Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 20




Trời ~~ An Bình ngồi ở trước máy vi tính lập tức che mắt An Tĩnh, cái này, cũng quá mạnh bạo rồi, mắt của cậu tỏa sáng lấp lánh, không hổ là cha mình, thuộc trường phái hành động hỏa tốc.

An Tĩnh bất mãn kháng nghị, "Anh hai, đừng cản em, em cũng muốn xem. . . . . ."

Kháng nghị không có hiệu quả, An Bình lạnh lùng bác bỏ, tự mình rất hài lòng cùng mãn nguyện, hắc hắc cười gian hai tiếng, tiếp tục xem.

Tên nhóc này, nham hiểm làm người ta giận sôi! ! ( chút giận dỗi vặt vảnh, làm sao có thể cản được cậu nhìn hình ảnh độc của cha với mẹ chứ? ! )

Người phụ này quá không kiểu cách, mục địch tiếp cận mình cũng nói thật, sự thành thực này làm sắc mặt Trình Quân Hạo rất khó coi, vừa nghĩ tới việc anh bị cô lợi dụng để nổi tiếng, khuôn mặt ngàn năm không đổi của anh xuất hiện dấu hiệu khó chịu.

Tên cầm thú này làm cô choáng nha, An Tâm Á mặt đỏ tới mang tai, trong đầu hiện ra hình ảnh dã thú của bảy năm trước cũng giống như vậy, quả nhiên. . . . . . Tất cả sự lạnh lùng của anh đều là giả bộ, hiện tại lộ ra nguyên hình.

Bản chất thì của dã thú, còn bề ngoài lại lãnh khốc, vô tình.

Những nụ hôn nóng bỏng, thân thể cường trán, đốt cao nhiệt độ bên trong người cô, đầu óc An Tâm Á liền rối loạn, lâu rồi không bị người khác chạm qua thân thể giống như trời hạn gặp phải rào, sự ham muốn xa lạ như một bày sâu trong thân thể muốn bò ra, khó chịu muốn chết.

Hơi thở nhàn nhạt mờ ám quẩn quanh hai người, không khí này liền đặc biệt ám muội.

Trình Quân Hạo cũng kinh ngạc vì sự vọng động của mình, nhưng lập tức chấn định xuống, nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm cô, "Cô có phải biết tôi hay không? ! Tại sao hôm nay ba lần nhìn thấy cô, cô lại có một biểu tình như thấy quỷ? !"

Vừa nhìn thấy mặt của anh liền tránh, chẳng lẽ lại muốn lạc mềm buộc chặc?!

An Tâm Á trong lòng chột dạ, lập tức dùng sức lay đầu, giống như một gáo nước lạnh hắt thẳng vào cô làm tất cả mê loạn bị dập tắt, ngay lập tức phủ nhận, "Không biết. . . . . ."

Trình Quân Hạo lạnh lùng cười một tiếng, nhìn bộ dáng của cô, biết là loại giấu đầu hở đuôi.

Chẳng lẽ ba lần gặp mặt này, tất cả đều là cô an bài hay sao? Người phụ nữ này. . . . . . Tâm cơ quá sâu rồi. Anh, rất không thích, rất giống Ôn Tâm.

Không khí nóng bỏng lúc nãy cũng đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, không khí lúc này giữa hai người chuyển biến đột ngột, như đang giương cung bạt kiếm. An Tâm Á cực kỳ lo lắng, thận trọng nhìn anh, chỉ sợ anh nhớ ra cô, biểu hiện này Trình Quân Hạo nhận ra, cũng xác nhận ý nghĩ trong lòng, không khỏi trong cơn giận dữ, siết chặt cằm của cô, "Cô, giả bộ đơn thuần cũng phải có mức độ, cô. . . . . ." Anh dừng lại, khinh thường cười, "Có điều suy nghĩ. . . . . ."

Mục đích của cô chỉ là quyến rũ anh? ! A, Trình Quân Hạo thất thanh cười lạnh, nếu như là vậy, anh thành toàn cho cô? ! Nhưng anh muốn hung hăng đem cô chà đạp.

Đối với những người phụ nữ mơ ước có anh cùng danh lợi, anh luôn luôn không chút lưu tình.

Ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, ôm lấy hông của cô, tiến thẳng tới trên ghế sofa, anh dùng sức ném cô trên thảm trải sàn, mình ngồi vào trên ghế sa lon, làm bộ muốn cởi ra đai lưng, tứ trên cao nhìn xuống cô, khinh thường lạnh lùng nói: "Không phải là muốn nổi tiếng sao? ! Dùng cái này hầu hạ tốt huynh đệ của tôi, tôi liền làm cho cô nổi tiếng. . . . . ."

Một tay của anh ma sát môi của cô, trên mặt là bộ dạng cười sự xem thường. Người phụ nữ này, tôi ngược lại muốn nhìn xem cô sẽ làm được đến trình độ nào? !

An Tâm Á trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt đột nhiên đỏ hồng như một con tôm chín. Nhưng vẻ mặt của anh cùng động tác hoàn toàn chọc giận An Tâm Á.

Cô giận, cũng không biểu hiện ra ngoài.

Dùng miệng giúp anh hút? ! Cái chuyện thiệt thòi như vậy anh cũng nghĩ ra được? Tốt, tốt vô cùng. Mọi tức giận trong lòng An Tâm Á liền muốn bùng phát ra, hận không được hung hăng quất anh mấy cái tát tai thật mạnh.

Cô cười một cái vô cùng quyến rũ, lui về phía sau xỏa tóc xuống, phong thái cuốn hút vô cùng, áo ngủ được cô tự động tháo ra hai nút phía trên, trong một lúc phong cảnh thật tốt, ánh mắt Trình Quân Hạo u ám, cũng thuận theo, một tay cũng dò vào chỗ cổ áo của cô, bàn tay bọc lại ngọn đồi mềm mại . . . . . . Không chút khách khí xoa bóp nhào nặng . . . . . .