm.

Sau đó hắn nghe “bộp” một tiếng, rõ ràng vỏ đao đã đánh trúng Mộ Dung Vô Phong!

Đúng lúc đang định lùi lại, bỗng nghe “Á” một tiếng kêu khẽ, người bị đánh trúng không ngờ lại là nữ nhân!

Tim hắn bỗng thót lại!

Đó là giọng của Ngô Du! Sao có thể là tiếng của nàng? Lẽ nào người hắn đả thương là Ngô Du?

Hắn xông tới, kéo người ấy lại. Đó là một thân thể mềm mại. Lòng hắn bắt đầu run lên. Là nàng, quả nhiên là nàng! Nếu không phải Mộ Dung Vô Phong ra sức giữ lấy nàng, nàng đã ngã về phía sau rồi.

Hắn ôm lấy nàng, một bước bảy trượng, biến mất trong màn đêm đang dần buông.