Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 129: Phản kích đến cùng (4)




Editor: Quynhgiao240

Phương Đông Dạ thấy cảnh xuân này, nhất thời máu mũi gần như sắp phun ra. Nhưng kèm theo tiếng thét chói tai của Vô Ưu , cuối cùng cũng gạt đi được cái ý nghĩ xấu xa đó. Rất nhanh đem áo khoác của mình cởi ra, phủ lên người Vô Ưu ! Rất nhanh sau đó rời khỏi chỗ ướt nước kia, một mình đi tới bờ cát.

Trời ạ! Thì ra là chị Như muốn giúp mình như vậy sao! Cho dù như vậy, cũng nên nói cho mình biết trước một tiếng chứ! Thế này cũng quá Hot ấy chứ! Vô Ưu khóc không ra nước mắt, nhanh chóng mặc áo khoác vào. Không quên cài nút áo thật cẩn thận. Xác định không có ai, mới đi lên trên bờ. Cẩn thận từng li từng tí nhìn lén Phương Đông Dạ, thế nhưng Phương Đông Dạ không có nhìn cô. (QG: Chị đg quyến rũ anh Dạ mà sao cứ hở ra một tí là xâu hổ là sao. Thực ra anh ấy yêu chị vì tâm hồn giống như trẻ con và trong sáng của chị đó.)

Sấm chớp! ( Gốc họ để là lôi mà em đây mù tiếng trung lắm ạ , nên anh chị thấy sai chỗ nào thì nhắc cho em biết nhé ạ)

Vô Ưu rất khẳng định chuyện này. Bởi vì lúc nãy ngay cả cô cũng bị bộ đồ đó dọa cho xanh mặt. Rốt cuộc cô cũng biết bộ đồ này thần kỳ ở chỗ nào, dĩ nhiên, không có dám xem thường nó nữa.

. . . . . .

"Hôm nay em có ngủ ở chỗ anh nữa không?"

Phương Đông Dạ cùng Vô Ưu đi tới cửa nhà, rốt cuộc Phương Đông Dạ cũng lên tiếng. Dựa theo kế hoạch thì, Vô Ưu phải thừa thắng xông lên, phải hành cho Phương Đông Dạ sống dở chết dở. Nên ngủ ở nhà anh ta. Nhưng mà, chuyện vừa rồi, bây giờ nhớ lại, còn khiến Vô Ưu mặt đỏ tim đập đấy. Cho nên, cô quyết định hôm nay đến đây thôi.

Trước cứ tha cho anh ta một lần, để cho anh ta an giấc đêm nay. Để ngày mai có thể đối mặt với kế hoạch phục thù chết người của tôi!

Nghĩ đến đây, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ nhe răng cười một tiếng, nói: "Em sẽ ngủ ở nhà của mình. Đừng quên buổi hẹn ngày mai đấy, hẹn gặp lại."Nói xong lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Lại phát hiện trên người mình còn mặc áo khoác của Phương Đông Dạ.

Dù sao cũng về nhà rồi, cởi ra cũng sẽ không có ai thấy!

Trong lòng Vô Ưu lại bắt đầu tỏa ra ý nghĩ xấu. Cô lây chìa khoa từ trong túi ra, mở cửa xong, cô đưa lưng về phía Phương Đông Dạ từ từ, từ từ đem nút áo mở ra. Rất nhanh sau đó đem áo khoác cởi ra. Sau đó nhanh chóng xoay người, ném áo khoác lên trên đầu Phương Đông Dạ, xoay mình đi vào cửa nhà. Sau đó"Rầm" một tiếng, dùng sức đóng cửa lại!

Ha ha ha. . . Ha ha ha. . .

Vô Ưu dựa lưng vào cửa, trên mặt không ngừng lộ ra nụ cười xán lạn, cái nụ cười kia giống như đứa nhỏ vừa mới thực hiện thành công Ác Tác Kịch (* Trò đùa dai - Giao), cũng có chút e lệ. Nhìn qua rất là hạnh phúc.

"Người đàn bà kia! Không phải là định ăn mặc như vậy quyến rũ papa đó chứ ?"

Nhạc Diễm nghe thấy có tiếng động, thì ra ngoài nhìn một chút, không ngờ nhìn thấy được cái bộ dạng này của Vô Ưu. Vô Ưu thì vội vàng dùng tay che trước ngực, nói: "Nhìn cái gì vậy, Tiểu Sắc Quỷ!" Cậu nhóc nghe nói như thế, xì mũi coi thường nói: "Ha ha, cười chết con rồi! Sắc Quỷ là nói con hay mẹ đây!" Nói xong xoay người đi về phòng của mình, đi được hai bước, không quên quay đầu lại nhìn Vô Ưu nói một câu: "Nhanh đi thay đồ đi. Trước tiên nên mặc áo lót vào."

"Con. . ."

"Trẻ em không nên!"

Nhạc Diễm nói xong, thì trở về phòng của mình. Vô Ưu lúc này mới có cơ hội nói: "Tôi vui quá đi!" Mặc dù là nói như vậy, nhưng nói xong, Vô Ưu vẫn nhanh chóng đi về phòng mình. . .

Xấu hổ chết đi được! Xem ra phải có chuẩn bị trước mới có thể thuận tiện tác chiến. Vô Ưu vừa tắm vừa nghĩ, nếu như mà cô biết trước rằng bộ quần áo này thần kỳ như vậy, cô nhất định sẽ dùng nó thật tốt. Ít nhất sẽ không như lúc nó bị ướt, không phải là thét chói tai! Cô có thể. . .

( Và đây là ảo tưởng biến thái của chị ấy)

"Ai nha, Dạ , anh đừng có nhìn người ta như vậy chứ ."

"Vô Ưu. . ."

Cô hấp dẫn nhìn Phương Đông Dạ cười, khi Phương Đông Dạ không nhịn được lao về phía cô ôm cô giở trò, vừa ôm vừa sờ loạn, cô dựa vào bên cạnh anh ta lạnh lùng nói: "Anh không phải là đồng tính luyến ái, anh lừa em , có đúng không?" Đến lúc đó Phương Đông Dạ nhất định sẽ vội vàng buông cô ra, nói: "Không, anh chỉ là nhất thời bị kích thích thị giác mà thôi."

Tiếp đó, Phương Đông Dạ sẽ cố gắng nhịn khát vọng của thân thể, tại nơi đó khổ sở diễn vai đồng tính luyến ái. Cảm thụ cái nối khổ nhìn thấy mà không ăn được. Cuối cùng, anh ta chịu đựng không nổi cái cảm giác bị hành hạ không phải dành cho người này. Phịch một tiếng ngã quỵ xuống đất. La to: "Anh sai rồi, anh đã lừa gạt em. Anh không phải đồng tính luyến ái!" ; có lẽ là bởi vì hết sức đè nén mình, đến nỗi chưa được thỏa mãn dục vọng mà bể mạch máu.

Ha ha ha. . . Ha ha ha. . .

Vô Ưu tưởng tượng đến bộ dáng kia của Phương Đông Dạ, không nhịn được nở nụ cười tà ác . Cười vô cùng ghê rợn.

Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!

"Cô kia, muốn hù chết người ta đó hả!"

Nhạc Diễm bị tiếng cười ma quỷ của Vô Ưu làm cho rợn cả tóc gáy, không nhịn được lo cho cha cậu( Phương Đông Dạ), cảm thấy rất lo lắng. Hoài nghi có thể nào lần này cha bị mẹ dần cho chết luôn không. . .

. . . . . .

Hôm nay Phương Đông Dạ đã phải chịu sự kích thích cả ngày rồi. Đầu tiên là ‘ áo lót ’, cuối cùng là ‘ áo ’. Liên tiếp kích thích , Phương Đông Dạ rốt cuộc biết cái gì gọi là khát vọng mãnh liệt! Cái gì gọi là hành hạ chết người!

Nếu như Vô Ưu không chân thật như vậy, sợ hãi như vậy, hốt hoảng như vậy. Thật sự anh không nhịn được hoài nghi Vô Ưu là cố ý . Dù sao thì chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, tiếng kêu sợ hãi vừa nãy rõ ràng là ngoài ý muốn , sao có thể giả bộ được . Đỏ mặt thì càng không thể là ngụy trang.

Tắm nước lạnh! Tắm nước lạnh!

Lúc này Phương Đông Dạ không dám nghĩ tới Vô Ưu không có mặc nội y, nhưng thấy trang phục gặp nước thì trong suốt như vậy, áp sát vào trên người cô ấy, hai núm nhũ hoa lộ lộ hồng hồng . Bộ dạng vô cùng hấp dẫn.

Pằng!

Tỉnh táo!

Phương Đông Dạ nói không nghĩ, ý thức lại không nhịn được mơ mơ màng màng về cái ý nghĩ đó. Anh ta không nhịn được cho mình một cái tát, sau đó chạy như ma đuổi vào nhà , chạy thẳng vào phòng tắm. . .

Hôm nay là một ngày tương đối đặc biệt của Dạ, không chỉ là ngày gian nan nhất, chịu kích thích nhiều nhất, còn có dục vọng mãnh liệt nhất. Đúng thế, anh ta bị làm khổ một ngày.

Cả đời này, đây là lần đầu tiên anh tự cho chính mình một bạt tai, là lần đầu tiên véo chân mình tới chuyển màu xanh tím. Bởi vì, lúc lái xe trên đường, tâm trí anh như đi vào cõi thần tiên, cứ suy nghĩ lung tung, cho nên, vì muốn giúp mình cố gắng tỉnh táo, không thể làm gì hơn là thừa dịp Vô Ưu không chú ý, dùng cách này để cho mình tập trung.

Ào ào. . . Ào ào. . .

Dòng nước lạnh lẽo trôi xuống thân thể lửa đốt của Phương Đông Dạ , cuối cùng cũng cho anh cảm giác thư thái hơn một chút. Nhưng mà, lửa nóng trong lòng có xua cũng không đi.

Không được, chuyện này nên kết thúc rồi! Nếu như không cưới được Vô Ưu về, lại bị kích thích phía dưới . Sẽ có hai kết quả: thứ nhất, không thỏa mãn được dục vọng mà chết. Thứ hai, tìm cô gái khác, sai lầm rồi.

Phương Đông Dạ vẫn cho là kế hoạch ‘ đồng tính luyến ái ’ của Đông Cung Phi, kế hoạch này đối với quan hệ của Vô Ưu , là một chuyện tốt. Lại không nghĩ tới: họa trung hữu phúc. phúc trung hữu họa. Chỉ là, trải qua một ngày bị hành hạ anh rốt cuộc cũng biết. Cho nên, để không phạm sai lầm, còn có thể sống sót thật tốt. Chuyện này phải mau chóng kết thúc !