Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 104




Trình Quân Hạo nhanh chóng nổi điên, hắn với bọn họ không hề biết nhau, tại sao lại thành ra như vậy? ! An Bình An Tĩnh. . . . . . Lão già, ông ba lần bốn lượt bắt cóc con trai tôi, là ông muốn tự tìm đường chết.

Trong mắt anh tràn đầy thù hận, hai tay siết chặt, nếu như Trình lão đang đứng trước mặt, anh nhất định không chút do dự một đấm đập thẳng lên mắt lão.

"Mày không buông tha cho tao? !" Trình lão cười rất phách lối, "Nghiệt chủng, mày cũng để ý tới con của mình sao? ! Vậy bảo đảm Quân Hoa thật khỏe mạnh, nếu không, tao nhất định làm cho mày đoạn tử tuyệt tôn. . . . . ."

Trình Quân Hạo nhanh chóng tỉnh táo lại, tiến hành đàm phán cuối cùng, "Tôi muốn bọn họ không bị một chút tổn thương nào, nếu không nhất định tôi sẽ hoàn trả gấp đôi cho Trình Quân Hoa. . . . . ."

"Pằng. . . . . ." Trình lão cúp điện thoại.

Trong mắt Trình Quân Hạo tràn đầy hoảng sợ, luống cuống ngồi vào ghế, làm sao lại như vậy? ! Ngón tay run rẩy, chuẩn bị định gọi một cuộc điện thoại hỏi một chút, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.

Anh nhanh chóng nhận lấy, bên trong truyền đến giọng nói của Con Muỗi, rất trầm thấp, "Không xong rồi anh hai, mới vừa bọn đàn em báo lại, cặp song sinh đã biến mất. . . . . ."

Trình Quân Hạo tâm chìm đến đáy cốc, tia lý trí cuối cùng, lạnh lùng nói: "Đem Trình Quân Hoa ra đây, tôi muốn dẫn hắn đi đổi người. . . . . ."

Hai bảo bối, các con ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, cha vẫn còn chưa được gặp các con chưa được ở bên cạnh các con, ngàn vạn đừng. . . . . . Trong mắt anh hiện lên cuồng phong bảo vũ, tên Hồ Ly Trình lão, ông là tự mình đâm đầu vào chỗ chết. . . . . .

*

Ở trong phim trường An Tâm Á tay chân luống cuống, hay bởi vì nguyên nhân công việc lúc trước có chút bị trì hoãn, Jack thật sự bất mãn, luôn la mắng mọi người, An Tâm Á coi như đã lãnh giáo chuyện danh tiếng càng lớn, càng có tài năng nổi cơn thịnh nộ, thật kinh khủng, cô bị giày vò đầu đau não nhức, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một chút, cô vội vàng trốn được vào phòng nghỉ, uống một hớp nước, chuẩn bị thở một cái.

Ngụy Mạn ở một bên, giống như nữ cường nhân, tỉnh táo, kìm chế, mặt không chút thay đổi. An Tâm Á 囧, cô gái này xem ra cũng không dễ trêu vào, tuy nói cô đã là người đại diện của cô, cô cũng không dám đắc tội với cô ấy, nếu không chết thế nào cũng không biết, nhìn một cái cũng biết là một nhân vật lợi hại, cái thế đứng thế kia, tựa như nữ vương. . . . . .

o(╯□╰)o

An Tâm Á đang oán thầm, Phó Vũ Hằng đã đi tới, anh thở dài nói: "Thật mệt mỏi a. . . . . ."

An Tâm Á nhanh chóng gật đầu một cái, "Không sai, mệt chết đi được, thật là kinh khủng. . . . . ."

". . . . . ." Hai người nhất thời im lặng, mặc dù mắng chửi đôi câu, nhưng cũng không phải là oán trách, bọn họ đều tin tưởng nếu có cố gắng thì sẽ thu hoạch được kết quả đáng giá, kiên trì một chút cũng không phải là gì việc khó.

Chỉ là, lúc mệt mỏi, có một người bạn cũng nhau nói chuyện cùng mắng thầm ai đó, thật là vô cùng vui vẻ.

Phó Vũ Hằng hiển nhiên còn có lời muốn nói với cô, An Tâm Á chưa kịp nghe, điện thoại di động của cô liền vang lên.

Cô nhíu nhíu mày, là số lạ, suy nghĩ một chút, nhận điện thoại, "Cho hỏi là ai vậy ? !"

"Tôi là Ôn Tâm. . . . . ." Giọng nói trong điện thoại âm dương quái khí, An Tâm Á rùng mình một cái, đang không không có chuyện gì vì sao người phụ nữ này lại gọi cho cô, "Có chuyện gì không? !" Giọng nói của cô không kiêu ngạo không tự ti, thể hiện bộ dạng không có giao tình gì với cô, giọng nói không có việc gì thì đừng tìm cô.

Ôn Tâm cắn răng nghiến lợi nói, "Hôm nay nhìn thấy tin tức không? !"

"Tin tức gì? !" An Tâm Á cười cười, "Tôi đối với mấy cái đó không quan tâm. . . . . ."

"Cô. . . . . ." Ôn Tâm sắc mặt đại biến cho sự tức giận, sau lại cười lạnh một tiếng, "Tốt thôi cô cũng thủ đoạn lắm, An Tâm Á, cô đừng vội đắc ý, cảnh cáo cô, đem vị trí của cô nhường lại, vị trí nử chính này vốn không phải là của cô, nếu cô cứ tiếp tục cưỡng cầu, tôi bảo đảm làm cho cô mất đi còn nhiều thứ hơn nửa. . . . . ."

An Tâm Á không nhịn được, "Cô nói vậy là có ý gì đây? !"

"An Bình An Tĩnh. . . . . ." Ôn Tâm lạnh lẽo cười một tiếng, khạc ra bốn chữ.

Giống như tiếng sấm nổ vang bên tai An Tâm Á, mặt An Tâm Á trong nháy mắt tái nhợt, "Cô, cô nói cái gì? !"

Phó Vũ Hằng bị nét mặt của cô làm giật mình, muốn đến đỡ cô, An Tâm Á đẩy ra, lảo đảo nghiêng ngã vọt vào phòng vệ sinh, cơ hồ rống lên, "Cô nói cái gì? ! Trử Trử Lẳng Lặng làm sao. . . . . ."

Phó Vũ Hằng gãi gãi đầu, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có chút ngượng ngùng.

Ôn Tâm cũng không nói, chỉ là lạnh lẽo mở miệng, "Lập tức đem vị trí của cô nhường lại, tôi muốn cô lên truyền thông công bố công khai, nếu không, con của cô. . . . . . Sẽ không còn mạng. . . . . ."

Rầm. . . . . .

An Tâm Á trong óc giống như nổ tung khoét một cái hố thật to, làm cô cơ hồ không thở nổi, Trữ Trữ Lẳng Lặng.

"Cô, cô đã làm gì bọn nó. . . . . ." An Tâm Á sắc mặt tái nhợt, tay chân run rẩy, chân cơ hồ không đứng vững được, mùi vị sợ hãi bao quanh trái tim cô, cô vô cùng sợ hãi.

Ôn Tâm lạnh lùng nở nụ cười, "Cô cứ đi hỏi Trình Quân Hạo một chút đi, ha ha. . . . . . Cho cô 12 tiếng, nếu không. . . . . ."

"Pằng. . . . . ." Điện thoại cúp, An Tâm Á ngây ngô đứng tại chổ, vừa mới sực tỉnh lại, An Ninh An liền lấy điện thoại di động gọi đi, nhưng đầu dây bên kia truyền tới là tín hiệu tắt máy, An Tâm Á muốn nổi điên.

Trình Quân Hạo, Trình Quân Hạo. . . . . .

Cô giống như nổi điên lao ra khỏi phòng vệ sinh, trong đại não trống rỗng, tròng mắt đỏ hoe vọt vào thang máy đi tìm Trình Quân Hạo, trong suy nghĩ hiện tại của cô chỉ có Trữ Trữ Lẳng Lặng, cô thậm chí không nghĩ tới chuyện Trình Quân Hạo làm sao lại biết về sự tồn tại của Trữ Trữ Lẳng Lặng, trong đầu không còn chút không gian nào để suy nghĩ.

Trong giờ khắc này, cô lý trí còn sót lại nói cho cô biết, anh ta là người duy nhất cô có thể cầu cứu, là người duy nhất cô có thể nhờ vả.

"Đing. . . . . ." Cửa thang máy mở ra, An Tâm Á cũng không quản, chỉ biết xông thẳng ra ngoài, vội vã đâm đầu muốn vào thang máy thì lại đâm đầu vào trong ngực Trình Quân Hạo, anh xanh mặt, rất khó coi, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của An Tâm Á, trên mặt lộ ra sự kinh hoàng, trong lòng mơ hồ đoán ra mấy phần, chỉ là, cô làm thế nào mà biết được . . . . . .

"Trữ Trữ, Lẳng Lặng. . . . . ." An Tâm Á chỉ cảm thấy môi run rẩy, cô liều mạng khắc chế mình mới miễn cưỡng mình không khóc không thành tiếng, "Ôn Tâm. . . . . ."

Nước mắt như bão tố, lời nói cũng nói không hoàn chỉnh, cô chỉ biết nắm thật chặt tay của anh, người cô có thể lệ thuộc vào chỉ có anh mà thôi.

"Anh biết rồi, Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo ôm chặt cô, "Đừng lo lắng, anh sẽ cứu được bọn nó ra. . . . . ." Trong mắt anh nỏi lên cuồng phong, Ôn Tâm, lại là người đàn bà này.

Nước mắt An Tâm Á lại càng chảy ra dữ tợn hơn, chỉ biết cầm lấy tay anh, cả người run rẩy.

Trình Quân Hạo suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là dắt cô cùng nhau vào thang máy, lúc này muốn bỏ cô lại, trước tiên là không thể nào, thứ hai, anh không bỏ được, chuyện quan trọng nhất này, không thể để cho cô một mình ở lại trong công ty suy nghĩ lung tung, lo lắng hãi hùng.

Ôm chặt cô, "Đừng sợ, Trữ Trữ Lẳng Lặng sẽ không có chuyện gì . . . . . ."

An Tâm Á cảm thấy thật ấm áp, nhiều năm về sau nhớ lại, thời điểm cô bất lực nhất thời, ngực của anh, khiến cho trái tim cô an tâm rất nhiều, là nơi có cảm giác ấm áp khiến cho cô muốn dựa vào nhất, cảm thất rất được trân trọng.