Mê Hoặc Song Vương

Quyển 2 - Chương 14: Tiểu Lam bị bắt




"Tiểu Lam, có một việc dứt khoát ta phải nói với ngươi thôi, kỳ thực, ta đã có phu quân rồi."

"Hả? Xuất giá rồi? Vậy phu quân ngươi đâu?" Tiểu Lam khó có thể tin nổi dò hỏi, trong mắt đầy vẻ không xác định.

"Phu quân ta, hắn ở một nơi rất xa, nhà phu quân của ta không phải là một vọng tộc bình thường, mà ta lại là người được cưới qua cửa sau. Lúc ta còn nhỏ vụng trộm hỏi bà vú, nhà ta tuy là phú thương của Trường An, nhưng địa vị thân phận vẫn cực kì không cân xứng. Hai nhà làm sao kết thân đây?"

"Bà vú nói,  là bởi vì đời trước, cũng chính là mẫu thân ta lần đầu tiên vô tình gặp được, khi đó mẫu thân đã mang thai ta, thời điểm đi miếu dâng hương, khi đó vừa định trở về, một phụ nhân xinh đẹp tới bắt chuyện. Vốn cũng chẳng có gì, bất quá ngày hôm sau, trong nhà liền được đưa đến mấy xe lễ vật quý báu."

"Mà tên người ghi trên thiếp mời của lễ vật lại khiến cho cha ta mừng rỡ như điên, theo như trong thư kèm theo nói, nếu như tương lai mẹ ta sinh được nữ nhi sẽ gả cho nhà hắn, liền kết thông gia. Cứ như vậy, ngay từ nhỏ ta liền được hứa gả cho người ta, bà vú nói, là vì bộ dáng mẫu thân ta xinh đẹp, mới có một đoạn nhân duyên này."

Tiểu Lam hơi gật đầu tán thành:"Chẳng trách, ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền cảm thấy ngươi rất đặc biệt, khẳng định là ngươi lớn lên rất giống mẫu thân ngươi, mới có thể đẹp mắt như vậy."

Bách Lý từ chối cho ý kiến, bị Liễu Nhứ hãm hại, Ôn Nhứ không buông tha, không phải là đều bởi vì dung nhan này sao? Nói quá nhiều, cổ họng đã cảm thấy hơi khô khốc:"Tiểu Lam, chúng ta trở về đi thôi."

"Ừ" Nhẹ nhàng đỡ Bách Lý dậy, hai người gần gũi, lòng của nhau cũng được sưởi ấm.

Vốn tưởng rằng Bách Lý có thể dứt khoát đem Tiểu Lam đặt trong lòng, cũng vì loại quan tâm này, khiến cho nàng về sau phải gặp lại Tập Ám. 

Chuyện Liễu Vân Tường bị thương đúng như lời Bách Lý nói, đã lắng xuống. 

Thỉnh thoảng, Bách Lý cũng chạm mặt Thủy Cơ vài lần, vì không để mang đến phiền toái cho nhau cũng chỉ đơn giản là gật đầu một cái mà thôi. 

Ngày hôm đó, Tiểu Lam lĩnh lương kích động lôi kéo Bách Lý qua một bên: "Bách Lý, hôm nay chúng ta ra ngoài mua sắm vài thứ đi, ta đã nói với Vương ma ma rồi, vừa vặn hôm nay cũng không có chuyện gì."

"Tốt, nếu không kêu Tiểu Lục cùng đi."

"Ta gọi rồi, chỉ là nàng nói có chuyện, bảo chúng ta mang cho nàng hộp phấn là được." Tiểu Lam thất vọng nói.

"Không sao, vậy chúng ta đi thôi" Bách Lý nhìn giày trên chân Tiểu Lam: "Giày cũng đã hư rồi, hôm nay mua một đôi đi."

Dọc đường đi, hai người cứ như thế trò chuyện, cũng không hề buồn tẻ.

Đây là một trấn nhỏ ở biên giới, mặc dù không lớn, nhưng lại rất náo nhiệt, vả lại vật tư cũng rất đầy đủ. Tiểu Lam lôi kéo Bách Lý lẻn đến bên này, chuồn sang bên nọ, thỉnh thoảng lại khoa tay múa chân.

"Nhìn phấn này đi, nếu không liền mua hộp này thôi." Tiểu Lam mở hộp phấn màu hồng trong tay, liền tỏa ra từng trận mùi hương. 

"Ngươi quyết định đi, đi nhìn xem cái khác thôi." Kỳ thật lần này ra ngoài, Bách Lý chẳng có mục đích gì, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Lam cũng đã vui vẻ rồi.

"Bách Lý, đôi giày này như thế nào?" Tiểu Lam cầm một đôi giày quân dụng màu đen trên sạp hỏi. 

"Kiểu này không phải là của nam ư?" Bách Lý đến nhìn nhìn một chút, đột nhiên liền hiểu được "A....ta đã biết rồi."

"Không phải, ta thấy bình thường Lý tướng quân đối đãi với chúng ta không tệ, ta mới muốn mua."

"Vậy thì đôi này đi." Bách Lý đem giày đưa cho chủ quán "Bọc lại đi."

Đợi Tiểu Lam trả tiền, hai người mới tiếp tục chậm chạp đi dạo, dưới sự kiên trì của Bách Lý,  Tiểu Lam mới bằng lòng mua một đôi giày mới, chậm rãi bước vài bước "Bách Lý, thật là đẹp mắt, cảm ơn ngươi."

"Ta giữ lại bạc cũng vô dụng. Chỉ là một đôi giày mà thôi." Bách Lý cầm lấy vật trong tay Tiểu Lam, nhìn bộ dạng nàng ngượng ngịu không bước đi, buồn cười thúc giục: "Đi thôi. Còn phải trở về trước khi trời tối."

"A, đợi ta với."

Đêm, màn đêm lẳng lặng buông xuống, doanh trại đèn đuốc chiếu sáng thật xa tới con đường các nàng trở về. Mơ hồ có thể thấy được ngọn lửa bốc cháy tán loạn làm cho không khí lạnh như băng, thỉnh thoảng vẫn còn phát ra vài tiếng lửa than bị đốt sạch đôm đốp một tiếng.

Đợi khi đến gần, hai người mới phát hiện ra bầu không khí có chút khác thường. Vốn là binh lính đứng gác giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm hai người, hai bên đứng mười mấy tướng sĩ, vẻ mặt lạnh lùng. 

Bách Lý và Tiểu Lam khó hiểu liếc mắt nhìn nhau, vừa định bước lên phía trước, liền có một thanh âm không hề có sắc thái truyền vào tai hai người. 

"Các ngươi ai là Tiểu Lam" Một gã binh lính dẫn đầu tiến lên vài bước, thân hình cao lớn che lấp cả nửa thân người bọn họ. 

"Là ta." Tiểu Lam nghi hoặc đáp. Trong giọng nói cũng lộ ra vài tia bất an.

"Mang đi." Người cầm đầu vung tay lên, từ sau lưng liền chui ra hai binh lính, một trái một phải đè bả vai Tiểu Lam, nửa kéo hướng phía trong đi vào. Vật cầm trên tay rơi trên đất, bị một loạt dấu chân dẫm lên làm cho dơ bẩn.

"Dừng tay, đây là có chuyện gì?" Thoáng phản ứng kịp, Bách Lý vội vàng tiến lên ngăn lại, chỉ cảm thấy chỗ cổ một hồi lạnh lẽo, binh lính cầm đao không kiên nhẫn nói: "Chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi cũng muốn chôn theo sao?"

"Chôn theo? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bách Lý gấp gáp muốn tiến lên, chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn ở cỗ truyền đến, thân đao sắc bén phản xạ khuôn mặt tái nhợt của cô gái. 

Thấy đoàn người đã đi xa, đao mới chậm rãi thu về. Tiểu Lam có thể là bị hù dọa, một câu ầm ĩ cũng không có, mặc cho bị nhấc lên mang đi. 

Sao lại thế này? Bách Lý một lòng thầm nghĩ, bước chân cũng có vẻ tập tễnh, vừa về tới chỗ ở liền thấy được Tiểu Lục đang đứng bên ngoài doanh trướng.

"Tiểu Lục, đã xảy ra chuyện gì, tại sao bọn họ lại bắt Tiểu Lam?"

"Ta cũng không biết, sau khi các ngươi rời khỏi đây không lâu, liền có vài binh lính đến tìm Tiểu Lam, cái gì cũng không nói, thật sự là gấp chết người đi." Tiểu Lục vội đỡ Bách Lý tới một bên: "Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."

Bách Lý sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhưng đúng là càng nghĩ càng loạn, càng loạn càng hoảng, dưới tình thế cấp bách hiện ra hình dáng của Lý Nam.

"Đúng, khẳng định là hắn biết" Bách Lý vừa vội vàng đứng dậy vừa an ủi Tiểu Lục vài câu: "Đừng nóng vội, dù sao vẫn có  biện pháp, ngươi trước tiên cứ ở chỗ này chờ ta trở về."

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bách Lý hiểu rõ việc này rất nghiêm trọng, một khắc cũng không dám chậm trễ.

Sau khi được thông báo gặp được Lý Nam, thấy không có người ngoài, Lý Nam liền tiến lên hành lễ: "Lý phi"

"Lý tướng quân, Tiểu Lam đã xảy ra chuyện gì?"

"Thuộc hạ cũng không biết, là Vương gia hạ lệnh bắt người, ngày mai mới thẩm vấn." Lý Nam cũng là vẻ mặt nôn nóng, nam nhi bảy thước tắm máu trên chiến trường lúc này lại có vẻ luống cuống. 

"Vậy hiện tại nàng cũng được an toàn?" Hiện nay, trước tiên người phải an toàn, về sau mới có thể nghĩ kế sách đối phó.

"Bị nhốt vào địa lao, trước mắt hẳn là an toàn." 

"Tốt, xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mai thôi." Bách Lý nhìn bộ dạng nóng ruột cũng Lý Nam, không đành lòng lại cho hắn thêm bất kì áp lực nào nữa, đành phải ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Lý tướng quân, mọi thứ đều chờ đến ngày mai rồi nói sau, yên tâm, ta sẽ không để Tiểu Lam xảy ra chuyện gì đâu."

Sau khi từ doanh trướng đi ra ngoài, Bách Lý cũng không trở về chỗ ở, mà là ngồi trước vùng hồ lẳng lặng chờ trời sáng. 

Đêm hôm nay tựa hồ trôi qua đặc biệt chậm, mặt trăng thủy chung vẫn không chịu ẩn lui, cô lạnh chiếm đóng ở trên không, lạnh lùng liếc nhìn trần thế.

Nhẹ nắm lên một vốc cát mịn, hơi dùng sức, từng luồng từ chỗ khe hở chảy ra. Cát trong tay lại có một chút ấm áp, khiến cho Bách Lý không nỡ buông tay.

Ánh bình minh xua tan đám sương mù, màu đỏ xuyên thấu một góc trời. Bách Lý lạnh lùng nhìn phía trên, ánh sáng soi đỏ mặt nàng, mơ hồ lộ ra điều chẳng lành.