Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 14: Cha con liên minh (3)




"Mẹ ơi, mẹ còn nhớ mặt chú tối hôm qua không?"

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Diễm thấy Vô Ưu vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, lúc ngồi ăn cơm, không nhịn được hỏi. Vô Ưu vừa ăn cơm, vừa xem thông tin tuyển dụng trên báo, không nghe rõ cậu bé nói gì, ngẩng đầu hỏi:

"Cái gì? Chú nào sao?"

"Không, không có gì."

Nhạc Diễm cúi đầu ăn cơm. Cha mình rõ ràng đẹp trai, tuấn tú như vậy, sao mẹ lại không có chút rung động nào vậy? Không biết nếu cha biết, có khỏi thương tâm không. Lại ngẩng đầu nói với Vô Ưu:

"Mẹ ơi, mẹ đừng xem tin tuyển dụng trên báo nữa, mẹ mở TV đi, xem trong đó có tin tuyển dụng không."

"Trên TV á? Tại sao?"

Vô Ưu dù hỏi như vậy, nhưng vẫn buông tờ báo trên tay xuống. Cô đã xem mấy ngày rồi, xem đến muốn ói ra rồi.

Bây giờ là cái xã hội gì vậy? Yêu cầu cao như vậy, mà lương lại thấp lè tè. Nuôi sống chính mình cũng khó rồi, huống chi cô còn phải nuôi con, căn bản là không được mà.

Bản lĩnh khác Nhạc Diễm có thể không có, nhưng lừa Vô Ưu, thì tuyệt đối không phải là vấn đề nha. Vì vậy, muốn nói dối Vô Ưu, mở miệng là có thể nói được, chả cần suy nghĩ:

"Mẹ nghĩ thử xem, tin tuyển dụng trên TV được phát ra, chiếu cho toàn bộ người xem, chắc chắn là không bị lừa gạt rồi. Hơn nữa, nói không chừng, có thể người ta phát lại tin tuyển dụng ngày hôm đấy."

"Đúng vậy nha, con nói có lý."

Đối với Vô Ưu, quả thực đã thành thói quen. Những gì Nhạc Diễm nói, qua thời gian, hoặc sự thật chứng minh đều là đúng. Cho nên, không biết từ lúc nào, Vô Ưu đã bắt đầu nghe theo con mình. Mà dần dần, như trở thành thói quen, chỉ cần Nhạc Diễm nói, Vô Ưu đều tin vô điều kiện.

Vô Ưu nghĩ thấy đúng, cơm cũng không thèm ăn tiếp, đi đến mở TV.

"Tập đoàn Trụ tuyển dụng. Không cần kinh nghiệm. Ưu tiên người có con nhỏ. Tiền lương mười vạn. Yêu cầu: nữ, tốt nghiệp đại học năm năm trở lên, cao khoảng 1m6. Người dự tuyển xin mời mang theo sơ yếu lí lịch đến tổng công ty phỏng vấn, có kèm ảnh chụp. Địa chỉ tổng công ty: Số xx, đường xx, quận. Người liên hệ: Ms Quách. Điện thoại: xxxxxxx."

Vừa mở TV ra, đã thấy luôn tin tức tuyển dụng. Vô Ưu vô cùng sung sướng. Trời ạ, đây quả thực chính là công việc dành cho cô mà. Thật sự là ông trời đã giúp cô. Cô vội vàng lấy bút ra, cẩn thận ghi lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc.

"Con trai, con chính là quý nhân của mẹ nha. Mẹ yêu con chết mất."

Vô Ưu hưng phấn nói xong, tiến lên ôm Nhạc Diễm hôn rối rít, hôn tới nỗi làm mặt Nhạc Diễm đầy nước miếng.

"Buông con ra, người phụ nữ độc ác này!"

Bốp!

Vô Ưu đang hưng phấn, nghe Nhạc Diễm nói liền kích động, tát cho con một cái, nói:

"Không phân biệt lớn nhỏ, ta là mẹ ngươi, mang thai chính tháng mười ngày, khốn khổ sinh ra ngươi. Thế mà không biết lễ phép. Sớm biết như thế, lúc đầu ta phóng ra cái rắm, không lương tâm đem ngươi phóng ra rồi."

Nhạc Diễm nhìn dáng vẻ cũ rích của mẹ - tay chống nạnh, quát nháo, lần đầu tiên không mở miệng cãi lại. Bởi vì, trải qua buổi tối ngày hôm qua, cậu đã khẳng định, mình đúng là do người phụ nữ ngốc nghếch này sinh ra. Cậu bé không phản kháng lại, ngược lại làm cho Vô Ưu cảm thấy có chút không thích hợp. Cô vội vàng cúi đầu, khẩn trương hỏi:

"Con trai, không phải là con bị mẹ đánh cho ngốc rồi đấy chứ?"

Nghe nói như thế, trong lòng Nhạc Diễm tỏ vẻ xem thường, lại cảm thán, người mẹ này đúng là không thể tưởng tượng được.

"Con không sao, mẹ đi thay quần áo nhanh đi. Phải nhanh tay nhanh chân, phải đi tìm hiểu sự tình rõ ràng. Người ta nói, người chậm thì phải chuẩn bị sớm, mẹ hiểu không?"

Nhạc Diễm bắt đầu thúc giục Vô Ưu, hy vọng cô nhanh nhanh để đến công ty. Nghĩ đến việc mẹ sum họp cùng cha, vợ chồng cùng nhau, cả nhà sum vầy, cậu không thể chờ được nữa. Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nói rất có hợp lý, nhưng không hiểu sao, cô có cảm giác có chỗ nào đó không được tự nhiên. Nhưng, cô cũng chả kịp quan tâm nữa, bởi cô phải nhanh thay quần áo, đi phỏng vấn mới là vấn đề quang trọng nhất.

Nhạc Diễm nhìn mẹ vọt vào phòng thay đồ, không nhịn được bật cười. Cảm giác thật may mắn, mẹ không có để ý mình vừa mắng mẹ ngốc, nếu không, đầu mình lại gặp xui xẻo rồi.

"Tập đoàn Trụ tuyển dụng, không cần kinh nghiệm, ưu tiên người có con nhỏ. Lương mười vạn. Yêu cầu: nữ, tốt nghiệp đại học năm năm trở lên, cao khoảng 1m6. Người dự tuyển xin mời mang theo sơ yếu lý lịch, kèm theo..."

Không quá hai phút đồng hồ TV lại phát lại tin tuyển dụng, Nhạc Diễm nhìn TV không nhịn được cười to. Cha cậu làm việc hiệu suất thật đúng là cao. Hơn nữa mười vạn, cũng không sợ làm cho người ta nghi ngờ động cơ của mình. Cậu với tay lấy cái bánh bao cuối lên ăn, sau đó đem nước hoa quả uống cạn. Lúc này, TV lại phát lại tin tuyển dụng. Trong chốc lát đã phát lại tin tuyển dụng hai lần.

"Bé Diễm, tất chân của mẹ ở đâu?"

Đột nhiên trong phòng phát ra một loạt tiếng kêu, sau đó truyền đến giọng nói lo lắng, cầu cứu của Vô Ưu.

"Ngăn tủ thứ hai, ở bên trái."

Nhạc Diễm sợ Vô Ưu lục tung đồ, thong dong đáp lại. Nói xong, nhảy xuống khỏi ghế, cầm điều khiển tắt TV đi. Cậu không muốn để mẹ phát hiện ra hình ảnh quỷ dị này. Dù người ngốc nhìn thấy tin tuyển dụng này không ngừng phát ra, thì cũng sẽ thấy được không hợp lý.

"Bé Diễm, giày cao gót màu trắng của mẹ đâu?"

Vô Ưu tìm đi tìm lại, cuối cùng chọn cách cầu cứu Nhạc Diễm. Nhạc Diễm bất đắc dĩ nhìn giá giầy đặt ở cửa, cười nói:

"Mẹ hôm qua vừa đi đôi đấy, ở ngoài cửa."

"Oh!"

Nghe Nhạc Diễm nói, Vô Ưu kinh hô một tiếng, theo đó Vô Ưu một người thân mặc đồ công sở, tóc tai gọn gàng xuất hiện. Thoạt nhìn cũng được, nhưng nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Vô Ưu thì thật sự không dám khen tặng.

Nhạc Diễm nhìn mẹ đi tới cửa xỏ giầy, sau đó đứng thẳng người, nhìn về phía Nhạc Diễm hỏi:

"Được chưa hả?"

Nhạc Diễm quan sát rồi gật đầu, ngay lúc Vô Ưu đang cao hứng cười. Thủng thẳng nói:

"Túi xách của mẹ…"

"Hả! Mẹ quên mất."

Nhạc Diễm chưa nói xong, Vô Ưu đã chạy vù vào phòng rồi. Trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Nhạc Diễm với cái túi xách trên tay. Tốc độ thật nhanh.

"Ha ha, bây giờ không có vấn đề gì nữa chứ?"

Vô Ưu đeo túi xách, xinh đẹp quay một vòng, sau đó cười nói với Nhạc Diễm:

"Mẹ đi nha."

Vừa mở cánh cửa, Nhạc Diễm nói với theo:

"Điện thoại di động, tiền, chìa khóa, với địa chỉ phỏng vấn, mẹ mang theo hết chưa?"

Nghe mỗi thứ Nhạc Diễm kê, mặt Vô Ưu xuất hiện một vạch đen. Sững sờ, ở chỗ nào ta, đi cũng không được. Đúng là những thứ cậu bé vừa nói cô đều không mang. Thật là dọa người mà.

Nghĩ mẹ xấu hổ, muốn giữ thể diện, Nhạc Diễm lần này như một thân sĩ, cậu nhóc vừa vui vẻ dọp dẹp bàn ăn, vừa nói:

"Điện thoại di động và chìa khóa trên bàn trà, ví tiền ở ngăn kéo thứ nhất, đầu giường mẹ, giấy ghi địa chỉ phỏng vấn vừa bị mẹ ném trên ghế salon."

Nói xong, mang bát đi vào bếp rửa.

Vô Ưu thấy cậu bé đi vào bếp, tìm theo những chỗ con vừa nói, rất nhanh tìm được mấy thứ kia.

"Mẹ đi đây."

Vô Ưu thật sự thấy mất mặt với Nhạc Diễm, nên sau khi nói xong, liền chạy trối chết. Nhạc Diễm lúc này mới từ trong bếp đi ra, nhìn cánh cửa đóng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười vui vẻ.

Người phụ nữ ngốc nghếch này, thật là quá ngốc, nhưng, sống cùng cô cũng thật vui vẻ. Cha mình chắc là cũng thấy như vậy nha.