Mê Muội Vì Em

Chương 42




Bạn Quan An Tĩnh quả nhiên không hổ là người bạn gái khéo hiểu lòng người siêu cấp vô địch khắp vũ trụ.

Từ sau khi nói ra suy nghĩ của mình cho Nghiêm Dịch hay, bày tỏ hoàn toàn ủng hộ nam thần đến đại học D học tập, Quan An Tĩnh thực sự bắt đầu chân thành, nghiêm túc giúp anh chuẩn bị ra nước ngoài.

Trước đó Nghiêm Dịch từng có kinh nghiệm nhiều lần ra nước ngoài nên không cần ai giúp. Nhưng Quan An Tĩnh vẫn ân cần nghĩ: một mình bay đến ở nơi hoàn toàn xa lạ, bắt đầu quen cuộc sống mới, có lẽ cần chuẩn bị rất nhiều thứ.

Vì vậy, giờ thành phố A chỉ vừa đón mùa xuân về hoa nở, cách thời gian đại học D tựu trường tận mấy tháng nhưng Quan An Tĩnh đã bắt đầu sưu tầm các tin tức lớn nhỏ về đại học D trên mạng.

Híc, có cần gấp gáp như vậy không…? Quả nhiên khéo hiểu tới thấy ghét!

Quan An Tĩnh luôn tập trung làm việc, giờ lại là chuyện của nam thần nên cô càng không dám qua loa, còn cố ý mua một quyển tập ghi hết những tin tức sưu tập được vào đó. Có thời gian các chuyến bay, có thời tiết ở thành phố D, tóm lại những gì có liên quan tới cuộc sống hằng ngày đều được ghi vào đó hết. Cứ vậy mỗi ngày hai mặt, quyển tập mới mua đã đầy nhóc 10 trang chữ.

Có lần Phạm Di Đình vô tình lật thấy quyển tập ghi chép cặn kẽ này nên không nhịn được mà tò mò nghe ngóng: “An Tĩnh, nam vương đại nhân đã quyết định vào đại học D theo học thạc sĩ rồi hả?” Phòng ngủ của bọn họ gần đây không có bí mật, việc Nghiêm Dịch rời khỏi hạng mục bệnh viện, việc Quan An Tĩnh khuyên nam thần đi du học, Phạm Di Đình cùng Châu Châu đều biết từ lâu. Nhưng bọn họ vẫn không biết, quyết định của nam thần rốt cuộc là gì.

Quan An Tĩnh nghe họ hỏi, ánh mắt dời khỏi sách bài tập, lặng lẽ lắc đầu. “Anh ấy chỉ nói sẽ suy nghĩ, không biết đã suy nghĩ sao rồi nữa.” Tuy mấy hôm nay cô cực lực khuyên bảo nhưng Nghiêm Dịch vẫn luôn không đưa ra ý kiến.

Phạm Di Đình nhíu mày: “Anh ta đi, cậu nỡ không?”

“Tớ…” Quan An Tĩnh mới nói ra miệng đã thở dài trong lòng: không nỡ… nhưng biết làm sao giờ?

Thực ra trong lòng Quan An Tĩnh rất mâu thuẫn, tình cảm của cô đối với Nghiêm Dịch tuyệt đối không hề ít hơn Nghiêm Dịch đối với cô. Cô cũng như bao người con gái khác trong thiên hạ, hi vọng có bạn trai chăm sóc yêu thương mình. Khi muốn gặp anh, gọi một cú điện thoại, anh ta lập tức xuất hiện ngay trước mắt chứ không phải cách nhau thiên sơn vạn thủy, nhìn nhau qua bầu trời.

Nhưng — Nghiêm Dịch không phải chàng trai bình thường, anh ấy là Nghiêm Dịch.

Trong suy nghĩ của Quan An Tĩnh, anh là Nghiêm Dịch ưu tú nhất, là nam vương đại nhân sáng chói ở đại học F. Cuộc sống sau này của anh sẽ bừng sáng vô hạn, mà anh giờ rất cần cơ hội cùng một môi trường công chính.

Ai bảo cô thích một chàng trai xuất sắc đến thế chứ?

Quan An Tĩnh nghẹn lời làm Phạm Di Đình nhìn biết cô đang do dự. Nhưng lời an ủi vừa tới miệng thì cửa phòng thình lình bị ai đó đẩy ra — là Châu Châu.

“Đàn chị, chị có một lá thư.” Châu Châu cầm phong thư màu trắng trong tay, trực tiếp đi tới trước mặt hai người họ.

Phạm Di Đình nghe xong, lơ đễnh, cầm thư xong thì đuổi người: “Châu Châu, bọn chị có chuyện quan trọng cần bàn, em đi học mệt rồi nên nghỉ sớm đi!”

“Nhưng…” Thái độ của Châu Châu rất lạ, đứng im không nhúc nhích: “Chị không đọc thư sao?”

Một lá thư mà thôi, làm gì Châu Châu lại để ý tới vậy. Quan An Tĩnh cùng Phạm Di Đình thấy lạ, ăn ý liếc nhìn nhau, nhao nhao đưa mắt nhìn lá thư.

Quan An Tĩnh nhận lấy lá thư từ tay Phạm Di Đình, vừa quan sát đã khó hiểu: không có dấu bưu điện, không có tem, chỉ viết bốn chữ lớn gửi Quan An Tĩnh, ngay cả tên người gửi cũng không — không ngờ lại là thư nặc danh trong truyền thuyết.

***********

Về chuyện hạng mục bệnh viện, người trong cuộc là Nghiêm Dịch rất thản nhiên đón nhận. Trái lại Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc – hai vị nguyên lão ở Kỳ Thuật cảm thấy mọi người đều là anh em cùng chung hoạn nạn, nói sao thì nói cũng không bênh người ngoài mà bỏ mặc người nhà được.

Nhưng Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc đều không phải là người giỏi che giấu, sự phiền muộn đó làm cả hai suốt ngày giả Bao công mặt đen đi công ty, hại đám sinh viên thực tập dưới trướng bàng hoàng. Trong lòng có khúc mắc, khi làm việc cũng không quá để tâm. Hoắc Chính nhanh chóng nhìn ra chuyện đó nên ngay ngày hôm đó đã mời mọi người đi ăn cơm để khai thông.

Kết quả chưa ăn được bao lâu, Cung Húc chân trước hò hét phải đòi lại công bằng thay Nghiêm Dịch, chân sau đã say bí tỉ. Nhưng như vậy cũng hay, mượn men say đó, Cung Húc thẳng thắn nói ra bất mãn của mình với hành động của Hoắc Chính.

Hoắc Chính đã đoán trước được những lời này. Thật ra là người cầm đầu công ty, vấn đề hắn phải suy xét không đơn giản như những vấn đề về kỹ thuật. Phải phát lương, phải xã giao, phải cân nhắc nặng nhẹ, xử lý việc lớn việc nhỏ, kinh doanh thực sự không phải là chuyện đùa của con nít. Mượn chuyện lần này để nói, xen việc cá nhân vào việc công, thực sự rất đau đầu. May mà Nghiêm Dịch chủ động đề nghị thay đổi vị trí, lúc này mới tránh được tình huống khó xử, còn về đối ngoại thì tuyên bố đây là sắp xếp của công ty.

Sau một hồi giải thích, Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc mới hiểu được Hoắc Chính cũng bất đắc dĩ. Hai người đều có hơi hay, phản ứng chậm chạp hơn ngày thường không ít, nhất thời không biết nên nói gì làm gì. Trái lại người trong cuộc là Nghiêm Dịch chạy tới làm người hòa giải: “Em nói hai anh này, ngày thưởng õng ẹo, giờ thì nghiêm túc quá. Được rồi được rồi, nói cũng nói xong, các anh đừng nghĩ nhiều nữa, đây là ý của em, không có liên quan tới Hoắc Chính.”

“Kỳ Thuật có hôm nay, không thể bỏ qua công lao của bất kỳ ai, việc này anh mày tuyệt đối không quên.” Hoắc Chính giơ ly bổ sung, “Bây giờ Nghiêm Dịch đã rút khỏi hạng mục bệnh viện, anh đang cân nhắc để chú nó sang Mỹ nhận hạng mục vừa nhận. Mọi người có ý kiến không?”

Hiểu lầm được hóa giải, Mã Chấn Vũ lập tức sinh long hoạt hổ: “Ai ui!!!! Đây là công việc béo bở à nha, tên oắt Cung Húc đã thèm nhỏ dãi lâu lắm rồi. Nếu cậu ta không có ý kiến, tôi cũng không.”

“Tôi có ý kiến gì chứ? Nghe theo sự chỉ huy của xếp lớn.” Cung Húc cũng là người thẳng tính, đã không còn chuyện gì thì cũng mau vui vẻ trở lại. Cụng ly với bọn họ, rồi uống cạn, “Trước giờ tôi chưa từng ra nước ngoài, muốn đi cho biết chút thôi! Hơn nữa, theo tôi phân tích, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa thoát khỏi kiếp độc thân, đoán chừng do không hợp khẩu vị của mấy em trong nước, có khi kiểu mẫu của tôi lại được hoan nghênh ở nước Mỹ không chừng!”

“Phụt —” Mã Chấn Vũ phun một ngụm bia, “Với dáng vẻ của ông ư? Ông như một cây gậy trúc ấy, kiểu mẫu gì chứ?”

“Gì hả?” Cung Húc trưng ra cái mặt tím như gan heo phản kích, “Chẳng phải ông cũng độc thân sao? Đừng có chê mèo nhiều lông! À, không đúng, ai 50 ai 100 còn chưa biết chừng.”

“Ông muốn ăn đập hả?” Mã Chấn Vũ làm bộ muốn quăng đũa qua đó, họ là vậy, một khi đã khai chiến thì đầy mùi thuốc súng, “Chỉ bằng chút tình cảm ở đại học P mà cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe?”

“Xem đi! Tôi biết ngay ông không hiểu mà.” Cung Húc vô sỉ ra vẻ người từng trải, “Tình yêu nha, có nói ông cũng không hiểu…”

Hoắc Chính vừa rồi còn đang gắp tôm chiên vàng ăn như gió, giờ nghe hai người nói chuyện vui vẻ thì dừng tay, hảo tâm nhắc nhở một câu: “Chuyện này, chẳng phải chúng ta có sẵn một chuyện gia ở đây hay sao. Con gái thích Nghiêm Dịch có thể xếp hàng ra tới ngoại thành, còn không mau tranh thủ lãnh giáo một chút đi?”

“Ai —” Lần này Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc thống nhất đồng thời thở dài, buông tay tỏ vẻ: “Ưu thế trời sinh, bọn tôi muốn học cũng học không được…”

Bọn họ càng nói càng hăng, đã trở lại là anh em tốt không giấu nhau chuyện gì như ngày xưa, nhưng không ai chú ý rằng, Nghiêm Dịch thỉnh thoảng lại trầm mặc.

Vừa nhắc tới chuyện tình cảm, nam thần tự nhiên nhớ tới Quan An Tĩnh mấy hôm nay cực lực khích lệ mình đi nước Mỹ du học. Tuy Nghiêm Dịch ít nhiều có thể đoán được tâm trạng cùng nguyên nhân khiến Quan An Tĩnh làm như thế. Nhưng mỗi khi nhớ lại giọng điệu “kiên quyết” lại “vui vẻ” của Quan An Tĩnh khi khuyên mình đi đại học D, trong lòng Nghiêm Dịch vẫn thấy rất khó chịu.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn rất để ý chuyện anh muốn đi du học, nhưng tại sao hôm sau lại như bị người khác tẩy não. Cô làm như vậy là muốn anh đi học học? Hay muốn anh không đi du học? Chẳng lẽ thực sự muốn anh đi du học sao?

Nghiềm Dịch không hề nắm chắc…

************

Gió mùa xuân khiến tinh thần con người ta sảng khoái, nhiệt độ ở thành phố A cũng tăng dần, Quan An Tĩnh tiếp tục cuộc sống đại học năm ba vừa bận rộn vừa vướng mắc đủ điều.

Một ngày sau khi học xong tiết chuyên ngành, Quan An Tĩnh cùng Phạm Di Đình thu dọn tập vở, vừa rời khỏi phòng học thì bất ngờ bị ai đó ở đằng sau gọi lại.

“Quan An Tĩnh, xin chờ một chút.”

Nhìn lại, Quan An Tĩnh càng bất ngờ hơn — không ngờ là Lưu Tuấn Hàm.

Sâu lần bày tỏ dịp lễ Giáng Sinh, hai người đều ngầm hiểu không nhắc lại chuyện đó nữa. Quan An Tĩnh vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với hắn, làm như vậy, thứ nhất là miễn cả hai cùng xấu hổ, thứ hai Quan An Tĩnh cũng biết không thể trở thành người yêu thì mọi người vẫn có thể là bạn. Ít nhất trong lòng cô, Lưu Tuấn Hàm là một người rất đáng kết bạn.

Có điều, bọn họ đều hạn chế chỉ tiếp xúc trên lớp, tính ra, Quan An Tĩnh đã không gặp một mình với Lưu Tuấn Hàm nữa.

“Giờ có rãnh không?” Ngay lúc Quan An Tĩnh đang nghĩ nên mở miệng thế nào thì Lưu Tuấn Hàm đã xách túi đuổi theo sát.

“… Bây giờ?” Quan An Tĩnh nhìn hắn, giọng điệu hơi kinh ngạc.

Lưu Tuấn Hàm cười nói: “Chỉ một lát thôi, sẽ không mất nhiều thời gian của em.”

Hắn đã nói vậy, Quan An Tĩnh cũng không tiện từ chối, đưa mắt báo cáo với Phạm Di Đình, rồi gật đầu: “Được.”

Đang giờ nghỉ trưa, người trên lầu học không nhiều.

“Tôi tìm em, là có một chuyện muốn hỏi em. Giấu trong lòng lâu rồi, bây giờ không khỏi… tôi sợ tương lai sẽ hối hận.” Đã thổ lộ một lần nên Lưu Tuấn Hàm khi đối mặt với Quan An Tĩnh rất bình thản, không quanh co mà đi thẳng vào vấn đề, “Nghiêm Dịch nhận được giấy trúng tuyển đại học D, tôi có thấy qua trên diễn đàn.”

“Ừ, phải.” Quan An Tĩnh không rõ Lưu Tuấn Hàm vì sao lại tìm mình, nhưng khi nhắc tới nam thần, cô hình như đã đoán được một hai…

Lưu Tuấn Hàm nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, dịu dàng mỉm cười: “Em đừng căng thẳng như vậy, dũng khí cự tuyệt tôi lần trước đâu rồi?”

Hả…? Nghe hắn nói chuyện thoải mái như vậy, cô hơi bất ngờ, bấy giờ mới dám ngước đầu lên nhìn hắn, hơi áy náy nói: “Chẳng qua em thấy chuyện đó phải nói rõ mới tốt, tuyệt đối không có ý định khiến anh khó chịu.”

“Tôi biết.” Lưu Tuấn Hàm dường như không để ý về chuyện đó, “Tôi thích em như thế, lề mà lề mề, người ta đã chạy mà em còn chưa xuất phát. Cho nên tôi rất muốn biết, nếu như Nghiêm Dịch xuất ngoại… có phải tôi có cơ hội hay không?”

Lưu Tuấn Hàm nói trực tiếp như vậy khiến mặt Quan An Tĩnh lập tức đỏ ửng.

Tình huống này hơi quái… cho dù cô chỉ coi Lưu Tuấn Hàm là bạn bè, nhưng Lưu Tuấn Hàm có coi cô chỉ là bạn bè hay không thì rất khó nói. Hơn nữa còn không hề cố kỵ nói thích cô, đối với một người đã có bạn trai, thực sự… Tuy cô tuyệt đối toàn tâm toàn ý với nam thần, nhưng lúc này, sao cô lại chợt thấy cảm giác tội lỗi vì đã “phản bội” nam thần vậy nè!

Chính ngay lúc đó, trên hành lang trống trãi vang lên tiếng bước chân “lộp bộp lộp bộp”, cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn. Mà tiếng bước chân ấy lại cứ quanh quẩn bên tai, cuối cùng, dừng ngay phía sau Quan An Tĩnh…

Đối lưng với người mới tới, Quan An Tĩnh chỉ cảm thấy cả người ép ra máu…

Con người, quả nhiên không nên làm chuyện xấu… khóc…

“An Tĩnh.”

Giọng nam mạnh mẽ trong veo ấy thực sự quá quen rồi, Quan An Tĩnh chậm rãi xoay người — quả nhiên, nam vương đại nhân đã mặt không đổi sắc đứng ngay ra đó.