Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 124: Con trai liên minh (6)




Pằng!

Phương Đông Dạ mở đèn, đi vào phòng khách. Liếc mắt liền thấy được Vô Ưu nằm trên ghế sa lon.

Cô tại sao lại ngủ ở đây? Là sợ anh len lén trốn đi sao?

Phương Đông Dạ tắt đèn to đi, sau đó mở đèn nhỏ trên tường! Sợ làm cô thức giấc. Anh cũng không có đi tới, chỉ đứng tựa ở bên cạnh, trên mặt mang nụ cười mê người, tưởng tượng cảnh lấy được cái đồ ngốc kia về nhà!

. . . . . .

"Anh yêu em, gả cho anh được không?"

Phương Đông Dạ tươi cười nhìn cô, cô dịu dàng vùi vào trong ngực của anh, nói: "Dạ, em đồng ý." Kế tiếp hai người là bốn mắt nhìn nhau, ngọt ngào tỏa ra tứ phía.

"Anh yêu em!"

"Em cũng yêu anh!"

Mặt của hai người càng gần càng gần, càng gần càng gần. . .

. . . . . .

"A! ! Đừng! ! !"

Trong giấc mộng Vô Ưu chợt quát to lên, Phương Đông Dạ vội vàng chạy tới, vừa lắc Vô Ưu tỉnh lại , vừa lo lắng hỏi : "Thế nào? Có phải mơ thấy ác mộng không?" Vô Ưu mở mắt thấy Phương Đông Dạ đang ở trước mặt, bên cạnh anh căn bản không có Đông Cung Phi. Cô cũng biết mình là nằm mơ.

Trời ạ! Dọa chết cô. Cô lại nằm mơ thấy, Phương Đông Dạ cầu hôn Đông Cung Phi! Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đáng sợ.

" Uống chút nước, sẽ cảm thấy đỡ hơn."

Phương Đông Dạ rót cho Vô Ưu một chén nước, Vô Ưu uống xong quả nhiên thấy tốt hơn hẳn. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đau lòng hỏi "Nằm mơ thấy cái gì mà sợ đến như vậy?"

"Tôi. . ."

Vô Ưu muốn nói, nhưng thôi. Cô lắc đầu một cái, nói: "Không có." Sau khi nói xong, cô không hiểu nhìn Phương Đông Dạ hỏi "Cái người muộn như vậy không ngủ anh muốn đi đâu sao?"giọng nói nồng đậm mùi hoài nghi! Ánh mắt cô quan sát anh như nhìn thấu ý đồ anh muốn nhân lúc cô ngủ len lén đi gặp Đông Cung Phi.

Lần đùa giỡn này có hơi quá mức!

Mặc dù Vô Ưu không có kể cô mơ thấy gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô, Phương Đông Dạ đoán chắc Vô Ưu lại đang suy nghĩ lung tung cái gì đấy. Anh cười nhạt, an ủi nói: "Anh không định đi đâu cả, chỉ là không ngủ được nên muốn uống ly rượu mà thôi."

"Có thật không?"

Vô Ưu hoài nghi nhìn Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ gật đầu một cái, sau đó dịu dàng nói: "Là thật. Yên tâm đi. Anh nói không đi, thì nhất định sẽ không đi. Lúc nào đi ra goài anh sẽ nói với em một tiếng. Anh bảo đảm!" Phương Đông Dạ sau khi nói xong, nhìn đồng hồ thấy không còn sớm hỏi Vô Ưu "Đã tốt hơn rồi sao? Tốt rồi thì trở về phòng nghỉ ngơi đi!"

Không!

Mặc dù Phương Đông Dạ bảo đảm, nhưng trong lòng Vô Ưu vẫn không yên tâm. Cô nhìn Phương Đông Dạ hỏi "Anh thì sao?" Lúc nói chuyện, còn nắm thật chặt vạt áo anh, giống như sợ anh sẽ biến mất vậy.

Lo lắng! Vô cùng lo lắng!

Phương Đông Dạ cảm nhận được sự lo lắng của Vô Ưu, không nhịn được đau lòng cười một tiếng. Vừa dịu dàng ôm cô vào trong ngực, vừa cưng chiều nói: "Anh đương nhiên cũng đi ngủ a! Thế nào? Sợ anh chạy à? Nếu quả như thật sợ lời nói, sau này hai chúng ta ngủ chung, rồi còng tay hai ta lại với nhau. Như vậy anh sẽ không chạy được rồi."

Phương Đông Dạ nói như vậy, ý là nhắc nhở Vô Ưu đối với anh quá không yên tâm, khẩn trương thái quá rồi. Nhưng Vô Ưu sau khi nghe xong, lại thật nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó cẩn thận suy nghĩ trước sau, nói: "Đúng, cứ làm như thế!"

"Hả? Cái gì?"

Vô Ưu nói ra những lời như vậy, Phương Đông Dạ có chút không có kịp phản ứng. Vô Ưu đẩy anh ra, sau đó bộ mặt kiên định nở nụ cười nói: "Em quyết định, về sau em với anh ngủ chung." ( Quả_Quả: hehe đến đây bắt đầu xưng an hem cho nó thân mật nha các nàng)

"Tại sao?"

Phương Đông Dạ dĩ nhiên biết tại sao, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi. Bởi vì một, Vô Ưu không biết anh biết. Hai, anh thật muốn nghe một chút cái này đồ ngốc này sẽ nghĩ ra cái lý do tốt gì .

Tại sao?

Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ hỏi, mới phản ứng được. Đúng vậy, cô và chị Như, hai người nghĩ muốn chia rẽ chuyện của bọn họ, không thể để cho bọn họ biết a! Nếu như hai người bọn họ biết. Bọn họ chẳng phải là bứt dây động rừng, phí công nhọc sức? Vậy sau này muốn ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ cũng liền khó hơn! Nghĩ được như vậy, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ nói: "Không có gì, em không quen giường, cho nên không dám ngủ một mình!"

Nhà cô thì ở cách vách, cô lại nói không quen giường, Phương Đông Dạ thật là không biết nên khen cô thông minh, hay là nên mắng cô ngu ngốc.

. . . . . .

"Được rồi! Ngủ đi!"

Sau khi vào phòng, Vô Ưu dùng sợi dây buộc hai người lại một chỗ. Phương Đông Dạ nhìn cổ tay mình buộc chung với cổ tay Vô Ưu,lại thấy cô đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Không nhịn được hỏi: "Vô Ưu, thật muốn buộc lại mà đi ngủ sao?"

Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ hỏi, mở mắt nhìn anh nói: "Ừ, Đúng vậy a. Như vậy em tương đối có cảm giác an toàn, rất dễ ngủ!" Lời này cũng không phải nói dối, cô buộc chung với Phương Đông Dạ, lập tức an tâm hơn rất nhiều. Cô thư thái Phương Đông Dạ lại khó chịu.

Cô nam quả nữ sống chung một phòng, vốn đã khiến Phương Đông Dạ có chút ý nghĩ kỳ quái không ngủ yên giấc. Thôi điều này cũng tốt, cô bé ngốc này tự nguyện bò lên giường anh. không chỉ như vậy, còn dùng sợi dây đem hai người cột chung một chỗ, ngay cả cơ hội cho anh xoay người cũng không cho!

Trời ạ!

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu bằng ánh mắt si mê trong lòng than thở, kêu tời, đem nay nhất định là một đêm hành hạ người, Đông Phương Dạ giãy dụa hai cái, tận lực để cho mình cách Vô Ưu xa một chút. Để tránh anh không kiềm chế được thú tính mà hào tới ăn sạch lau khô cô. Mà anh mới vừa khổ sở nhắm mắt lại không bao lâu, Vô Ưu liền mở mắt.

Anh hiện tại liền cùng cô ngủ với nhau cũng không muốn rồi !

Vô Ưu nhìn anh cố gắng cùng cô giữ một khoảng cách, hơn nữa sắc mặt anh có chút khó coi. Trong lòng cảm thấy một hồi khổ sở. Anh thật không thích cô. Nếu không, sẽ không đối với cô không có một chút cảm giác nào cả!

Làm thế nào? Thật chẳng lẽ muốn buông tay anh, tác thành cho anh và Đông Cung Phi ở bên nhau. Sau đó giống như trong giấc mơ Phương Đông Dạ hướng Đông Cung Phi cầu hôn? Không! Không được! Tuyệt đối không Được. Cô tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy với Phương Đông Dạ.

Nhất định phải tranh thủ cơ hội!

Vô Ưu nghĩ được như vậy, dùng sức cắn răng. Sau đó nhắm mắt lại, một lát sau lật người đè lên Phương Đông Dạ. Tay của cô đặt trước ngực Phương Đông Dạ, chân cũng đè ở bắp đùi của anh! Nàng này ‘ lơ đãng ’ động đậy, khiến Phương Đông Dạ vốn đã cố gắng đè xuống suy nghĩ lung tung trong lòng, bây gời lại bắt đầu nổi lên!

. . . . . .

Tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo!

Phương Đông Dạ vừa âm thầm cảnh cáo mình không cần làm ra chuyện gì sai lầm , vừa mở mắt, cố gắng đem tay chân Vô Ưu kéo ra. Bởi vì, cô áp cái chỗ này, thật sự là không thoải mái. Nhưng từ xưa có một câu gọi là: cánh tay không cưỡng được bắp đùi. Huống chi anh chỉ có một cái tay. Cho nên, đương nhiên là không cách đem cái chân của Vô Ưu đặt xuống như ý. Hơn nữa, đừng nói chân, ngay cả cánh tay cũng không dịch chuyển được.

Tự tìm ngược!

Tình huống như bây giờ của Phương Đông Dạ, chỉ có thể giải thích như vậy. Bởi vì, trừ hình dung như vậy, cái anh nghĩ tới chỉ còn : trời tạo nghiệp chướng, vẫn còn có thể sống. Tự gây nghiệt, không thể sống vậy.

Tự gây nghiệt không phải là tự gây nghiệt thì còn gì nữa. Nếu như không nghe Phi điên khùng, giả bộ cái gì đồng tính luyến ái, dù rằng không biết Vô Ưu quan tâm mình như thế nào. Ít nhất, nếu như Vô Ưu nằm cạnh anh như bây giờ, anh có thể quang minh chính đai nhào tới. Nhưng bây giờ không được! Bởi vì, bây giờ anh đồng tính nha!

. . . . . .

Vô Ưu cảm nhận được thân thể Phương Đông Dạ đang căng cứng, biết điều này đại biểu bài xích, kháng cự trong lòng lại càng cảm thấy không ổn. Hiện tại, anh đã bắt đầu bài xích cô rồi sao. Không được, cô nhất định phải nắm chặt thời gian cứu vãn anh! Nếu không, thật sẽ không kịp!

Bất cứ giá nào! Lần này không thành công thì thành nhân! Không đúng, cho dù chết, cũng phải đem Phương Đông Dạ quay trở lại con đường chính đạo! Nghĩ được như vậy, Vô Ưu lại giống như vô ý nhích về phía Phương Đông Dạ, hơn nữa còn ở trong lòng anh như một đứa con nít, khả ái cọ cọ. Còn thì thào nói một câu: "Ừ, thật thoải mái!"

Vô Ưu cứ như vậy vừa động vừa không gấp gáp , Đông Phương Dạ cả người đều sắp bị ngọn lửa dục vọng thiêu chết rồi.

Tối nay, đối với Phương Đông Dạ nhất định là một đêm không nghủ!

. . . . . .

"Tiểu Diễm, mấy giờ rồi?"

Ngày thứ hai Vô Ưu sau khi tỉnh lại, giống thường ngày vừa xoa đôi mắt mông lung cảu mình, vừa như phản xạ có điều kiện hỏi. Đồng thời, với tay theo thói quen tìm đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

Hả?

Tại sao lại không thấy nhỉ?

Vô Ưu lục lọi nửa ngày cũng không thấy, cho nên mở mắt nhìn. Bông giật mình. Đây không phải là nhà cô! Sau khi bị dọa, Vô Ưu coi như là tỉnh táo, hơn nữa trí nhớ cũng ùa về khiến cô tình hoàn toàn.

Đây là nhà Phương Đông Dạ, cô đến để giám thị anh, cho nên ngủ ở trên giường của anh! Không đúng, bọn họ không phải cột chung một chỗ sao? Nghĩ được như vậy, Vô Ưu nhanh chóng nhìn cổ tay mình. Dây buộc đã sớm bị Phương Đông Dạ tháo ra!

Anh ở đâu? Chẳng lẽ thật lại lén đi gặp Đông Cung Phi?

Nghĩ được như vậy, Vô Ưu nhanh chóng vén lên chăn, chuẩn bị giường. Mà lúc này cửa lại ‘ két’ một tiếng được mở ra, Phương Đông Dạ nhìn cô cười dịu dàng.

"Đã tỉnh rồi hả? Đi rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng!"

Phương Đông Dạ hình như vừa mới tắm xong, trên người anh còn đang khoác áo tắm, bình thường trông rất nghiêm túc mà giờ phút này lại vô cung phóng túng quyến rũ. Trên mặt lại hiện ra nụ cười vô cùng mê người

Gả choanh có lẽ cũng là một chuyện tốt, những thứ không nói tới, ít nhất mỗi sáng sớm ,đều được thấy cảnh đẹp vui mắt vui tai! Nghĩ được như vậy, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ nhe răng cười một tiếng, trong đôi mắt ánh lên tia giảo hoạt. . .