Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 47




“Gia gia, cháu không sao!

Ngài không thể mặc kệ cháu sao? Thế này với công ty không tốt lắm đâu!”

Vân Tịch Dạ thực sự không chịu nổi, trừng mắt đến n lần, bất đắc dĩ nói với Vân lão gia phía sau.

Đã qua hơn một tháng, vết thương của An Vũ Hàm trên cơ bản cũng đã có thể xuất viện.

Mà cô cũng rất khỏe mạnh, mà không được nhảy lên nhảy xuống, lại bị mọi người canh chừng như là động vật trong sách đỏ, lúc nào cũng có người đi sau rồi lại đi trước.

“Ông cũng không muốn a!

Ông già như vậy rồi cả ngày chạy tới chạy lui mệt chết đi!

nếu như cháu ngoan ngoãn ở nhà, thì lão già ta cũng không vất vả như vậy!

Haiz!

Thực sự là con cháu bất hiếu a!”

Vân lão gia đi theo phía sau Vân Tịch Dạ, vẻ mặt ủy khuất nhìn Vân Tịch Dạ oán giận.

Nhìn thấy Vân lão gia như vậy, Vân Tịch Dạ thực sự đã gặp trở ngại.

Bọn họ nói chuyện không dinh dưỡng như vậy, đã kéo dài hơn một tháng, thậm chí ngay cả lời kịch đều không có gì thay đổi.

Vân Tịch Dạ xoay người ôm vai Vân lão gia, nịnh nọt cười nói: “Được rồi gia gia, ngài trở về đi!

Cháu xong việc sẽ về mà, đừng lo lắng.”

“Haiz!

Nếu như Tiểu Hàm đi theo bên cạnh cháu ông cũng không lo lắng, nhưng cháu làm sao lại đuổi Tiểu Hàm về nhà chứ? Giờ thì tốt rồi, làm lão già ta cứ phải đi theo cháu mãi, chăm sóc cho cháu, lại còn bị cháu oán giận.”

Vân lão gia cũng không để ý tới nụ cười Vân Tịch Dạ, liếc mắt nhìn cô sau đó oán giận.

“Ông à...”

Vân Tịch Dạ bất mãn mở miệng lại b tiếng đập cửa vang lên lúc này cắt ngang.

Chỉ thấy thư ký đẩy cửa ra mỉm cười, nói với hai người bên trong: “Vân đổng(Vân lão gia gọi là đổng sự trưởng, gọi tắt là Vân đổng), Vân tổng, Vân tiểu thư tới.”

Nói xong thư ký tránh ra một bên mời Vân Vi Nhi ở ngoài cửa bước vào.

Nhìn thấy Vân Vi Nhi đem theo một hộp giữ ấm thật to bước vào, Vân Tịch Dạ có chút cụt hứng buông cánh tay Vân lão gia ra, đi nhanh tiến lên muốn tiếp nhận cái gì đó trong tay Vân Vi Nhi, lại bị hai người kia nhìn tháy quát lớn.

“Đứng lại!

Dừng lại cho ông!”

“Haiz, đừng nhúc nhích!

Đừng nhúc nhích!

Con bây giờ là phụ nữ có thai, không thể tùy tiện đi tới đi lui như vậy.”

Vân Vi Nhi thấy Vân Tịch Dạ đi tiến nhanh lên, vô cùng ăn ý cùng Vân lão gia mở miệng ngăn cản.

Nghe thấy hai người này ăn ý quát mình, Vân Tịch Dạ đi được nửa đường dừng lại, ngẩng đầu lướt qua Vân Vi Nhi nhìn thư ký ngoài cửa còn chưa có rời đi, lúc này ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bụng dưới bằng phẳng của cô, bởi vì kinh ngạc mà há to miệng, nhịn không được khóe miệng co quắp.

Tháng này, cô hao tổn tâm trí nghĩ cách che giấu ở công ty, chỉ sợ mấy vị người thân này nói ra, hiện tại thì tốt rồi!

Xem ra tin tức tổng giám đốc “Vân thị”

chưa kết hôn mà đã có thai sẽ nhanh chóng lên mặt báo thôi!

Vân Tịch Dạ nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn thư ký ngoài cửa ngốc lăng, im lặng truyền đến lãnh ý của mình.

Thư kí nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Vân Tịch Dạ, vô thức khó khăn khép miệng lại, nuốt nước bọt, làm bộ như không biết chuyện gì thân thể cứng đờ thân thể xoay người ra, thuận tiện còn không quên khép cửa vào.

Nhìn thư ký đi ra, Vân Tịch Dạ lại cúi đầu liền thấy Vân Vi Nhi chạy tới trước mắt cô, thế nhưng khoa trương đỡ tay cô muốn cô ngồi vào ghế cho an toàn, Vân Tịch Dạ thật muốn quát to hơn, lại không đành lòng phát giận với Vân Vi Nhi chỉ có thể dùng hành động ngăn cản.

Vân Tịch Dạ cầm tay Vân Vi Nhi, bất đắc dĩ nói với bà: “Mẹ!

hiện tại con rất tốt, xin các người cho con yên tĩnh được không?”

Vân Tịch Dạ mở to mắt to vẻ mặt khẩn cầu nói, thấy Vân Vi Nhi muốn mở miệng vội vàng bồi thêm một câu: “Yên tâm, con tuyệt đối chăm sóc tốt cho cháu ngoại của mẹ!”

“Vậy cũng không được!

Phụ nữ có thai ba tháng đầu là dễ sẩy thai nhất, bên cạnh con không có ai chăm sóc, mẹ và ông nội làm thế nào yên tâm được!”

Vân Vi Nhi cường thế khó có được trừng mắt với Vân Tịch Dạ, kéo cô ngồi xuống dạy dỗ tiếp: “Đáng lẽ, một tháng trước con và tiểu Hàm đã có thể thuận lợi mà kết hôn, mẹ và cũng không cần lo lắng, tự nhiên đã có Tiểu Hàm chăm sóc con!

Nhưng còn con? Hiện tại chỉ cần nói đến chuyện kết hôn đã tìm mọi cách để trốn tránh!

Có người chăm sóc con là tốt rồi, dù sao giấy đăng kí kết hôn cũng đã kí, hôn lễ xong rồi sinh đứa nhỏ, không tốt sao!

Mà con lại làm cái gì? Con đem Tiểu hàm đóng gói vứt ra khỏi cửa, một phụ nữ có thai ở một mình mà khiến người ta an tâm được sao?”

“Đúng, mẹ cháu nói không sai!

Cháu nghĩ là ông vui vẻ lắm khi ở chỗ này bị cháu ghét bỏ sao!

Cháu...

Vi Nhi, nhìn!

Nhìn đi!

Nói hai câu nó đã thấy phiền rồi.

Haiz!

Nhưng ông vẫn không hiểu được, cháu cùng Tiểu Hàm lúc trước còn tốt như thế, sao đột nhiên lại có mâu thuẫn.”

Vân lão gia ngồi ở một bên cùng Vân Vi Nhi, kẻ hát người múa khiển trách Vân Tịch Dạ.

Vân Tịch Dạ tựa vào sô pha nhắm hai mắt không để ý tới Vân Vi Nhi nhắc nhở, lại bị Vân lão gia nghĩ rằng cô đang giận họ, làm cho Vân Tịch Dạ càng không nói gì.

Sau đó cô mở mắt ra, tiếp thu lời chê trách của hai tiền b “Cục cưng a, có cái gì muốn nói thì nói ra đừng luôn giấu ở trong lòng, như vậy dễ làm cho người ta hiểu lầm.

Mà phụ nữ có thai suy nghĩ nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

Mẹ biết, nhất định là Tiểu Hàm làm sai chuyện gì đó, mới làm cho con kiên quyết phản đối chuyện hôn lễ như thế, nhưng con cũng phải cho nó cơ hội giải thích, mẹ nhìn thấy Tiểu Hàm thật là rất quan tâm con.”

Vân Vi Nhi một bên lời nói thấm thía khuyên bảo, một bên không quên múc bát canh gà, phiền muộn đưa đến trong tay Vân Tịch Dạ.

Vân Tịch Dạ than nhẹ một tiếng, tiếp nhận canh gà của Vân Vi Nhi phiền não khuấy nhẹ lên, bất đắc dĩ nói với hai người đang nhìn mình chằm chằm: “Ông nội, mẹ!

Con đã lớn rồi, có thể xử lý tốt chuyện của mình, hai người không cần thiết đi theo con mỗi ngày nhắc nhở ta.”



nếu như cháu ngoan ngoãn, chúng ta cũng không cần ở bên tai cháu nhắc nhở!”

Thấy Vân Tịch Dạ bĩu môi, Vân Vi Nhi nói tiếp: “Nghe An gia gia nói Tiểu Vũ gần đây tâm tình không tốt, vết thương chưa khép miệng lên không được đi đâu cả, con nên tới thăm nó chút, hai đứa nói chuyện thẳng thắn với nhau coi sao.”

Vân lão gia thưởng thức ngụm trà cũng nói: “n, ông nghĩ hôm nay cháu đi luôn đi, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, uống xong canh đi luôn đi.”

Vân Tịch Dạ nhìn bát canh thật muốn văng ra, ngẩng đầu nhìn Vân lão gia vừa định nói lại, nhưng đã bị ánh mắt Vân lão gia lườm nguýt liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

Vân Tịch Dạ lái xe đứng ở ngoài biệt thự của An gia, xuyên qua cửa xe nhìn căn biệt thự quen thuộc lại xa lạ này.

Cô uống xong canh liền bị Vân lão gia đẩy ra khỏi phòng là, vừa ra ngoài mới nghĩ tới cô không có địa chỉ của An gia, nơi này là dựa vào một chút ký ức lúc nhỏ tìm đến, hồi bé cô cũng chỉ vào An gia có một lần, không ngờ cô đã tìm được rồi.

Vân Tịch Dạ hiện tại tâm tình rất phức tạp, cô không biết mình có nên đi vào hay không, biết rõ hai người là yêu nhau, rõ ràng cô tin An Vũ Hàm, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nghĩ là sẽ bỏ qua được Lưu Tư Vũ, thì trí nhớ lại xuất hiện bộ dạng thân mật hôm đó của hai người trên điện thoại, trong lòng đau xót.

‘Đã quên mất bắt đầu thế nào, có lẽ chỉ là đối với anh, có một loại cảm giác, đột nhiên em phát hiện, đã yêu anh thật sâu, thực sự rất đơn giản...’ đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Nhìn thấy cái tên hiện lên trên điện thoại không phải là ông nội, cô xoa xoa mi tâm, thở phào bắt điện thoại nói: “Chuyện gì?”

Nghe được thanh âm mệt mỏi của Vân Tịch Dạ trong điện thoại, Tà quan tâm hỏi: “Dạ, mệt lắm à?”

“Không, ta rất tốt, ngươi gọi điện thoại cho ta chuyện gì?”

giọng điệu Nhàn nhạt nghe không ra là vui hay buồn.

“Chuyện của Hà Y Na đã giải quyết, bà ta bây giờ chỉ là một nữ nhân vì tiền tài mà sống vô cùng hèn mọn tham lam, về phần Lục Tử Lộ...

Bây giờ căn bản tìm không được cô ấy, so với Lục Tử Hạo biến mất lúc trước còn triệt để hơn.”

Nói đến phần sau Tà có chút bất đắc dĩ, hắn phát hiện sau khi về nước hắn luôn đem tới cho Vân Tịch Dạ những tin tức bất lợi, mà kiêu ngạo trên người hắn đã bị hai anh em Lục gia làm biến mất, lần đầu tiên hắn hiểu cái gì gọi là cảm giác thất bại.

Nhắc tới Lục Tử Lộ, Vân Tịch Dạ nhẹ nhàng thở dài, lúc này trong lòng cô chỉ có chuyện của An Vũ Hàm, thật đúng là không có tinh lực mà suy nghĩ đến một đứa con gái không có chút nguy hiểm nào, cho nên Vân Tịch Dạ nhàn nhạt nói với Tà: “Tược thì thôi đi, cô bé ấy cũng không nguy hiểm đâu.”

Về sau Vân Tịch Dạ hối hận muốn chết chính là vì tự đại của mình hôm nay, chính là quyết định buông tha Lục Tử Lộ.