Mẹ Ơi, Đừng Lo!

Chương 9




Hôm ấy, Imakura tỉnh dậy lúc trời đã sắp trưa. Anh nhận ra mình đang nằm trong căn phòng ngủ quen thuộc. Ký ức về những việc xảy ra trong quán bar chập chờn nửa mờ nửa ảo, nhưng hình ảnh Yuichi ôm anh vào taxi về nhà lại hiện rõ như in. Imakura cố gắng nhớ lại, dường như đâu đây vẫn còn văng vẳng giọng nói của Tomoharu. “Yêu sâu đậm cũng không sao, nhưng đừng để mình mất đi lý trí. Em không thể trách anh được.”

“Imakura!”

Thanh âm vang lên phía sau làm Imakura giật mình đánh rơi chiếc ly đang lau chùi trên tay xuống sàn nhà, gây ra một tiếng vang lớn.

“Ôi, em xin lỗi. Em làm anh giật mình!”

Gương mặt Miki bối rối. Imakura thấy vậy chỉ mỉm cười bỏ qua.

“Hôm nay tôi hơi lơ đãng.”

“Em sẽ dọn sạch trước khi ông Tani nhìn thấy.”

Imakura đứng ngây ra nhìn Miki dọn dẹp những mảnh vỡ trên sàn nhà.

“Em kiểm tra hầm rượu chưa?”

Miki hơi ngẩn ra khi nghe thấy những lời này.

“Rồi mà. Em đã đưa danh sách đặt hàng cho anh còn gì…”

“Có sao…”

“Tập trung nào! Anh làm sao thế?”

Không cần cô phải nói. Anh tự biết bản thân mình không thể tập trung được. Tất cả bắt đầu từ cái đêm anh và Yuichi đến bar của Tomoharu. Miki chống nạnh, nghiêng đầu nhìn anh.

“Mấy ngày gần đây trông anh xuống tinh thần lắm. Anh không cười, dường như hoàn toàn mất tập trung. Ngay cả ông Tani cũng bảo với em, ông ấy nghĩ anh đang có chuyện gì lo lắng.”

Đúng thế, hiển nhiên là vậy, anh có chuyện, nhưng chỉ có thể giữ trong lòng. Miki nhìn quanh, nắm tay Imakura, dẫn anh đi xuyên qua hành lang của nhân viên đến văn phòng. Không có ai ở đây.

“Nếu anh có gì phiền lòng, sao không kể với em?”

Cô ép Imakura ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ. Anh chậm rãi ngước lên nhìn cô.

“Thay vì cứ giữ trong lòng, anh nói ra sẽ tốt hơn. Nếu anh làm việc không tốt, cả em cũng sẽ bị ảnh hưởng. Em đâu có giỏi phối hợp rượu như anh.”

Anh cúi đầu, vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay.

“Anh xin lỗi đã làm phiền em.”

“Em không phiền. Nhưng em lo lắng cho anh. Anh và Yu-chan xảy ra chuyện gì phải không?”

Sự nhạy bén của phụ nữ luôn làm Imakura kinh ngạc không thôi. Anh gật đầu. Anh đã từng kể với Miki rằng mình có một người yêu nhỏ hơn năm tuổi gọi là Yu-chan, nhưng anh không tiết lộ việc Yu-chan là nam.

“Hai người cãi nhau sao?”

“Không…”

Miki khoanh tay lại, gật đầu.

“Yu-chan lừa dối anh sao?”

“Không.”

“Hay là anh đã cầu hôn mà bị từ chối?”

“Không.” Imakura bật cười.

“Việc này thật ra cũng không phải việc lớn, nhưng tôi không thể làm lơ.”

Miki tiến lại gần anh.

“Nếu anh nói ra sẽ thấy thoải mái hơn.”

Anh không biết phải làm gì nữa. Cứ giữ mãi những tâm sự trong lòng khiến anh cảm thấy vô cùng khổ sở.

“Tôi gặp một người bạn thân của Yu-chan. Người bạn ấy nói rằng Yu-chan thích những người trẻ tuổi hơn, mà tôi thì lại hơn Yu-chan đến năm tuổi…”

Miki bất ngờ khi nghe được nguyên nhân nhỏ nhặt đến vậy, cô buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.

“Nhưng với tôi đó là chuyện lớn.”

Miki lắc lắc đầu, không đồng ý với quan điểm này.

“Mọi người đều có mẫu người lý tưởng, nhưng thực tế và mơ mộng thường khác nhau rất xa. Anh cần gì phải lo lắng. Nhìn em này. Mơ ước của em là có một anh bạn trai là diễn viên nước ngoài đẹp lung linh, vậy mà người yêu hiện tại của em thì hoàn toàn ngược lại. Chẳng lẽ bạn gái anh là kiểu người có thể đòi chia tay chỉ vì anh không phải hình mẫu lý tưởng của cô ấy sao? Em không nghĩ vậy.”

Miki nói đúng. Cô rất đúng, nhưng không có nghĩa là những lời của cô có thể xóa tan được nỗi sợ hãi trong anh.

“Tôi không tự tin vào bản thân, vậy nên chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng dễ dàng khiến tôi bất an. Tôi rất yêu Yu-chan, nhưng lại ngày ngày lo sợ tình cảm này chỉ là một chiều.”

“Anh nói vậy là sao? Nhìn xem, anh tuyệt vời thế này mà.”

Miki nắm lấy hai tay anh, siết chặt lại như muốn truyền sức mạnh của cô sang anh.

“Anh rất thiện lương. Gương mặt anh có thể hơi trẻ con, nhưng không quan trọng. Quan trọng là tình cảm mà anh có. Phải tự tin hơn vào bản thân chứ.”

Giống như trong bóng đêm được nhìn thấy ánh sáng, những lời của Miki như giúp anh thoát khỏi hố sâu sợ hãi trong lòng. Cô nói đúng, còn hơn cả tuổi tác, quan trọng nhất chính là tình yêu mà anh có.

“Em nói đúng. Tình cảm mới là thứ quan trọng nhất.”

“Chính thế.”

Anh cũng siết chặt lấy hai tay Miki. Anh có cảm giác quan hệ của hai người đã vượt ra khỏi ranh giới giữa nam và nữ.

“Nói đến Yu-chan, anh đã quyết định quà sinh nhật cho người ta chưa? Sắp đến rồi đấy.”

Imakura nuốt nước bọt. Mấy hôm nay anh vẫn bị ám ảnh bởi bốn chữ “thích người trẻ tuổi” đến mức hoàn toàn quên mất rằng sinh nhật Yuichi đang tới gần. Đây mới là nguyên nhân khiến anh muốn đến bar của Tomoharu: để tìm hiểu về Yuichi! Nhưng tin tức nghe được lại làm anh ước gì mình chưa từng đến đó…

“Tôi quên sạch trơn.”

“Nhưng anh đã cố gắng đến vậy mà? Thậm chí còn tìm người quen của cô ấy để hỏi…?”

“Đúng là thế, nhưng…”

Imakura ôm đầu im lặng. Miki lắc lắc lưng anh.

“Yu-chan…”

Anh không biết phải mở miệng như thế nào.

“Sao? Nói đi.”

“Yu-chan có vẻ thích đồng phục.”

“Kiểu như người hầu hay y tá ấy hả?”

Imakura lắc đầu nguầy nguậy.

“Không. Là đồng phục trường cao trung Oran.”

Miki vuột thở dài. Không chỉ thích người trẻ tuổi hơn, lại còn thích đồng phục học sinh, Yu-chan này hình như hơi kỳ quái, nhưng… cô đột nhiên vỗ tay.

“Đúng rồi. Em có một người bạn từng học ở trường Oran. Anh có thể mượn cô ấy để hóa trang nhân vật.”

“Hóa trang?”

“Ừ. Vào sinh nhật của Yu-chan, anh hãy mặc đồng phục Oran để làm quà tặng. Sẽ ghi điểm rất lớn đấy!”

Miki đứng dậy.

“Hai người yêu nhau chơi trò hóa trang thú vị vô cùng. Đợi em một tí, để em gọi cho bạn.”

Miki chưa kịp rời khỏi phòng thì anh đã vội níu cô lại.

“Miki, đợi đã. Thực ra…”

Imakura bỏ ra một khoản lương lớn để thuê phòng tại khách sạn Jackson vào đêm sinh nhật Yuichi. Phòng VIP thì anh không trả nổi, nhưng một căn phòng xa xỉ với tầm nhìn đẹp anh vẫn xoay sở được. Anh gửi tin nhắn cho Yuichi, “Tan làm, em đến phòng 2821 khách sạn Jackson nhé. Anh để sẵn chìa khóa ở bàn chờ. Trước khi đến 30 phút, em nhớ gọi cho anh.” Yuichi trả lời tin nhắn ngay sau đó, bảo rằng cậu đã hiểu.

Khi đọc được tin nhắn thông báo “30 phút nữa sẽ đến nơi” của Yuichi, Imakura lao vội ra khỏi khách sạn và trở lại trong vòng 15 phút, thay quần áo, sau đó giấu mình vào một góc phòng.

Chính xác 30 phút sau tin nhắn, chuông cửa reo vang và có người gọi tên anh. Anh im lặng, quả nhiên, sau vài phút, âm thanh mở cửa vang lên. Anh nghe được tiếng bước chân đang đi vào phòng.

“Thịt bò Hiyoshiya…?”

Xem ra Yuichi đã nhìn thấy đĩa cơm thịt bò vẫn còn nóng sốt anh đặt sẵn trên bàn. Anh nghe thấy giọng cậu đọc to tờ tin nhắn anh đặt bên cạnh bàn. “Khi nào em ăn xong hãy nhắn gọi anh… Là gì đây?”

Imakura có thể hình dung ra gương mặt hơi nghi hoặc lúc này của cậu. Mười phút sau, điện thoại anh rung lên báo tin nhắn. “Em đã ăn xong. Anh đang ở đâu?” Imakura trả lời cậu bằng một tin nhắn đã soạn sẵn từ trước.

Anh nghe tiếng điện thoại Yuichi đổ chuông. Anh đợi ba phút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa. Đúng như lời anh dặn trong tin nhắn, Yuichi đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Xem ra sau khi tan làm cậu đã chạy thẳng đến khách sạn, bởi quần áo trên người cậu là quần áo lúc sáng ra khỏi nhà. Nếu cậu làm đúng như tin nhắn, cậu sẽ không quay đầu lại cho đến khi anh gọi.

Anh không quen với đôi giày, nhưng vẫn cố gắng bước đi thật nhẹ, dần dần tiến lại gần Yuichi.

“Yu-chan…”

Người yêu khẽ giật mình rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẫn không quay lại nhìn anh.

“Em quay lại được chưa?”

“Ừ.”

Yuichi từ từ quay lưng lại, và khi nhìn thấy Imakura, cằm cậu rơi xuống đất.

“Chúc mừng sinh nhật 27 tuổi!”

Yuichi vẫn ngẩn người ra như cũ, cậu nhìn Imakura một lượt từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu. Cuối cùng, cậu phun ra một câu. “Anh đang làm gì thế?”

“Sao…”

Imakura đã bất chấp xấu hổ để mặc đồng phục cao trung Oran cho cậu xem. Anh những tưởng cậu sẽ rất vui mừng, nhưng không, giờ phút này, khi nhìn biểu hiện lãnh đạm của Yuichi anh gần như muốn khóc. Như chưa đủ tệ, Yuichi còn tiếp tục thì thào. “Anh có sở thích với quần áo nữ sao?” Nắm tay Imakura run lên.

“Sao em dám nói thế? Anh mặc thế này vì em bảo thích đồng phục Oran mà!”

Nếp gấp trên chiếc váy kẻ ô vuông khẽ phập phồng khi anh bước lùi về phía sau. Mắt Yuichi nheo lại, cậu đã hiểu.

“Em nhớ mình nói vậy từ lâu lắm rồi, nhưng đó là đồng phục nam sinh, không phải đồng phục nữ sinh anh đang mặc.”

Imakura đỏ bừng từ đầu đến chân. Anh muốn tặng người yêu thứ cậu ưa thích nhất, bằng cách mặc loại quần áo cậu thích ngắm nhất. Anh muốn dành bất ngờ cho cậu nên đã vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí còn trốn mình ở phòng trong.

Lúc đi mượn đồng phục nữ sinh, anh xấu hổ muốn chết được, nhưng Miki đã thuyết phục anh rằng mặc quần áo nữ sẽ khiến Yu-chan hưng phấn hơn, và rằng không sao cả, có rất nhiều kiểu người trên thế giới này, cuối cùng, cô nhét bộ đồng phục vào tay anh.

Anh không thích cái kiểu hở hở mát mát của đồng phục nữ, đặc biệt là chiếc váy ngắn dưới chân. Anh đã mua đôi vớ dài màu xanh đậm và đôi giày da đen cùng bộ. Nhưng kết quả lại chẳng như mong đợi. Trên gương mặt người yêu không có lấy một tia vui mừng. Nước mắt bắt đầu ầng ậng trên mi Imakura.

Anh đưa tay nắm lấy chiếc nơ gài cổ áo và muốn giật nó ra, nhưng hai bàn tay quá mức run rẩy. Cuối cùng cũng vất được chiếc nơ xuống sàn, anh lại giơ tay lên bắt đầu cởi áo, nhưng bàn tay Yuichi đã ngăn anh lại.

“Anh làm rách áo mất.”

“Anh không muốn mặc nữa!”

Yuichi giữ chặt tay Imakura không cho anh tiếp tục. Tuyệt vọng, Imakura giậm chân bình bịch.

“Bình tĩnh nào…”

Yuichi thả tay anh ra, ngay sau đó ôm lấy anh. Hơi thở của cậu phả vào tai khiến Imakura khẽ ngứa, và theo bản năng dần dần thả lỏng. Yuichi bế anh đặt lên bậu cửa sổ, nhìn người yêu với thâm tình trong mắt và hai bàn tay khẽ xoa xoa má anh.

“Ai bảo anh là em thích đồng phục Oran?”

Imakura cúi gằm, lí nhí trả lời là Tomoharu.

Yuichi cúi xuống, nhặt chiếc nơ lên và thật cẩn thận đeo lại vào cổ Imakura.

“Đồng phục này anh mua sao?”

Imakura cứng nhắc lắc đầu.

“Anh mượn của đồng nghiệp.”

Yuichi quỳ xuống giữa hai chân anh, vùi mặt vào đùi Imakura. Cậu ngẩng đầu lên nhìn người yêu.

“Nếu là đồng phục nữ, chắc anh phải cố gắng lắm…”

“Ừ…”

Yuichi bật cười, trêu anh thật là khờ.

“Vụ đồng phục Oran em đã hiểu, thế còn thịt bò, ai bảo với anh?”

“Kaitani.” Imakura miễn cưỡng trả lời, anh không thích phải khai tuốt tuột với Yuichi.

“Anh nói chuyện với cậu ta khi nào? Tối hôm đó không có.”

“Anh vô tình gặp cậu ta ở trung tâm thương mại. Anh hỏi cậu ta có biết em thích gì không, cậu ta trả lời là thịt bò. Mà có thật là em có thể ăn thịt bò mỗi bữa không?”

Yuichi ôm mặt ngạc nhiên. Thấy vậy, Imakura lại bắt đầu lo sợ mình lại sai nữa rồi.

“Không phải sao? Em thích Mitakaya hơn Hiyoshiya sao?”

“Không, em thích Hiyoshiya. Em chỉ nghĩ mọi người sẽ ngạc nhiên lắm khi biết em có thể ăn thịt bò Hiyoshiya hằng ngày, bởi món này rẻ quá.”

“Hiyoshiya ngon mà. Anh cũng thích.”

Yuichi nháy mắt với Imakura. Cậu bật cười, tựa đầu lên gối anh. Không nói lời nào. Cả hai chỉ ngồi im lặng bên nhau.

“Sao vậy, Yu-chan?”

“Em đang vui. Đang chìm trong hạnh phúc ấm áp, anh không thấy à?”

“Vì anh mặc đồng phục nữ sinh sao?”

Yuichi ngẩng đầu lên đối diện Imakura.

“Em hạnh phúc vì anh đã làm mọi thứ để em vui. Đấy là món quà tốt nhất rồi.”

Khi nãy Imakura xấu hổ đến muốn độn thổ cho xong, nhưng giờ tất cả đã tan biến bởi những lời thì thầm như có ma thuật của Yuichi. Không thể kiềm chế những rung động trong lòng, anh khẽ đưa tay vuốt ve mái đầu đang gối trên chân mình.

“Đồng phục nữ sinh dễ thương lắm… nhất là khi anh mặc…”

“Em chỉ nói thế thôi.”

“Không, thật đấy, dễ thương mà. Có thể anh không thích nghe, nhưng em phải thừa nhận là hợp với anh lắm.”

Yuichi đứng dậy, và Imakura hôn cậu, dựa lưng vào cửa sổ đang phản chiếu những ánh đèn lấp lánh của thành phố. Những tính toán của anh có thể đã sai, nhưng ít nhất vẫn đem lại hiệu quả. Yuichi đã cảm thấy vui.

Yuichi thì thầm vào tai anh. “Chúng ta vừa làm vừa mặc nguyên đồng phục đó được không?”, khiến anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.

“Em… thích thế nào cũng được. Hôm nay là sinh nhật em.”

Bốn mắt giao nhau, Imakura xấu hổ quay đi.

“Thật sao? Em làm việc biến thái cũng được?”

Imakura bật cười. “Bình thường em đã vậy còn gì?”

Người yêu thì thầm vào tai anh. “Nhớ đấy. Chính anh đã nói là em làm gì cũng được.” Cậu bế Imakura xuống khỏi bậu cửa sổ, luồn tay xuống gấu váy anh và khẽ kéo lên. Imkura phản xạ đẩy cậu ra.

“Anh mặc quần trong.”

“Tất nhiên.”

“Em tưởng anh phải mặc quần tất hay gì khác chứ. Đầu tiên, em muốn anh kéo váy lên cho em xem bên trong.”

“Hả…?”

“Anh đã nói là em muốn biến thái cũng được mà.”

Đúng là anh đã hứa vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên anh mặc váy, và cũng là lần đầu tiên có người bảo anh phải kéo váy lên. Nếu… nếu cậu đã muốn vậy, thì anh sẽ làm. Ánh mắt của Yuichi vẫn không hề rời khỏi nửa thân dưới của anh.

“Có vệt ướt trên quần anh kìa.”

Hai tai Imakura đỏ lên như muốn bốc cháy.

“Anh thấy hưng phấn khi bị em nhìn đúng không? Anh xấu hổ hơn bình thường vì đang mặc váy đúng không?”

Imakura cắn răng gật đầu.

“Được rồi. Giờ anh kéo quần xuống. Đến đùi thôi. Nhưng vẫn phải kéo váy lên như cũ.”

Imakura hoàn toàn đông đá trước yêu cầu của Yuichi, phải mất một lúc anh mới cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cậu. Buộc lòng anh phải kéo quần xuống đến đùi.

Yuichi quỳ xuống giữa hai chân anh, chỉ nhìn và không làm gì cả.

“Đang từ từ cương. Phần đỉnh đã ướt và bắt đầu run run. Xem ra không cần em động tay, anh vẫn tự mình vui vẻ được.”

Cậu khẽ thổi lên phần đỉnh, làm Imakura rên lên. Nửa thân dưới bắt đầu kích thích. Anh biết tiếp theo sẽ là chuyện gì. Anh biết khoái cảm của việc được khẩu giao là như thế nào.

Imakura chờ đợi, nhưng Yuichi không có bất cứ động tĩnh nào. Anh không thể mở miệng bảo cậu. Anh đã hứa sẽ để cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn.

Anh nhìn những ngón tay Yuichi bắt đầu di chuyển đến hai chân mình. Cơ thể anh khẽ run lên, theo bản năng chờ đợi những ve vuốt tiếp theo, nhưng Yuichi tuyệt nhiên không động tay đến phần quan trọng nhất.

Theo từng cử động của ngón tay cậu, Imakura nghe được âm thanh khe khẽ. Yuichi đang nghịch phần lông mu của anh, nhưng nhất định tránh đi những phần khác. Hông Imakura giật nhẹ theo phản xạ. Anh thèm muốn những động chạm của cậu, thậm chí, nếu cậu không động, anh gần như có thể tự làm.

“Anh có ngại nếu em cạo sạch dưới này không?”

Yuichi cào cào ngón tay lên phần lông mu của Imakura.

“Cạo?”

“Ừ, cạo. Em muốn nhìn xem khi trơn nhẵn nó sẽ thế nào.”

Nếu là thế, mình sẽ giống hệt một đứa trẻ… Imakura lắc đầu nguầy nguậy. “Không… không được đâu.”

Yuichi nhìn lên như cầu khẩn.

“Sinh nhật em mà. Anh đã cho phép em làm gì tùy thích. Em muốn xem bộ dạng trẻ con của anh.”

Anh hiểu mong muốn của cậu, nhưng anh không chấp nhận được hành động này. Có thể sẽ đau, lại còn… tuy là không ai nhìn thấy, nhưng thật sự rất xấu hổ.

“Chỉ có mình em thấy thôi mà. Em muốn xem.”

Cuối cùng, Imakura đành phải đầu hàng trước chiêu bài mềm ngọt dụ dỗ của Yuichi. Cậu đặt anh nằm lên chiếc bàn thấp trước bộ sofa.

“Có thể hơi đau lưng một tí, nhưng không lâu đâu.”

Yuichi cởi hẳn quần trong của Imakura, nắm lấy hai đầu gối anh và mở rộng sang hai bên.

“Anh mở chân thêm tí nữa được không? Sẽ dễ làm hơn.”

Imakura nghe lời, mở chân ra hết mức có thể và để mặc Yuichi làm việc với dao cạo và kem cạo râu chuẩn bị sẵn trong khách sạn. Lúc đầu anh sợ run người, nhưng Yuichi kiên nhẫn thì thầm bên tai anh rằng không sao cả, không sao cả. Dần dần anh bắt đầu thả lỏng.

Âm thanh của dao cạo truyền vào tai. Anh muốn bịt tai lại, nhưng hai tay vẫn đang bận giữ hai chân mở ra. Dần dần, Imakura bắt đầu quen với âm thanh này, và mỗi lần ngón tay Yuichi lướt qua phần đỉnh dưới thân, anh lại cảm thấy một luồng điện chạy xuyên qua cơ thể.

“Imakura…”

Anh mở mắt nhìn người yêu đang cười gian.

“Anh thích à? Ướt thế này thì khó cạo lắm.”

Imakura không để ý chuyện đó, nghe cậu nói vậy, anh gần như muốn khóc…

“Anh… anh xin lỗi…”

“Cứ giữ vậy thêm chút nữa… đợi em một lát.”

Người yêu của anh biến mất trong phòng tắm.

Khách sạn có chuẩn bị sẵn dây cột tóc. Yuichi buộc lại phần gốc đang hưng phấn của Imakura. Khoái cảm chưa từng có khiến anh kêu thét lên.

“Thêm một chút nữa thôi…”

Không thể phát tiết, cơ thể anh bắt đầu run lên kháng nghị. Anh biết mình không giữ được bao lâu nữa, chỉ có thể cắn chặt răng, trào nước mắt vì chịu đựng. Cuối cùng, âm thanh của dao cạo cũng ngừng lại. Anh cảm giác được một chiếc khăn tắm đang chà lau thân dưới của mình.

“Em xong chưa?”

“Rồi.”

Yuichi đặt chiếc khăn tắm sang bên, mỉm cười gian xảo.

“Nhẵn nhụi, đáng yêu. Anh tự mình xem đi.”

“Không!”

Imakura vội vàng khép hai chân lại và nhảy xuống khỏi bàn, nhưng Yuichi đã nhanh tay hơn ôm anh lại từ phía sau.

“Tin em đi, đáng yêu thật đấy. Lại đây nhìn xem.”

Yuichi kéo anh vào phòng tắm, xem như không thấy hai chân anh đã nhũn ra vì bị kích thích nãy giờ. Đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương, chưa kịp làm gì đã bị Yuichi nhấc bổng từ phía sau bằng tư thế giống như đang bế trẻ em đi tiểu.

“Không… không…”

Imakura nấc lên khi Yuichi đặt anh xuống bồn rửa mặt.

“Ngoan nào, đừng kháng cự. Nhìn dễ thương thật mà.”

Yuichi kiên nhẫn thì thầm bên tai anh cho đến lúc Imakura chịu mở mắt ra. Trong gương là hình ảnh bản thân với phần dưới hoàn toàn nhẵn nhụi và đang bừng bừng khí thế.

“Kỳ cục quá.”

Lần này anh đã sắp khóc thật.

“Kỳ cục ở đâu nào? Là dễ thương.”

Yuichi lướt dọc ngón tay quanh khu vực lúc nãy cậu đã cạo sạch. Imakura nhìn rõ mồn một trong gương. Lúc trước chỉ hơi thưa thớt, nhưng bây giờ đã hoàn toàn trơn nhẵn, và vô cùng nhạy cảm.

“A… ưm…”

Yuichi vuốt ve phần đỉnh giữa hết sức nhẹ nhàng. Không còn gì ngăn trở, những tiếp xúc của cậu trở nên vô cùng sống động.

Imakura giật mình khi nghe Yuichi thì thầm. “Anh thật biến thái, cạo nhẵn nơi này…”

“Chính em làm mà!”

“Nhưng anh là người cho phép. Nghĩa là anh muốn mình trông như một đứa trẻ và được em chạm vào như thế này.”

Anh lắc đầu nguầy nguậy.

“Anh không có… a…”

Anh không kháng cự được nữa, bởi Yuichi đang cắn vành tai anh. Lúc cậu khẽ siết lấy phần dưới của mình, anh không thể ngừng được tiếng rên.

“Yu… Yu-chan…”

Người yêu khẽ thì thầm “Sao?” bên tai anh.

“Tháo… tháo dây buộc ra…”

“Ý anh là… cái này?”

Anh tưởng cậu sẽ tháo ra, nhưng không, giữa chừng Yuichi lại buông tay.

“Ôi không…”

Hông anh nảy lên khi sợi dây thun bắn trở lại chỗ cũ. Không đợi anh ngừng run rẩy, Yuichi đã bắt đầu xâm nhập ngón tay vào phía sau, nơi hai người vẫn thường kết hợp. Gần như trong giây lát, Imakura ngừng thở. Khi cơn shock qua đi, anh rụt rè mở mắt ra. Trong gương là hình ảnh bản thân mình với bộ váy nữ sinh, hai chân mở rộng, và những ngón tay của người yêu đang ra vào phía sau. Cảnh tượng anh chưa từng thấy bao giờ. Imakura cứng người.

“Không… Không…”

Anh vội vã quay mặt đi, nhưng Yuichi ngay lập tức ngăn lại, buộc anh phải nhìn vào gương.

“Em muốn anh nhìn xem em yêu anh như thế nào.”

Dù nhắm mắt, anh vẫn nghe được âm thanh những ngón tay Yuichi đang xâm nhập.

“Nếu anh nhìn em yêu anh, em sẽ để anh thỏa mãn.”

Anh muốn nói không, nhưng cơn khoái cảm này thật quá sức chịu đựng. Anh mở mắt, nhìn ngón tay cậu đang ra vào cơ thể mình, và chiếc dây buộc đang từ từ được tháo ra.

“Anh thật đẹp… em yêu anh…”

Vào giây phút nghe được những lời này, người anh giật bắn lên và chất dịch trắng vội vã tuôn ra, dính lên mặt gương rồi từ từ chảy xuống.

Yuichi bế anh xuống khỏi bồn rửa mặt và đưa vào phòng ngủ. Cậu gần như ném anh lên giường rồi vội vã lên theo. Họ ôm nhau, trầm mình vào một nụ hôn thật sâu.

“Em không nhịn nổi nữa rồi…” Yuichi thì thầm vào tai Imakura. “Anh đã được thỏa mãn. Giờ đến phiên anh phục vụ em.”

Imakura định cởi váy áo nhưng Yuichi vội vã ngăn lại bằng giọng nói đã gần như khàn đặc. Anh đành phải cúi xuống kéo khóa quần Âu của cậu, nâng mình ngồi lên trên và chầm chậm hạ xuống, đón nhận bộ phận của Yuichi tiến vào cơ thể. Nơi ấy vẫn sít sao, nhưng không quá đau vì lúc nãy Yuichi đã khuếch trương trong phòng tắm.

Anh bắt đầu nhún mình lên xuống, xoay sang hai bên trái phải như thường lệ, nhưng dù cố gắng thể nào, Yuichi vẫn không chạm được đến điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể. Lúc Imakura bắt đầu tuyệt vọng, Yuichi nắm lấy hông anh và nhấn xuống.

“Anh thích không?”

Một luồng điện chạy dọc sống lưng Imakura.

“Thích đến mức hông giật mạnh thế này sao?”

Cả người Imakura đỏ lên. Yuichi bật cười khi cảm nhận bên trong anh co chặt lại.

“Hơi… khác với bình thường…”

“Vẫn thế. Kích thước và độ dài vẫn thế.”

“Không giống… không… chạm đến được…”

Người yêu của anh mở to hai mắt.

“Không chạm được gì nào?”

Anh nào dám mở miệng, chỉ có thể để mặc cơ thể tự động run lên phản kháng. Nhưng xem ra người tình vẫn chưa chịu buông tha. Cậu tiếp tục ép hỏi.

“Là… chỗ đó…”

“Đâu cơ?”

“Là nơi… nếu em chạm vào… thì sẽ có khoái cảm…”

Giây phút anh vừa thốt ra lời này, Yuichi ngay lập tức tóm lấy cả hai đầu ngực anh bên ngoài áo sơ mi. Hông Imakura lại bắt đẩu nảy lên.

“Không phải ở đó…”

“Nhưng có khoái cảm, đúng không? Rõ ràng là anh thích được vuốt ve ở đây.”

Không chịu nổi nữa, Imakura vuột miệng. “Là nơi đang chứa dục vọng của em.”

“Anh thật hư hỏng”, người tình lại cười gian.

“Là em bắt anh phải nói.”

“Không sao, em thích khi thấy anh hư hỏng như thế.”

Hai người nhanh chóng thay đổi tư thế. Yuichi nắm lấy hông anh và thúc tới thật mạnh, làm Imakura phải la lớn. Cậu rút ra rồi lại đẩy mạnh vào. Những ma sát dữ dội này lặp đi lặp lại cho đến khi toàn thân Imakura trở nên tê dại, và không còn biết gì khác ngoài những cú đẩy mạnh mẽ của người yêu. Mọi phần trên cơ thể đều trở nên kích động, có thể khiến anh rên gào với từng động chạm nhỏ nhặt nhất.

Nhiệt độ truyền đến từ bộ phận của Yuichi vẫn đang ra vào trong cơ thể mình khiến Imakura run sợ. Khoái cảm, và run sợ. Sung sướng đến mức anh tưởng mình sắp chết đi. Anh giơ hai tay như muốn với tới thiên đường trước mặt.

“Yu-chan… Yu-chan…”

Góc nghiêng càng lúc càng cao, thuận lợi giúp cho Yuichi tiến vào sâu hơn, cậu vươn đến ôm anh thật chặt. Imakura thuận theo vòng hai tay quanh tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu, ôm cậu như thể không bao giờ muốn buông tay.

“Yu-chan… anh yêu em…” Imakura bật ra những lời từ tận đáy lòng. “Anh yêu em… biết bao…”

Đáp lại, người tình cúi xuống hôn anh, triền miên cuồng nhiệt đến chừng như nghẹn thở. Những cú thúc vẫn dồn dập, và khi cơn cực khoái ập đến, Imakura hoàn toàn mất đi ý thức.

***

Lúc Imakura tỉnh lại đã là giữa trưa. Anh mở mắt, cảm nhận bàn tay đang dịu dàng vuốt ve tóc mình và gương mặt người yêu đang kề sát thật gần, đến mức anh không cần di chuyển vẫn có thể hôn cậu. Anh chờ đợi, và nụ hôn rơi xuống, thật mềm, thật nhẹ, thật đắm chìm như không bao giờ chấm dứt. Cả người anh đều đau nhức, đặc biệt là phần quanh hông và hai chân thì như nhũn ra, nhưng…

Khi nụ hôn kết thúc, Yuichi chui vào chăn và bắt đầu khẩu giao cho anh. Imakura nhớ mình đã bị cậu cạo sạch sẽ, có chút khó tin, anh khẽ nhấc chăn lên nhìn vào trong. Quả thật là như thế… nhưng… dù sao nó cũng sẽ mọc lại, không cần phải làm ầm lên. Có điều, anh vẫn lo lắng việc này sẽ mất bao lâu.

Yuichi ngậm toàn bộ của anh vào miệng và ra sức hút. Cả đêm qua anh bị cậu vắt kiệt, nhưng bây giờ, nơi ấy vẫn hết sức nhạy cảm, và chỉ cần một cử động nhỏ của cậu đã khiến anh choáng váng. Yuichi vẫn chuyên tâm làm việc như một đứa trẻ vòi sữa mẹ.

“Yu-chan…”

Người yêu của anh ngẩng đầu lên.

“Em thích… nơi ấy của anh đến thế sao?”

“Nếu không thích, sao em lại làm việc này?”

Cậu cười.

“Nhưng anh thích toàn bộ con người em.”

Yuichi bò lên và dụi dụi đầu vào ngực Imakura.

“Em luôn rất thích mỗi khi anh nói anh yêu em.”

Những lời bày tỏ của Yuichi khiến Imakura hạnh phúc hơn bao giờ hết. Hạnh phúc, đến mức không kiềm được nụ cười trên môi.

“Anh cười gì?”

“Chỉ đang nghĩ em yêu anh thật nhiều.”

Anh cảm thấy thật tự hào vì lần này đã chiếm thế thượng phong. Yuichi để anh được như ý. Trong niềm vui sướng, anh vòng tay ôm chặt lấy ngọn nguồn hạnh phúc của đời mình.

Không lâu sau, Imakura mới phát hiện ra, người đàn ông mà anh yêu thực ra đã là gay từ trong bụng mẹ, và anh, chính là con mồi trong cuộc săn của cậu…

[HẾT]