Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 156




Mặt của Trình Quân Hạo băng sương lạnh lẽo, đạp chân ga lái xe như bay qua mấy con phố, gần như là bay tới bệnh viện. Vừa ngừng xe liền chạy như điên tới phòng giải phẩu.

Đêm 13 liếc mắt liền thấy anh, sắc mặt của anh âm trầm, vọt thẳng tới, lộ ra sắc mặt khẩn trương, "Khả Khả như thế nào? !"

Đêm 13 chỉ hướng phòng giải phẩu, nói: "Đang giải phẫu. . . . . ."

Sắc mặt Trình Quân Hạo u ám hoang mang, liếc mắt liền thấy Lâm Khả Nhân đang đứng một bên run rẩy, tức giận trào lên bắt lấy cánh tay của cô ta, giận dữ nói: "Tất cả đều do cô, nếu không phải là cô mang Khả Khả theo khi đi qua bên đó, làm sao mà Khả Khả lại gặp phải loại chuyện như thế này ? ! Làm sao có thể bị lão già đáng chết đó đối đãi như vậy? !"

Lâm Khả Nhân gần như không chịu đựng nổi nữa, đang khóc âm ức thì bỗng khóc thét lên, lộ ra tuyệt vọng, tự trách cùng lo lắng, đau lòng đã hành hạ cô đến sắp phát điên rồi.

"Lâm Khả Nhân, cô không phải là người của Vương lão sao? !" Trình Quân Hạo âm trầm nhìn thẳng vào mắt cô ta, "Tại sao không chạy tới cầu cứu lão ta, tại sao không cứu Khả Khả. . . . . ."

"Tôi muốn cứu, nhưng tôi, tôi tới không kịp. . . . . ." Lâm Khả Nhân tê liệt ngã bệt xuống trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, đôi tay run rẩy, hai vai lay động, "Lão già đó thật sự là tên biến thái, người mà lão ta muốn đối phó là anh, là anh, lão muốn vì Trình đại thiếu mà báo thù, mục tiêu của lão chính là anh và Khả Khả. . . . . ."

Lửa giận của Trình Quân Hạo bốc lên cao, giận dữ trong lòng bạo phát ra ngoài, "Pằng. . . . . ." Một cái tát gián tới, tàn bạo nói: "Nếu không phải do bản thân cô cho là mình thông minh rồi đem Khả Khả dẫn đi, Khả Khả cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, mà giờ cô lại còn dám đem chuyện này đổ lên trên đầu người khác sao? !"

Lâm Khả Nhân ngã nhào trên đất, vẫn nức nở, cô ta có một loại tuyệt vọng trước nay chưa có, từ trong lòng trào ra."Khả Khả. . . . . ." Mẹ hiểu rõ mình sai rồi, đã mất đi cha con rồi, hôm nay còn phải mất đi con sao, đừng mà, ngàn vạn lần không được, Thượng Đế ơi, cầu xin người đem Khả Khả trả lại cho con, xin đừng mang nó đi.

Một đứa bé đáng yêu như vậy, làm sao người lại nhẫn tâm mang nó đi như vậy chứ? !

Chỉ vì một hành động lúc tức giận với Trình Quân Hạo, mà hiện tại lại khiến cho lòng của Lâm Khả Nhân đau như muốn chết đi.

Trình Quân Hạo lửa giận lên cao, cộng thêm chuyện hai lần cô ta hãm hại An Tâm Á, canh cánh trong lòng, nhưng không may là lúc này không phải là lúc tính sổ, bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đi ra, mang theo vẻ mặt lo lắng, "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, người thân đi thử máu, chúng ta muốn lấy máu, kho máu không đủ máu, vị nào là người thân, tốt nhất là cha mẹ. . . . . ."

"Là tôi. . . . . ." Khuôn mặt kinh hoảng của Lâm Khả Nhân ngẩng lên mang theo sự lo lắng.

"Tôi là cha của đứa bé . . . . . ." Trình Quân Hạo cũng nhào lên phía trước, đi theo bác sĩ hướng đến phòng nhỏ trong phòng giải phẫu đi tới. Lâm Khả Nhân vẫn lo lắng trùng trùng nhìn chằm chằm Trình Khả Khả trên giường bệnh, lo lắng vô cùng.

Ý tá mang máu của hai người đi xét nghiệm, lại kỳ quái nói, "Không đúng nha, các người một là nhóm AB, một là nhóm O, nhưng, đứa bé lại chỉ là nhóm O thôi. . . . . . Trong y học thì đây là chuyện không thể nào xuất hiện. . . . . ."

Y tá vừa nói xong, sắc mặt hai người đều lập tức thay đổi, y tá cũng cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, vội vàng nói, "Người mẹ đi hiến máu. . . . . ."

Trình Quân Hạo lại có chút không ngờ nổi, tiến lên nắm lấy cổ áo của y tá, hung tợn nói: "Câu cô mới vừa nói là có ý gì? !"

Y tá vốn là đã vì mình lỡ lời mà có chút cảm giác tội lỗi, rồi lại bị Trình Quân Hạo làm cho giật mình, run rẩy nói: "Máu của các người hình không hợp nhau. . . . . . Có thể là, có thể là. . . . . . Đưa nhầm em bé rồi, hoặc là. . . . . ."

Toàn thân Trình Quân Hạo chấn động, khiếp sợ nói nhỏ: "Không thể nào. . . . . ."

Anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Nhân, Lâm Khả Nhân bị anh nhìn cúi đầu, giống như chột dạ, trong lúc Trình Quân Hạo vẫn còn đang ngẩn người, chưa kịp bình tĩnh lại cô ta đã bị y tá kéo đến phòng giải phẩu đi rút máu rồi.

Trình Quân Hạo cả người rét run, từ trong phòng giải phẫu đi ra ngoài, ngây ngô khờ dại.

Y tá nói vậy là có ý gì, anh nghe cũng hiểu được, hiểu rất rõ, nhưng là. . . . . . Có chút khó mà tin được.

Khả Khả, có thể không phải là con của anh sao? ! Anh cười lạnh một tiếng, cười tự giễu, "Đây quả thật là trời cao đang trêu đùa mình mà. . . . . ."

Lâm Khả Nhân cả người rét run, nhắm mắt lại, không dám nhìn máu mình đang bị hút từ mạch máu vào trong ống dẫn, cô nhớ lại khoản thời gian mà chuyện đó phát sinh.

Không thể nào, không thể nào, Khả Khả nhất định là con trai của Quân Hạo.

Một lần đó, cô chỉ xảy ra quan hệ với hắn có một lần duy nhất mà thôi, không thể nào, không thể nào lại ngoài ý muốn mang thai Khả Khả được, nhất định phải là Quân Hạo mới đúng, tuyệt đối là. . . . . .

Nhưng, Lâm Khả Nhân cũng không thể chắc chắn nữa rồi, y tá nói một cách đầy hoài nghi, làm chính bản thân cô cũng không quá tin chắc, tại sao có thể như vậy? ! Nếu như không phải vậy thì, cả người Lâm Khả Nhân run rẩy, điều này làm sao cô có thể chịu nổi chứ? !

Đừng mà, ngàn vạn lần đừng đùa giỡn với cô như vậy mà, ông trời ơi.

Nếu như Khả Khả không phải là của Trình Quân Hạo, vậy tất cả kiên trì của cô không phải đều thành chuyện cười sao, quan trọng nhất là Trình Quân Hạo nhất định cho rằng mình lừa anh ấy. . . . . .

Trời ơi, cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh ấy. ( Có đâu mà mất, tự luyến =.=!)

Trong đầu Lâm Khả Nhân hiện ra rất nhiều hình ảnh, có chút hốt hoảng, nước mắt không ngờ đã sớm tràn ra khỏi my mắt.

Quân Hạo, Quân Hạo. . . . . . Khả Khả, Khả Khả. . . . . .

Y tá thận trọng nhìn cô ta một cái, nhìn không đành lòng, an ủi nói: "Có lẽ. . . . . . Là chúng tôi đoán sai thôi? Hoặc là bệnh viện lúc trước đưa nhầm đứa bé cũng nên? !"

Lâm Khả Nhân cười nhẹ một tiếng, ý của cô ta là Khả Khả có lẽ không phải là con trai của anh sao? ! Trời ơi, Khả Khả và mình rồi sẽ như thế nào đây, chuyện này là không thể nào.

Nếu như ngay cả Khả Khả cũng không phải là con của cô, cô làm sao mà chịu nổi.

"Khả Khả, Khả Khả. . . . . ." Lâm Khả Nhân không tự chủ mà bắt đầu khẽ kêu lên, dần dần đột nhiên phát hiện, từ trước đến nay cô chỉ có mỗi Khả Khả, chỉ có một mình Khả Khả mà thôi. . . . . .

Những thứ khác đều đã mất đi hết rồi, tất cả. . . . . .

Y tá thấy cô không lên tiếng, cũng không nói nữa, không đành lòng nói gì, chỉ vội vã cầm túi máu đến chỗ bác sĩ mổ chính cho Trình Khả Khả, bắt đầu truyền máu.

Lâm Khả Nhân mắt không chớp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Khả Khả, nhìn thấy nó nhờ vào máu của mình đưa vào mà dần dần khỏe mạnh lại, tâm tình nhất thời buông lỏng không ít.

Cuối cùng cuộc giải phẫu cũng thuận lợi hoàn thành.

Mặt Lâm Khả Nhân tái mét, cùng Trình Khả Khả đồng thời được đẩy ra ngoài, Trình Quân Hạo cũng không thèm nhìn Lâm Khả Nhân một cái nào, chỉ sắp xếp cho bác sĩ đưa bọn họ đẩy vào phòng bệnh VIP.

Lâm Khả Nhân nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên cảm thấy một cảm giác đau đớn cùng bất lực.

Trình Quân Hạo bắt lấy tay bác sĩ, thở sâu một hơi, bén nhọn mà kiên định nói: "Nghiệm DNA. . . . . ."

Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên cũng chưa từng nghĩ đến có thể xem được một màn kịch như thế, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt luống cuống, hôm nay thật đúng là xảy ra quá nhiều chuyện.

Biết đó là Trình Quân Hạo, bác sĩ nào dám trì hoãn, liền lấy máu rút ra của Trình Quân Hạo cùng máu của Trình Khả Khả ở trong phòng giải phẫu đi xét nghiệm.

Trình Quân Hạo chợt luống cuống, nhưng vẫn kiên trì muốn nhìn thấy kết quả.

Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên nhún vai một cái, chỗ này hình như cũng không còn có chuyện tốt gì để chơi, dù sao cũng là chuyện riêng của Trình Quân Hạo, chào một tiếng rồi rời khỏi bệnh viện. Trình Quân Hạo vẫn hoảng hoảng hốt hốt, chờ đợi kết quả được đưa ra ngoài. . . . . .