Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 14: Cô gái cường hãn




Trữ Huyễn dùng bộ mặt yêu mị, tà mị nhướng mày đẹp nhìn theo bóng dáng xinh đẹp rời đi của Tô Tiểu Mạt, trong mắt hiện lên một tia sáng, sau đó đi sát phía sau cô.

Tô Tiểu Mạt vừa đi xuống lầu hai thì đã nhìn thấy tám người áo đen vọt lên, cô nhảy lên một cái, vội vàng trượt theo tay vịn cầu thang xuống dưới, súng trong tay nhắm vào phía mấy người đang xông lên mà xả đạn, không phát nào trượt.

Trữ Huyễn nghe được tiến súng thì vội vàng bước xuống, nhìn thấy dáng người thoăn thoắt của Tô Tiểu Mạt, khóe miệng gợi lên một nụ cười yêu mị, lẩm bẩm, “Thú vị” sau đó cùng cô hai mặt giáp công , đem đám người vừa xông lên diệt sạch, tiếp đó phi thân một cái nhảy qua tay vịn cầu thang cùng đứng trên hành lang tầng hai với Tô Tiểu Mạt.

Hai mắt Tô Tiểu Mạt híp hại, đánh giá Trữ Huyễn, thân thủ của người này sao lại tốt như vậy chứ, xem ra cô cũng nên cẩn thận một chút, nghĩ tới đây cô thu tầm mắt của mình lại, sau đó xoay người đi tìm phòng của Trữ Tích.

“Chỗ đó là phòng của tôi” Trữ Huyễn cũng không đi lầu một giúp Trữ Dã, Trữ Hạo và Trữ Hằng mà vòng hai tay ôm ngực, thân thể lười biếng xinh đẹp dựa vào vách tường, khóe miệng nhếch lên, đảo mắt nói với Tô Tiểu Mạt.

“Vậy phòng của Trữ Tích ở đâu?” Tô Tiểu Mạt khó thở nhìn Trữ Huyễn vẫn đi theo mình từ nãy tới giờ, xem ra tính toán của cô đã bị phá sản rồi, trong đầu không ngừng xoay tròn, nếu hắn đã muốn xem cô có ý đồ gì thì cô cũng không nên giấu giếm.

“Là phòng kia” Trữ Huyễn hếch cằm, dùng ánh mắt nói cho Tô Tiểu Mạt biết vị trí phòng của Trữ Tích.

Tô Tiểu Mạt hung hăn liếc Trữ Huyễn một cái, sau đó xoay người, một đá đem cửa đạp văng, vọt đi vào.

Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt ngay cả cửa cũng không thèm gõ lại mạnh mẽ đem cửa đá bay rồi đi thẳng vào thì phiết miệng nói, “đúng là không ôn nhu”

Hắn vừa nói vừa đem thân thể đang lười biếng tựa trên tường đứng thẳng dậy, xinh đẹp mị hoặc lắc mông đi về phía phòng của Trữ Tích, thời điểm hắn bước vào lại nhìn thấy Trữ Tích thống khổ cuộn tròn người trên giường, tay còn cầu chặt một khẩu súng, mà Tô Tiểu Mạt thì đang vội vàng quỳ bên cạnh hắn, dùng lực lay tỉnh hắn.

Trữ Huyễn rõ ràng ngẩn người ra, bước lên phía trước vài bước, “Này Tô Tiểu Mạt, bộ cô tưởng tôi chết rồi hả, dám ở trước mặt tôi làm gì Trữ Tích thế hả?”

Tô Tiểu Mạt không thèm để ý Trữ Huyễn đang ngồi nói nhảm, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt đau đớn của Trữ Tích, “Trữ Tích, nhìn tôi, thả lỏng”.

“Cô… Cô cút ngay” Trữ Tích ngẩng đầu chống lại ánh nhìn chăm chú của cô, cơ thể bởi vì bệnh tình tái phát mà suy yếu thấy rõ, hai tay bị Tô Tiểu Mạt nắm chặt nên căn bản không thể động đậy, cố nén đau đớn miễn cưỡng nói ra ba chữ.

Trữ Huyễn không nói hai lời nhanh chóng bước về phía Trữ Tích, ý đồ kéo Tô Tiểu Mạt xuống giường, Tô Tiểu Mạt xoay người nhìn Trữ Huyễn, “Anh ấy bị bệnh tim phải không?”

“Đúng vậy” cánh tay đang vươn trong không trung cùa Trữ Huyễn khựng lại, gật đầu trả lời.

“Vậy anh còn đứng đó làm gì, mau tìm thuốc!” Tô Tiểu Mạt lạnh lùng quát.

Trữ Huyễn bị vẻ mặt lạnh như băng của Tô Tiểu Mạt làm chấn động, hắn cũng được coi là đào hoa vô số, nữ nhân nào trước mặt hắn không phải ôn nhu như nước thì cũng nũng nịu khả nhân, làm gì có ai trước mặt hắn rống to kêu to đã vậy còn cường thế như vậy chứ.

“Đầu anh có vấn đề à? Trữ tích đang phát bệnh đó, tim của anh ấy lúc nào cũng có thể ngừng đập, anh còn không mau tìm thuốc nữa?” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn vẫn còn đứng ngây ngốc một chỗ, không nhịn được lớn tiếng quát.

“Được” ma xui quỷ khiến thế nào Trữ Huyễn lại gật đầu, sau đó cuống quít tìm thuốc.

Trữ Tích cũng ngẩn người ra nhìn Tô Tiểu Mạt, hắn vốn muốn chửi ầm lên nhưng nhìn cô như vậy cũng không thể nói được lời nào.

Tô Tiểu Mạt tiếp tục cúi đầu nhìn Trữ Tích, “Hãy nghe lời tôi, từ từ thả lỏng nào”.

Trữ Tích bởi vì phát bệnh nên toàn bộ ý chí đều tập trung vào não, ý thức rất rõ ràng, nhưng cảm giác đau đớn càng lúc càng nhiều, hắn giương hai tròng mắt u buồn nhìn vào cặp mắt bình tĩnh của Tô Tiểu Mạt, nghe thấy tiếng nói bình tĩnh dị thường của cô, ban đầu hắn có chút hoảng hốt, nhưng khi nghe thấy âm thanh đó lại không tự chủ được thả lỏng cơ thể.

Trữ Huyễn vốn muốn hỏi Trữ Tích bỏ thuốc ở đâu, nhưng khi quay đầu lại nhìn khuôn mặt thống khổ trắng bệt của hắn, cả người không ngừng run rẩy lại đau lòng không thôi, đột nhiên nghĩ, tuy rằng bọn họ ở chung với nhau hai mươi năm nay nhưng khi hắn phát bệnh, ngoại trừ Trữ Hằng lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc hắn, biết làm thế nào để hắn dễ chịu thì bọn họ lại biết quá ít, Trữ Huyễn đột nhiên có chút tự trách, xin lỗi Trữ Tích, anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người anh, nghĩ đến đây hắn lại lục tung phòng của Trữ Tích một lần nữa.

Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích vẫn không thả lỏng được thì biết được bệnh tim của hắn nặng như thế nào, bây giờ đã không có thuốc mà còn không kịp sơ cứu thì tim của hắn có thể sẽ ngừng đập, hậu quả này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Cô vội vàng cúi đầu đem môi của mình áp lên đôi môi đã bị hắn cắn nát vì đau đớn, bắt đầu hô hấp nhân tạo.

“Pằng” ngoài cửa truyền đến tiếng súng, sau đó có người vọt vào phòng, Trữ Huyễn vội vàng xoay người một cái trốn phía sau tủ quần áo mà nã đạn vào đám người vừa xâm nhập, nói với Tô Tiểu Mạt, “Dẫn Trữ Tích trốn mau”.

Tô Tiểu Mạt ôm chặt Trữ Tích ngã trên mặt đất, rời đi môi của hắn, Trữ Tích nhíu mày cắn chặt môi, Tô Tiểu Mạt cắn răng bỏ mu bàn tay mình vào miệng hắn, “Đừng cắn môi nữa, chảy máu rồi kìa”.

Trữ Tích trợn tròn hai mắt ngập nước, không thể tin nhìn Tô Tiểu Mạt, bởi vì đau đớn nên ý thức của hắn cũng bắt đầu mơ hồ, tim càng lúc càng thắt lại, hắn nhịn không được cắn cái tay mà Tô Tiểu Mạt bỏ vào trong miệng hắn, cắn thật mạnh.

Tô Tiểu Mạt nhịn không được mà nhíu mày, trách không được hắn lại nói chuyện sắc bén như vậy, ra là răng cũng sắc quá trời, mấy người áo đen kia đột nhiên phá tan sự ngăn cản của Trữ Huyễn, nhanh chón vọt về hướng của Tô Tiểu Mạt, cô hừ lạnh một tiếng, kéo Trữ Tích ra phía sau lưng mình, tay phải cầm súng nhắm ngay ngực của mấy người áo đen kia mà bắn, bách phát bách trúng.

Trữ Huyễn một bên nhìn tình hình phía Tô Tiểu Mạt, một bên nổ súng ngăn cản đám người đang không ngừng vọt tới trước cửa, “Cô bảo vệ Trữ Tích, tôi sẽ dẫn dụ bọn họ rời đi”.

Trữ Huyễn nói xong liền chạy ra khỏi phòng của Trữ Tích, dẫn dụ bọn họ ra ngoài.

Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích hỏi, “Anh bỏ thuốc ở đâu?”

Trữ Tích lắc lắc đầu nhả cái tay của Tô Tiểu Mạt ra liền nhìn thấy trên mu bàn tay trắng nõn đã muốn in lên một loạt dấu răng, không ngừng chảy máu, hắn nhất thời kinh ngạc ngẩn đầu nhìn cô.

Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích, “Sao không nói?”

“Thuốc vừa mới uống hết rồi” Trữ Tích đè cảnh xúc khó hiểu trong lòng xuống, trả lời.