Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 40-1: Đây không phải mộng (1)




Một cảm giác ấm áp nào đó tiếp cận, đầu tiên là dạo chơi rơi vào trên trán cô, sau đó chậm rãi đến môi cô mềm mại, hô hấp nóng một chút, cảm giác ấm áp của anh cơ hồ muốn bao trùm, để cho cô trong lúc ngủ mơ vô ý thức phát ra giọng nói nhẹ nhàng.

Yên tĩnh trong đêm, tiếng nỉ non nghe qua đặc biệt rõ ràng.

Thật ấm... Tiêu Tiêu nhíu mày, vì mình đang nằm mơ, mộng thấy buổi tối sáu năm trước kia, a... Cái ác mộng kia, vì sao ở thời điểm này lại mộng thấy rồi.

An tĩnh trong đêm, tựa hồ có chút đồ,vật rục rịch.

Về sau, chăn mền bao trùm ở trên người cô bị nhẹ nhàng kéo ra. Cô run nhẹ lên, hơi lạnh trong đêm để cho người ta không khỏi lại co rút người dậy. Dưới ánh trăng yếu ớt, có thể trông thấy áo ngủ trượt xuống, lộ ra da thịt tinh tế.

Mắt đen lấp lóe ở trong đêm tối, trước mắt cô an tĩnh, lại có một hương vị khác, cái này cô so với nam trang càng thêm ngon miệng.

Từ từ, một loại áp lực vô hình gần sát. Thật nặng... Chăn mền lúc nào trở nên nặng như vậy rồi hả? Cô không khỏi lại hừ nhẹ vài tiếng.

Tiếng rên của cô như là chuông bạc, mà ở trong đêm, còn có một loại âm thanh khác, trầm thấp mà mang theo vài phần khàn khàn, cùng loại với tiếng gầm bị đè nén.

Khí tức ấm áp đi vào trên da thịt cô đang lõa lồ, anh nhẹ nhàng hôn, cô giống như lọt vào điện lưu rất nhỏ, sau đó, môi mỏng chậm rãi hướng lên, ngừng rơi...

Mộng... Đây là mộng sao?

Loại ấm áp kia, quanh thân truyền đến cảm giác cùng với ban đêm sáu năm trước giống nhau, vì sao lại mơ tới ban đêm sáu năm trước kia? Mà lại, chân thực như thế. Giống như ở giữa hơi thở đều ngửi được hương vị so với sáu năm trước giống như đúc.

Cái kia rõ ràng chỉ là người đàn ông mới gặp mặt một lần, a, không đúng, mặt đều chưa từng thấy, đêm đó thậm chí cô không nhìn thấy bộ dáng người đàn ông kia.

Chính là một người xa lạ như vậy, vì sao, sẽ còn mơ tới?

Ấm áp, nương theo cảm giác ấm áp còn có khác thường, cô không khỏi run rẩy một chút.

Mộng?

Lông mi thật dài rung động, coi như Mộ Tiêu Tiêu ngủ mê, đây là cũng chỉ có ở trong mộng mê loạn bừng tỉnh rồi.

Tri giác cô lập tức hồi phục, cơ bắp toàn thân căng cứng ở xương ống chân, thình lình phát hiện bên cạnh cô có một người cao lớn nam tính! Run lên kinh hãi, mà khi cô nhìn thấy cặp mắt kia lạnh tối tăm, cùng lúc khóe miệng của anh bộc lộ ra ý cười, cô tựa hồ là từ trong mê loạn bừng tỉnh mộng, lại lâm vào tình cảnh bên trong so với trong mộng càng thêm buồn bực!

"A..." Suy nghĩ kịp phản ứng, cô lập tức há mồm hô to, giọng nói vừa mới hô ra, một tay bưng kín miệng cô há to, cắt đứt tiếng kêu sợ hãi của cô.

"Xuỵt..." Anh khẽ mở môi lạnh, trong đêm tối, anh nói không nhanh không chậm: "cô muốn đánh thức đứa nhỏ này, để nó đến quan chiến sao?"

Giọng nói u lãnh, còn có nhàn nhạt mùi thơm nam tính, xen lẫn tí mùi thuốc lá cùng mùi vị nước hoa, cái mùi này, cô cũng không xa lạ gì. Cô đã có một đoạn thời gian cùng anh ở chung, thế nhưng mà... Vậy mà cô nghĩ không ra, người đàn ông này nửa đêm lẻn vào.

Trong đêm mông lung, cô gần như có thể nhìn thấy anh nhếch miệng lên cười lạnh tà ác, cặp mắt đen cực kỳ bén nhọn, tình cảnh như vậy càng giống như đang tuyên cáo anh có ý đồ tà ác.

A, trời ơi, cô không nên đồng ý để anh ở lại!

Sớm nên đoán được hành động của anh hôm nay, có ý đồ khác, chỉ là... Nghìn tính vạn tính không nghĩ tới vậy mà anh lúc nửa đêm canh ba mưu đồ làm loạn.

Lực nắm của anh lớn lợi hại, bị bưng bít lấy, cô cảm giác khuôn mặt có chút đau đớn, tranh thủ thời gian lắc đầu, ra hiệu mình sẽ không kêu lên.

Tay chậm rãi rời đi.