Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 48: Các người nghĩ tôi như vậy sao?




“Tốt, tốt lắm” Trữ Hạo nhịn không được mà cười to ra tiếng, vô cùng lạnh lùng mà xoay người, ngồi thẳng lên ghế sô pha không thèm nhắc lại nữa.

Trữ Dã cũng liếc nhìn Trữ Huyễn một cái, cũng không thèm nói tiếng nào nâng tay lên vỗ vai Trữ Huyễn một cái, sau đó lướt qua hắn tới ngồi đối diện Trữ Hạo.

Đêm thật tĩnh lặng, bây giờ đã là bốn giờ sáng, sắc trời cũng trở nên xám trắng, bên ngoài mấy bạn áo đen vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi đại ca, không có một tia mệt mỏi, vừa nhìn đã biết bọn họ được huấn luyện bài bản.

Trữ Huyễn trở về phòng của mình ở lầu hai, cơ thể hắn hiện tại cực kì thả lỏng, những đau khổ dằn xé bao nhiêu năm nay dường như đã biến mất, sự xuất hiện của Tô Tiểu Mạt khiến hắn tìm được niềm hy vọng cho cuộc sống, tìm được mục tiêu sống của mình, khiến hắn dũng cảm yêu, bây giờ hắn chỉ muốn yêu thương một người thật nhiều.

Trữ Hằng đỡ Trữ Tích về phòng, trải qua một đêm ồn ào như thế này khiến thể lực của Trữ Tích có chút chịu không nổi, cơ thể hắn trời sinh yếu nhược, tối nay đã muốn chạm tới cực hạn của hắn, khi nãy còn tranh chấp kịch liệt như thế với Trữ Huyễn khiến hắn càng thêm mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường hắn đã cuộn người lại, cơ thể nhịn không được mà run rẩy.

Trữ Hằng biết Trữ Huyễn đã phanh phui bí mật mà Trữ Tích đã cất giấu sâu trong tim, bây giờ hắn giống như một cô hồn dã quỷ phiêu đản khắp nơi không biết phía trước nên đi thế nào, đây là tâm bệnh của Trữ Tích.

“Trữ Tích, cậu hãy ngũ một giấc đi, có anh tư ở đây rồi, không sợ gì nữa cả” Trữ Hằng nhẹ giọng nói, sau đó nâng tay cẩn thận đắp lại chăn cho Trữ Tích, rồi ngồi ở một bên giường.

Trước kia mỗi lần Trữ Tích phát bệnh hắn đều làm như thế, đều thức trắng đêm để thủ bên người tên nhóc này mãi tới khi nó hết đau hắn mới yên tâm về phòng, có lẽ trong mắt người ngoài hắn chỉ yêu tiền nhưng chỉ có mình hắn biết bản thân hắn muốn cái gì.

Trong đại sảnh, quanh thân của Trữ Hạo tỏa ra hàn khí, không nhúc nhích ngồi trên ghế sô pha, hắn ngẩng đầu, xuyên thấu qua lớp cửa kính mà nhìn bầu trời bên ngoài. Đồng hồ trên vách tường kêu lên, kim đồng hồ đã điểm sáu giờ, đôi mắt âm trầm của Trữ Hạo giờ phút này dần dần mờ mịt giống như bầu trời ngoài cửa sổ, mắt hắn xẹt qua một tia sáng.

“Anh cả, chúng ta nên xử lý nữa nhân kia thế nào?” Trữ Hạo nhịn không được mà lo lắng cho Trữ Huyễn và Trữ Tích, hai mươi năm qua bọn ho chưa từng đấu khẩu to như thế bao giờ, đây là lần đầu tiên, hắn thoạt nhìn tuy có lạnh lùng như rất chú trọng tình nghĩa.

“Cứ đợi thêm một thời gian xem mục đích thật sự của cô ta là gì” Trữ Dã nhìn về phía thái dương đang mọc ngoài cửa sổ, “Sự yên tĩnh của cổ bảo đã bị phá vỡ, muốn khôi phục như lúc ban đầu sợ là rất khó”.

“Mặc dù khó tôi cũng sẽ làm mọi giá để mọi chuyện trở về quỹ đạo cũ” Trữ Hạo nâng ánh mắt sắc lạnh nói.

Bạn áo đen cầm đầu ngẩn đầu nhìn lên căn phòng trên lầu ba vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng hắn thầm than, nếu lão đại còn chưa chịu ra thì thật sự sẽ có chuyện mất.

“Anh à, chỉ còn nửa giờ nữa thôi, nếu không đi sợ là sẽ không kịp” một thủ hạ thấp giọng nói.

“Đương nhiên là tôi biết, nhưng mà lão đại…” bạn áo đen cầm đầu ngẩn đầu, một lần nữa nhìn về căn phòng của Tô Tiểu Mạt, hận không thể có thiên lý nhẫn để nhìn xem rốt cục bên trong xảy ra chuyện gì.

Bao nhiêu năm nay Tô Tiểu Mạt đã dưỡng thành một thói quen bất kể tối hôm trước ngủ có trễ bao nhiêu thì buổi sáng hôm sau cô cũng dậy đúng sáu giờ, cô từ từ mở hai mắt ra, đối diện với cô là đôi mắt tràn ngập ý cười.

Tô Tiểu Mạt mới đầu là sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại liếc cái tên lợi dụng cô cả buổi tối, vội vàng ngồi dậy, “Sao anh còn chưa đi nữa?”

“Tôi vừa tỉnh thôi” Lưu Tà cũng ngồi dậy, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tô Tiểu Mạt.

Tô Tiểu Mạt bị Lưu Ta nhìn tới mức da đầu run lên, trong lòng nói thầm, tên này mới sáng sớm đã phóng điện tứ tung, bộ không sợ người xung quanh chịu không nổi sao, nghĩ tới đây cô liền vội vàng trèo xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.

Lưu Tà nhìn bóng lưng vội vàng của Tô Tiểu Mạt cười nhẹ một tiếng, thong thả trèo xuống giường, tuy viên đạn đã được lấy ra nhưng miệng vết thuơng vẫn chưa khép lại hoàn toàn, thành ra tư thế đi bây giờ của hắn có chút quái dị.

Sau khi cô vội vàng tiến vào phòng tắm rửa mặt đi ra thì nhìn thấy Lưu Tà đang đứng ngay cửa phòng nhìn chằm chằm cái thảm. Tô Tiểu Mạt không khỏi nhướng mày, “Sao anh lại xuống giường? Miệng vết thuơng của anh vẫn chưa lành hẳn đâu”.

“Không ngờ em cũng biết may miệng vết thuơng” Lưu Tà ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, giọng điệu vô cùng phong tình.

“Đương nhiên rồi, tôi có một dì làm nghề y sinh, hồi nhỏ tôi cũng rất nghịch ngợm, không phải leo trèo mà té thì cũng là phá phách mà té, có một lần ngoài ý muốn còn thiếu chút nữa mà mất mạng, may mà có dì nếu không bây giờ tôi cũng không đứng ở đây, sau chuyện đó tôi theo dì học một số kĩ năng cấp cứu cơ bản” Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng về phía Lưu Tà nói, sau đó đi vào nhà tắm lấy ra một cái bàn chải và khăn lau mặt mới quăng cho hắn, “Anh đi rửa mặt đi, xong rồi thì đi lẹ”.

“Em muốn tôi đi tới vậy sao?” Lưu Tà không khỏi có chút thuơng tâm nhìn Tô Tiểu Mạt.

“Anh vốn không thuộc về nơi này, anh nên đi nhanh đi” Tô Tiểu Mạt vô cùng hợp lí nói, “Tốt nhất anh đừng nên tới đây nữa, tuy tôi biết năng lực của anh nhưng nơi này đã tồn tại trăm năm rồi, đương nhiên là có nhiều bí mật khó mà biết được, ví dụ như cơ quan gì đó, thái độ hôm qua của Trữ Dã không phải đã nói cho anh biết là anh đang trong tình thế nguy hiểm sao”

“Em đang lo lắng cho tôi sao? Sợ tôi chết à?” Lưu Tà tiến lên một bước, nhìn Tô Tiểu Mạt cười.

“Này, vì sao anh biết thân phận của tôi?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Lưu Tà, nhớ tới chuyện hôm qua hắn dùng để uy hiếp cô, nếu không phải vì nhiệm vụ, lúc ấy chắc chắn cô sẽ một phát đạp Lưu Tà bay ra ngoài.

“Cái này… chờ lần gặp mặt tiếp theo tôi sẽ nói cho em” Lưu Tà lướt qua Tô Tiểu Mạt, cực kì thong thả mà tiến vào phòng tắm.

Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn Lưu Tà, nhún vai một cái, sau đó đi tới bên giường, nhìn ra giường tràn đầy vết máu, cô nhíu mày lại, tuy rằng cô đã từng thấy máu nhiều nhưng không hiểu vì sao cứ nhìn vết máu này cô lại thấy trong lòng không thoải mái, nâng tay kéo ra giường một cái, sau đó ném nó vào giỏ đồ dơ.

Lưu Tà từ trong phòng tắm đi ra vừa lúc nhìn thấy ra giường đã được đổi, hắn mỉm cười nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, “Cái này cho em, nếu có chuyện gì cần tôi ra mặt thì cứ việc dùng, tôi sẽ tới ngay”.

Tô Tiểu Mạt chụp lấy thứ mà Lưu Tà ném qua, đó là một cái đồng khóa tinh xảo (ta không biết đồng khóa là cái gì, ai biết chỉ ta với), bên trên có một số kí tự, vừa nhìn thấy những kí tự quen thuộc này, Tô Tiểu Mạt không khỏi kinh ngạc nhìn Lưu Tà, “Anh… anh là…”