Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 177




Trình Quân Hạo cười lạnh một tiếng, anh cũng muốn xem thử một chút, cái lão gia hỏa này chuẩn bị vài chục năm mới hành động, đến cùng sẽ khiến cho mình ngạc nhiên được bao nhiêu đây, bộ lão thật sự cho rằng anh là quả hồng mềm muốn bóp liền bóp sao? ! Cho rằng anh không có sự chuẩn bị sao? !

Cái Trình Quân Hạo anh ưa thích làm nhất chính là phòng bị thật chu đáo.

Chưa nói đến là nhân viên tinh nhuệ ở bên trong, tuyệt đối không có mật thám của Vương lão, còn có thực lực về mặt tiền bạc, anh đã có phòng bị từ lâu, chính là vì để ứng phó những vấn đề này.

Trình Quân Hạo từ lúc mới bắt đầu đã biết rõ, những thứ này dù muốn hay không sớm muộn cũng phải tới thôi, nếu không tới mới không phải bình thường.

Vương lão, ông hao tổn tâm tư chuẩn bị tất cả, tôi lại muốn cho ông nếm thử một chút mùi vị bị thua cả ván bài. . . . . .

Trình Quân Hạo lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt một luồng ánh sáng chợt lóe.

Vô cùng ghét cái mùi vị cuộc sống hạnh phúc của anh luôn là bị người khác quấy nhiễu, anh cực kỳ chán ghét, rất muốn tốc chiến tốc thắng với những người này. . . . . .

*

Vương lão nghe tin tức từ CBD truyền đến, nhất thời choáng váng, "Trình Quân Hạo lại đem nhưng người quan trọng trong các bộ ngành do ta an bài thu mua toàn bộ loại bỏ đi hết sao? !"

"Đúng vậy, lão gia. . . . . ." Quản gia cũng có chút kinh ngạc.

Vương lão đứng lên, bước chân từ trước đến này vẫn đi thong thả, giờ lại có chút nóng nảy, "Một tên oắt con như vậy, không ngờ lại có loại bản lãnh này, thật ngoài dự liệu của ta, thật sự không ngờ tới, thật không ngờ tới. . . . . ."

Quản gia trầm ngâm một tiếng, nói: "Nghĩ chuyện hắn ta đem Trình lão đá ra khỏi CBD, rồi chịu nhục tới hôm nay, thì cũng có chút bản lãnh . . . . . ."

"Hừ. . . . . ." Vương lão chau mày lại, "Bảy năm trước, cái bộ dáng kia, vẫn còn trong ấn tượng của ta, ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một tên nhóc có bề ngoài bảnh bao đẹp đẻ bình thường, thật không ngờ tới, lúc ấy có lẽ chỉ là muốn làm cho ta tưởng hắn là như vậy ? !"

Quản gia không lên tiếng, nếu như chỉ có bề ngoài đẹp đẻ, Trình Quân Hạo làm sao có thể có được ngày hôm nay.

Ban đầu, lão gia còn an bài cho xe hơi đụng phải hắn, cũng không biết là người nào lòng dạ hẹp hòi. Quản gia ở trong lòng nói thầm, lại không dám nói ra tiếng.

"Khả năng tài chính của hắn hiện giờ ra sao? ! Có thể kéo dài bao lâu? !" Vương lão lại nghiêm nghị nói: "Cho dù CBD của hắn có lớn hơn nữa, thì lượng tiền mặt lưu động cũng chỉ có giới hạn mà thôi, lúc này cũng không thể nào có dư thừa vốn lưu động để mà tới đối nghịch với ta, mà ngân hàng Vương thị ta, cũng không đến mức thất bại trước CBD. . . . . ."

Quản gia ngập ngừng hạ giọng xuống, nói, "Xem xét theo tình huống bây giờ, thì hắn đang nắm phần ưu thế, chúng ta không có người ở nhưng bộ phận quan trọng của hắn, hắn có bao nhiêu chuẩn bị, chúng ta cũng không rõ ràng. . . . . ."

Vương lão tâm phiền ý loạn, "Ta tốn bao nhiêu công sức bị từ rất lâu, bây giờ ngươi lại nói cho ta biết, ta ngay cả một chút tình báo quan trọng cũng không nắm giữ được sao? !"

Quản gia không dám lên tiếng.

Vương lão lại bước chân đi lòng vòng, phẫn nộ nói, "Thật không ngờ tới cái tên Trình Quân Hạo này thật rất cao tay, ta ngay cả một chút tình báo về dự đoán của hắn cũng không có, ngay cả chỉ là chút động tĩnh nhỏ cũng hỏi thăm không được sao? !"

"Đúng vậy, rất nghiêm mật, Trình nhị thiếu tựa như đã sớm có chuẩn bị. . . . . ." Quản gia cung kính nói xong, giọng nói rất cẩn thận.

Vương lão càng thêm phiền não, "Làm sao mà hắn lại có thể chuẩn bị được chứ? An Tâm Á đây? ! Tình huống bên kia như thế nào? !"

"Giống như không có động tĩnh gì cả, tối hôm qua không nghe thấy trong biệt thự có chuyện gì cả, An Như Ý cùng An Tâm Á hôm nay vẫn cứ theo lẽ thường. . . . . ." Quản gia nói càng thêm cẩn thận.

"Làm sao có thể? !" Vương lão trợn tròn mắt, "Chuyện quan trọng như vậy, Trình nhị thiếu làm sao giải quyết được? Chẳng lẽ bọn họ không phải anh em ruột? ! Không thể nào, không thể nào. . . . . ."

"Không biết tình huống cụ thể như thế nào. . . . . ."

Vương lão nổi giận, " Bên Chu Hoài như thế nào? ! Nếu bức ta nổi nóng, nói cho lão ta đem chuyện này bán ra cho giới truyền thông, khiến cho Trình nhị thiếu phải nghĩ cạch đối phó, làm cho hắn phân tâm chút đi. . . . . ."

Quản gia cung kính nói, "Hình như rất thuận lợi, An Như Ý đáp ứng đưa tiền, tối hôm qua đã gọi điện thoại lại cho lão ta. . . . . ."

Vương lão trầm ngâm một hội, "Chẳng lẽ Trình nhị thiếu dùng kế hoãn binh? !"

"Vô cùng có khả năng, đoán chừng là trước tiên muốn trấn an Chu Hoài. . . . ." Quản gia nói.

Vương lão cười nhẹ , "Đây cũng có thể, chuyện này lớn không lớn nhỏ không nhỏ, theo lý thuyết, Trình nhị thiếu không có ngu như vậy, bất kể như thế nào, chuyện này trong lòng chúng ta đều rõ, đây chính là lá bài chủ chốt cuối cùng , đến thời khắc mấu chốt sẽ đánh ra. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Lão chắc chắn, nếu tại thời khắc mấu chốt đem lá bài này đánh ra, giá cổ phiếu CBD sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, ít nhất điều này cũng khiến Trình Quân Hạo phân tâm không ít.

Nhưng thế lão lại không ngờ tới Chu Hoài lại có tư tâm, đó chính là việc lão muốn đem con gái mình Chu Chỉ Vân đưa đến cho Trình Quân Hạo "Quen biết" một chút. . . . . .

Chuyện này, Chu Hoài không báo cáo với Vương lão. Lão ta chỉ nói lão ta muốn tiền. . . . . .

Vì như vậy, mà chuyện liền có được chút thay đổi thú vị. . . . . .

Sáng sớm ngày hôm đó Chu Hoài liền đem Chu Chỉ Vân đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đưa cô ta tới biệt thự gặp Trình Quân Hạo, bọn họ cao hứng bừng bừng, hoàn toàn không ngờ tới khả năng có thể sẽ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Trong biệt thự đã sớm không có một bóng người.

Chỉ có người của Ưng Môn ở đó coi chừng.

Chu Hoài hào hứng tới gõ cửa, một mặt căn dặn Chu Chỉ Vân nói: "Một lúc nữa gặp Trình nhị thiếu phải cười, buổi tối phải lên giường với nó, chờ nó cưới con, cả đời này của cha con chúng ta đều không cần phải lo nghĩ chuyện tiền bạc tiêu xài nữa rồi. . . . . ."

"Dạ biết, cha. . . . . ." Chu Chỉ Vân có chút không kiên nhẫn để nghe những lời căn dặn của lão.

Cô ta không chỉ muốn thân phận phu nhân Tổng giám đốc này, quan trọng nhất chính là Trình Quân Hạo là một người đàn ông đẹp trai mê hồn a, nếu có thể ngày ngày cùng lên giường với anh, còn không phải khoái chết sao, Chu Chỉ Vân chỉ cần nghĩ đến điểm này, thật hưng phấn đến ngủ không yên.

Vừa đẹp trai, cao ráo, lại có tiền. . . . . . Còn có ngoại hình, đàn ông như vậy, thật sự chỉ có thể gặp chứ khó mà cầu được.

Bọn họ tính toán lợi ích hết sức kỹ càng, chỉ là chờ đợi bọn họ cũng chỉ là người của Ưng Môn.

Cửa vừa mới mở ra, mấy người áo đen liền bao vây lấy bọn họ, đoạt lấy công cụ truyền tin trên người bọn họ, mặt không chút thay đổi.

Chu Hoài cùng Chu Chỉ Vân ngây ngẩn cả người, "Các người làm gì? !" Hai người la hoảng lên, lúc này mới biết sợ, "Chúng ta là người của Trình nhị thiếu, cẩn thận anh ấy tìm các ngươi tính sổ. . . . . ."

Người áo đen cười lạnh một tiếng, "Chính anh hai sai cho chúng ta ôm cây đợi thỏ, bắt bằng được các người, các ngươi tới ngược lại rất đúng lúc, tránh cho bọn tôi mất hết kiên nhẫn. . . . . ."

(⊙_⊙)

Hai cha con cô ta trợn tròn mắt, cả người cứng ngắc.

Những người này là do Trình Quân Hạo sắp xếp từ trước, những người này còn gọi anh ta là anh hai. . . . . . .

Nguy rồi.

Chân Chu Hoài cùng Chu Chỉ Vân như muốn nhũn ra, cả người run rẩy.

"Mang đi. . . . . ." Người áo đen cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, trực tiếp áp giải bọn họ vào trong xe mang đi, bọn họ còn liến thoắng hét không ngừng, người áo đen ngại phiền, liền nhét vào miệng mỗi một người một miếng vải, tránh khỏi nghe bọn họ dài dòng.

Chu Hoài cùng Chu Chỉ Vân lần này bị dọa sợ, bọn họ biết lần này đã đắc tội với người không nên đắc tội, vừa nghĩ tới có thể có một kết quả thật thảm hại, nước mắt liền ào ào rơi xuống, thân thể run rẩy như muốn nhũn ra, chỉ thiếu điều van xin, người áo đen thờ ơ ơ hờ.

Người áo đen nhìn bọn họ cười lạnh một tiếng, cùng một người khác trêu ghẹo nói, "Loại mặt hàng này, chưa gì đã phát run, lại còn dám uy hiếp anh hai, thật không muốn sống nữa mà, chưa bao giờ gặp qua kẻ kém cỏi như vậy, sẽ không tè ra quần chứ? !"

Trong xe tiếng cười lớn ha hả, cười vang một mảnh trời.