Mê Hoặc Song Vương

Quyển 2 - Chương 24: Khôi phục thân phận




Bách Lý bất đắc dĩ chỉ có thể giống như búp bê vải bị tùy ý đùa nghịch, Tập Ám chìa một tay tới chỗ dấu răng trước ngực nàng vuốt ve, trong mắt chứa đầy sủng nịch.

"Vết thương trên lưng còn đau không?"

"Không, có phải rất xấu hay không?" Dù không nhìn Bách Lý cũng biết, vết roi này khẳng định là bày ra cả lưng rồi.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nó ở lại trên lưng ngươi." Tập Ám khẽ vuốt qua vết thương kia, trong mắt càng trở nên sâu rộng lạnh thấu xương.

Bách Lý nhìn chăm chú người nam tử trước mắt, hắn có một dung mạo mị hoặc, có lực hấp dẫn trí mạng, đầu độc lòng người, khi thì dịu dàng khi thì tàn bạo, cho dù là ngủ cùng giường nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn vẫn vô cùng cô tịch. Vươn một tay đặt trước ngực hắn, nhịp tim cực nóng mà mạnh mẽ truyền vào bàn tay, lại không chạm tới đáy lòng, nam tử này, có quá nhiều đề phòng.

"Ta không muốn nằm nữa, ngày mai ta muốn ra ngoài trướng đi lại một chút."

"Mấy ngày nữa là đến giao thừa rồi, xem ra năm nay phải trải qua ở nơi này rồi" Tập Ám ôm lấy nàng, đem nàng đặt ở giữa hai chân.

"Ở nơi nào cũng đều như nhau cả." Bách Lý lẳng lặng nằm ở trước ngực hắn, ở chỗ này không phải tốt hơn sao, không cần phải trở về đối mặt với người không liên quan.

"Ngươi còn có một muội muội?" Tập Ám lơ đãng đề cập tới, lại khiến cho Bách Lý mạnh mẽ ngẩng đầu lên, giữa con ngươi mắt hiện lên một vẻ kiên định.

"Ta không có người thân."

"Không có người thân? Vậy bổn vương coi là gì?" Tay Tập Ám nhấc cằm Bách Lý lên, giọng điệu không phải thăm dò, rõ ràng là uy hiếp.

Bách Lý nhẹ lắc đầu, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Ngươi không tính a."

Lại vùi vào trong ngực hắn, Bách Lý rầu rĩ lên tiếng: "Bọn họ đi tìm ngươi sao?"

"Phải, ngươi mất tích, liền lấy muội muội ngươi đến thay thế." Tập Ám cong khóe miệng cười nhạt nhẽo, hắn nhớ rất rõ trường hợp hoang đường này.

"Vậy, ngươi mới nạp phi là nàng?" Bách Lý trừng lớn hai trong mắt, khó có thể tin lắc đầu.

"Không phải." Tập Ám dừng một chút, sau đó lại nói "Nàng quá nhỏ."

Bách Lý nhịn không được cười ra tiếng, đây coi như là lý do gì hả. Đầu tiên là vì chính mình bị cô tịch, mình mất tích, nhà mẹ đẻ cũng không phải gấp đến độ đi tìm khắp nơi, mà là suy nghĩ biện pháp duy trì quan hệ thông gia.

Nhỏ? Bách Lý cười châm chọc, từ nhỏ đến lớn, mình không biết đã trải qua bao nhiêu thua thiệt qua bàn tay nàng, tuổi không lớn, nhưng có thể làm được những việc càn rỡ độc ác, nếu không có cuộc hôn nhân này, chỉ sợ rằng bản thân mình chết như thế nào cũng không biết. Bách Lý không muốn cùng nàng ta có quá nhiều vướng mắc.

Đêm đã khuya, hai người trên giường kề sát vào nhau mà nằm.

Ngày hôm sau, Tập Ám mới vừa đi, Bách Lý liền gọi Tiểu Lam đỡ nàng đứng dậy, chọn một bộ quần áo mềm nhẹ mặc vào.

"Lý phi, ngài thật sự không có việc gì chứ?" Tiểu Lam lo lắng nhìn trái nhìn phải một chút, chỉ lo không cẩn thận một cái liền đụng vào vết thương. 

"Không có việc gì, ngươi xem." Bách Lý chậm rãi xoay người, tuy rằng cơ thể còn có chút cứng nhắc, nhưng quả thực là không có gì đáng ngại. 

"Nhưng là mọi người đều nói miệng vết thương của ngài lại vừa nứt ra...." Tiểu Lam nhất thời nhanh miệng lầu bầu ra tiếng, trên mặt bắt đầu đỏ ửng lên không chút kiêng kị. 

Bách Lý nổi đóa, quả nhiên là đã truyền khắp cả rồi, cả Tiểu Lam cũng biết. 

Không cần suy nghĩ nâng lên cánh tay của Tiểu Lam: "Theo ta đi một chút đi, ta thật sự không có việc gì."

"Thật không có việc gì?" Tiểu Lam len lén liếc sau lưng một cái, lúc này mới yên tâm đỡ tay của nàng dậy: "Vậy đi thôi......."

Mới vừa đi ra ngoài, liền đụng phải thị vệ đang đi tới, đứng ở khoảng cácnh hơn ba bước cung kính hành lễ: "Lý phi."

Tiểu Lam hài lòng che miệng vụng trộm cười vui vẻ, vẫn không quên nhìn Bách Lý, cười nhạt nhìn Tiểu Lam một bộ dáng vô ưu, Bách Lý thở dài trong lòng: "Tiểu Lam, chúng ta đi nhìn Thủy Cơ thôi."

"Ừm, được." Tiểu Lam khéo léo đỡ Bách Lý dậy, hướng doanh trướng của Thủy Cơ đi tới, hai người hiểu ý nhau không hề nói thêm một câu nào.

Thủy Cơ cũng không có nằm trên giường cho tốt, chỉ là ngồi trước bàn trang điểm lặng người nhìn chằm chằm dung mạo trong gương, mái tóc xõa tự nhiên, cả người tỏa ra một tầng điềm tĩnh thanh nhã. 

"Thủy Cơ." Tiểu Lam khẽ gọi ra tiếng, cùng Bách Lý đi tới.

Thủy Cơ từ từ đứng dậy phúc thân: "Lý phi." Bách Lý vội đỡ nàng đứng dậy, tóm lại, đối với nữ tử này là mình mắc nợ. 

"Thân thể như thế nào?" Nhìn vết thương bị băng bó trên cổ tay nàng, dường như đã không còn đáng ngại rồi. Nhưng mà, có lẽ thương tổn trong lòng phải cần có thêm thời gian. 

"Ta không sao rồi...." Thủy Cơ quay trở về bàn trang điểm, cầm lấy một cái lược mộc đào (gỗ cây đào), chậm rãi chải nhẹ nhàng. 

Thủy Cơ đã mất đi vẻ rực rỡ, không còn vẻ chói mắt của lần đầu Bách Lý gặp nàng khi đó, càng không còn điệu bộ quay đầu mỉm cười điên đảo chúng sinh.

Hai người nói mấy câu liền rời khỏi doanh trướng của Thủy Cơ, Bách Lý cũng âm thầm hạ quyết tâm. 

Bên ngoài thủy chung đều bề bộn nhiều việc, mỗi người đều nối gót qua lại, tết sắp đến, trong quân doanh thỉnh thoảng có xe ngựa tới đây thêm quần áo và lương thực, rất náo nhiệt.

"Tiểu Lam, ta muốn giúp Thủy Cơ làm một bộ vũ y, chỉ có trên sân khấu, nàng mới có thể trở nên rực rỡ." Bách Lý từ trong suy nghĩ chậm rãi phác họa nên một bộ vũ y nguyên mẫu, nàng hy vọng là nó xinh đẹp diễm lệ.

"Ừ, thích hợp với Thủy Cơ nhất là màu đỏ rồi." Tiểu Lam khẽ nâng đầu suy nghĩ, vài sợi tóc rơi giữa ánh sáng mặt trời. 

"Vậy thì làm màu đỏ đi, ta muốn làm cho Thủy Cơ ở đêm giao thừa đó, một điệu múa nổi danh. Nữ tử khẽ bật cười, tâm trạng uất ức mấy ngày này rốt cuộc cũng được giải tỏa. 

"Lý phi, sớm trở về đi, vết thương trên lưng ngài vẫn còn chưa có tốt đâu.""

"Không, Tiểu Lam, theo ta đi tới chỗ quản sự đi, mấy ngày nay nhiều chuyện quá, chúng ta đều đã quên Tiểu Lục rồi." Bách Lý thu lại tươi cười, sắc mặc cũng ngưng trọng. 

"Này, hôm nào chúng ta lại đi đi, thân thể của ngài quan trọng hơn." Tiểu Lam trốn tránh ánh mắt của Bách Lý, đôi tay nhỏ bé kéo chặt ống tay áo nàng.

"Tiểu Lam", Bách Lý khẽ kéo thân mình ra, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cương quyết: "Ta hiểu rõ ngươi không muốn tiếp nhận, nhưng, nếu đó là sự thật? Ngươi không nghĩ phải chứng thực một chút sao?"

Tiểu Lam mím chặt đôi môi không lên tiếng, nửa khắc sau mới lắp bắp: "Nếu quả thật là nàng, ngài có thể tha cho nàng không? Trước khi gặp ngài, ta chỉ có một người bằng hữu tri kỷ đó thôi."

"Ta đáp ứng ngươi, đi thôi."

Từ chỗ quản sự tới phòng bếp, có thể là sắp tới tết, bầu không khí đều có vẻ đặc biệt nhộn nhịp, Tiểu Lục ngồi quay con thoi ở bên trong. Nhìn thấy Bách Lý cùng Tiểu Lam đầu tiên là ngẩng ra, liền vội vàng nghênh đón.

"Lý phi." Đi đến trước mặt Bách Lý, Tiểu Lục có quy củ cúi người phúc thân.

"Đứng lên đi, giữa ta và ngươi vốn cũng không có lạnh nhạt như vậy." Bách Lý tìm một băng đá bên cạnh ngồi xuống, vết thương trên lưng, đứng lâu liền đau đến không thể đứng thẳng người được.

Tiểu Lục nhìn thấy Tiểu Lam bên cạnh vui vẻ tiến lên nắm tay nàng: "Tiểu Lam, ngươi không có việc gì thật là tốt quá, ta lo lắng gần chết, ngươi hiện tại đã đi theo Lý phi rồi hả? Thật sự là phúc khí rất tốt a."

Tiểu Lam muốn nói lại không dám mở miệng, chỉ có thể gật đầu một cái, hai mắt nhìn Bách Lý cùng Tiểu Lục như con thoi, ấp a ấp úng không nói được một chữ.

"Tiểu Lam, ngươi không phải nói nhớ Vương ma ma sao? Đi đi, nhân tiện bảo nữ đầu bếp mập mạp chuẩn bị vài món mà ngươi thích ăn." Bách Lý đuổi Tiểu Lam đi, thân mình nhích về phía sau.

"Vâng." Tiểu Lam dời bước đi, nhưng là mỗi bước đi vẫn quay đầu lại nhìn.

Bách Lý cười phất tay áo ra hiệu cho nàng rời đi, nhìn Tiểu Lam đi xa, mới nhìn thẳng vào Tiểu Lục bên cạnh có hơi chút không được tự nhiên.

"Tiểu Lục, ngồi đi."

Nhu thuận chọn một ghế đá gần Bách Lý ngồi xuống, thấy nàng thật lâu không nói lời nào, Tiểu Lục mới đánh bạo mở miệng: "Lý phi, ngài có lời gì nói cùng ta sao?"

"Tiểu Lục, thời gian ngươi cùng Tiểu Lam quen biết cũng không ngắn đi, ngươi cảm thấy con người nàng thế nào?" Bách Lý đưa vòng hoa mai tinh tế trong tay  xoa tỉ mỉ, giống như không đếm xỉa gì tới câu hỏi.

"Tiểu Lam là người rất đơn thuần, quan hệ của chúng ta cũng tốt lắm." Tiểu Lục bình tĩnh trả lời, không có biểu hiện gì.

"Phải không? Người đơn thuần như vậy lừa gạt dễ lắm phải không?" Vòng tay hoa mai toàn thân sáng trong, chỉ độc nhất một cành hồng mai rải đều trên thân, rất xinh đẹp.

"Lý phi, ngài có ý gì? Là ngài hoài nghi ta sao?" Tiểu Lục ủy khuất cong môi đỏ mọng, rớm nước mắt.

"Tiểu Lục, ngươi cũng hiểu rõ, thanh chủy thủ kia ba chúng ta đều biết, chẳng lẽ chính nó tự chạy đến trong tay vương gia sao?" Bách Lý thu lại nụ cười, nhìn vào mắt Tiểu Lục, chậm rãi lắc đầu.

"Ta không có, nhiều nha hoàn như vậy, thế nào lại cứ khăng khăng chính là ta?" Tiểu Lục luống cuống quỳ xuống, một tay nắm chặt lấy ống tay áo Bách Lý: "Lý phi, ngài phải tin tưởng ta."

Bách Lý cầm vòng tay xoay trở lại vào tay, chậm rãi ngồi dậy: "Ta đáp ứng với Tiểu Lam sẽ không truy cứu, ta chỉ muốn ngươi nói một câu, lúc ngươi đem chủy thủ giao trực tiếp cho Vương gia là sợ ngộ nhỡ, ngộ nhỡ....rơi vào tay Lý tướng quân, ngươi sợ hắn sẽ bao che cho Tiểu Lam phải không?"

"Không có, thật sự không có, ta không có gặp qua Vương gia...."Tiểu Lục không ngừng lắc đầu, trên mặt thần thái bình tĩnh. 

"Phải không? Chẳng lẽ Vương gia vu oan cho ngươi, đây là chính miệng Vương gia nói, là ngươi, đem chứng cứ gọi là thông đồng với địch phản quốc giao vào tay hắn." Giọng điệu Bách Lý lạnh thấu xương, rất có xu thế bức người, thân thể cũng dời ra xa mấy bước, không muốn lại gần chút nào.

Tiểu Lục đang quỳ ban đầu ngưng khóc lóc, trên mặt cũng vương đầy nước mắt "Không, Vương gia đã đáp ứng giữ bí mật thay ta.........."

"Thật là ngươi?" Bách Lý xoay người đối diện với Tiểu Lục, không nghĩ tới chỉ một chút thăm dò dĩ nhiên là sự thật, cũng có một loại cảm giác đau lòng, thật sự là tình nghĩa mỏng manh.

Tiểu Lục cũng không nói thêm câu nào, chỉ là quỳ trên mặt đất khóc nức nở.

Bách Lý chậm rãi thở hắt ra, nhìn thấy Tiểu Lam đi ra vội vàng gọi nàng lại:"Tiểu Lam, chúng ta trở về thôi."

Tiểu Lam khẽ nâng nàng dậy, nhìn Tiểu Lục quỳ gối bên cạnh liền hiểu được, chỉ là trong mắt hơi đỏ: "Đi thôi."

"Không, Lý phi, ta biết ta sai rồi." Tiểu Lục vừa quỳ vừa bò tới giữ chặt góc váy của Bách Lý, "Ngài thu nhận ta đi, mang ta rời khỏi nơi này, van xin ngài....."

Hai người đều dừng lại, chỉ là có hơi chút dừng chân Bách Lý lại bước đi: "Bên cạnh ta, không cần một nha hoàn có tâm cơ như vậy."

Tiểu lục rủ xuống nắm chặt tay, cả thân thể nằm rạp xuống đất, run rẩy kịch liệt.

Hai người đi càng lúc càng xa, hiểu ý không nói một lời, mùa đông giá rét đã trôi đi mất, sắc xuân về đẩy lui cái lạnh, ấm áp lạ thường.

Trở lại doanh trướng, Bách Lý liền nằm úp sấp trên giường: "Tiểu Lam, tới đây ngồi đi."

Tiểu Lam kéo một cái ghế đẩu bên cạnh giường ngồi xuống: "Có phải miệng vết thương lại đau rồi không?"

"Không phải, chỉ là có chút mệt mỏi."

Bách Lý phiền não đẩy mái tóc ra sau đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tiểu Lam: "Tiểu Lam, đời người, chuyện tàn khốc nhiều lắm, như vậy, cũng chẳng tính là gì."

"Ta hiểu, ta sẽ thật kiên cường."" Tiểu Lam nghịch ngợm đấm đấm lồng ngực, giúp Bách Lý đem góc chăn dịch lại cho tốt.

"Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên a." Bách Lý nghiêng đầu nghĩ, lại mở miệng: "Tiểu Lam, giúp ta tìm một người may đồ có tay nghề tốt tới đây, vũ y của Thủy Cơ không kịp mất."

"Được, ngươi ngủ đi, đợi đến bữa trưa ta gọi ngươi."

Bách Lý uể oải nhắm mắt, đầu chui vào trong chăn.