Mê Thất Tùng Lâm

Chương 59




Thức ăn khan hiếm…

Khi nghe thấy việc Duy Tạp Tư vì cứu anh mà đồng ý đưa tiểu Đản cho người cá, Ôn Phong đã trầm mặc rất lâu. Anh biết, khi ấy tình trạng của bản thân rất nguy cấp, Duy Tạp Tư cũng là bất đắc dĩ, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút oán thầm Duy Tạp Tư.

Tiểu Đản của anh còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, cũng không biết tương lai nó sẽ thích ai, sao Duy Tạp Tư lại có thể qua loa đưa tiểu Đản cho người cá như vậy chứ? Nếu tiểu Đản không thích những người cá kia thì biết làm sao bây giờ?

Đột nhiên, Ôn Phong lại nhớ lại những người chim đã bị đối xử kém như thế nào trong bộ tộc dị thú, trong lòng anh tê rần, ngón tay chải vuốt bộ lông mịn trên đầu tiểu Đản còn mang theo chút áy náy.

Tiểu Đản lúc này cũng chưa thể lý giải được ý tứ trong lời nói của cha mình, vẫn an nhàn nằm ngửa trên đùi của ba ba, lộ ra cái bụng tròn tròn, cảm thấy rất thoải mái khi được Ôn Phong vuốt ve, phát ra tiếng khò khè.

Đôi mắt nửa đen nửa vàng của tiểu Đản tròn tròn khẽ chuyển động một chút, tựa hồ cảm nhận được tâm tình của ba ba không tốt, nó liền trườn chiếc đuôi dài, quấn lấy cổ tay của Ôn Phong.

Nhìn ấu thú nhu thuận đáng yêu của mình, Ôn Phong sinh ra một ý tưởng lớn mật, nếu anh mang tiểu Đản chạy trốn đi thì sao?

Anh không muốn tiểu Đản phải chịu khổ, cũng không muốn nó phải trở thành công cụ sinh dục cho người cá, Ôn Phong túm lấy suy nghĩ vớ vẩn này của mình như một cái phao cứu sinh, vắt hết óc tự hỏi làm cách nào có thể mang tiểu Đản rời khỏi nơi này một cách an toàn, rời khỏi vùng biển có người cá này, tìm kiếm một đại lục mới.

Duy Tạp Tư ngồi thẳng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ôn Phong, không nói gì thêm. Sau đấy, hắn đứng dậy đi ra về phía cửa động. Vén lên thảm thú che cửa động, lập tức có gió lạnh thổi đến, trong rừng cây khô héo dưới chân núi, thức ăn có thể tìm được càng ngày càng ít.

Vì một bữa tối có thể coi là phong phú, hắn chỉ có thể rời đi thật sớm để tìm kiếm thức ăn.

“Tiểu Đản, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Ôn Phong vươn ngón tay, chọc chọc vào hai bên má thịt thịt của tiểu Đản.

Tiểu Đản kế thừa ngũ quan nhu hoà của Ôn Phong, trên má mềm mại trơn bóng rất thích ý, Ôn Phong trầm tư suy nghĩ, ngón tay vô ý mà xoa bóp thứ mềm mại phinh phính trong tay.

Tiểu Đản bị ba ba dày vò bóp nắn, quai hàm phình ra, muốn hất văng ngón tay kia ra.

Ôn Phong một lúc sau mới phát giác ra sự biến hoá của nó, đôi mắt đen cong lên, tràn đầy chiều chuộng.

“Tiểu Đản, làm sao vậy? Ba ba làm đau ngươi sao?”

Ngón cái mượt mà vuốt vuốt phần má của tiểu Đản. Tiểu Đản đang ngoan ngoãn bỗng nhiên há miệng, nhe răng, cắn lấy ngón tay của Ôn Phong.

Động tác của tiểu Đản nhanh cực kỳ, Ôn Phong không kịp trốn tránh, chỉ có thể kêu to sợ hãi.

“Tiểu Đản, mau nhổ ra…” ngón cái của anh đã bị ngậm hoàn toàn, Ôn Phong không dám cử động, chỉ sợ tiểu Đản kích động sẽ cắn luôn ngón cái của anh ra.

Anh đã tận mắt chứng kiến tiểu Đản giống y hệt Duy Tạp Tư, dùng răng xé nát một con mồi, vì vậy Ôn Phong cũng không dám coi thường hàm răng sắc bén trong miệng con.

Duy Tạp Tư dạy tiểu Đản cách ăn uống máu me như vậy, Ôn Phong tuy rằng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Dù sao hiện tại, bọn họ đang sống trong một thế giới nguyên thuỷ, những thứ văn minh mà anh học được từ nhỏ đến lớn vốn vô dụng ở tinh cầu tràn đầy sự canh tranh tàn khốc này.

Ôn Phong hy vọng tiểu Đản có thể học được càng nhiều kinh nghiệm sinh tồn của Duy Tạp Tư càng tốt, để con anh có thể cùng những tộc nhân khác, có thể sống thật lâu.

“Tiểu Đản ngoan~ mau nhả ngón tay của ba ba ra…”

Ôn Phong nhẹ giọng khuyên con. Anh biết, tiểu Đản chỉ định trêu đùa anh, cùng không định cắn thật, nhưng anh vẫn hơi lo lắng. Bình thường khi hôn Duy Tạp Tư, anh cũng không dám đưa lưỡi sang miệng hắn, đều là hắn dùng lưỡi dài tấn công anh.

Bị tiểu Đản doạ như vậy, chút lo lắng trong đầu anh về người cá cũng giảm không ít. Anh lấy lại tinh thần. Chỉ cần anh nuôi dưỡng tiểu Đản thật tốt, giúp tiểu Đản nhanh chóng trở nên cường tráng, sau đó sẽ đánh cho những người cá kia chạy tơi bời.



Cửa động bị thảm da thú dày che đậy, trong động, lửa vẫn thiêu đốt, tốc độ trôi qua của thời gian bị hoàn cảnh xung quanh làm mơ hồ, nhưng Ôn Phong vẫn cảm nhận được, Duy Tạp Tư đã đi ra ngoài rất lâu rồi.

Vẫn chưa tìm được thức ăn sao? Ôn Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng, mùa đông dài không biết qua bao lâu mới chấm dứt, nhưng mà thức ăn dành cho dị thú trên hòn đảo nhỏ này đã không còn nhiều lắm.

Tiểu Đản đang trong thời kỳ phát dục thân thể, không bao lâu đã đói đến mức kêu oa oa lên.

Cảm giác đói khát làm tiểu Đản cảm thấy phiền táo cực kỳ, nó nhảy xuống khỏi người của Ôn Phong, chạy tới chạy lui trong động đá, vài lần nó đều muốn chạy ra khỏi động, lại bị Ôn Phong quát bắt ở lại.

Sau khi biết được sự uy hiếp của người cá, Ôn Phong không dám để tiểu Đản một mình chạy lung tung nữa.

Cho đến tận khi mặt trời gần lặn xuống mặt biển, Duy Tạp Tư mới trở lại, trên vai khiêng mấy cái rễ cây to cùng một bó củi, nhưng không thấy có con mồi nào cả.

“Không tìm được con mồi sao?” Ôn Phong đứng dậy, bất an nhìn Duy Tạp Tư đầy người sương gió.

“Ừ.” Duy Tạp Tư thản nhiên gật đầu. Khi người cá tấn công, có rất nhiều động vật trên đảo bị chết đuối, sau đó lại đến mùa động lạnh giá, qua mùa sinh sản của động vật, cho nên những sinh vật sống trên hòn đảo này đã bị dị thú ăn gần hết rồi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Dị thú trưởng thành, sức ăn cũng không lớn, trong trường hợp không cần tiêu hao quá nhiều năng lượng, thậm chí một tuần ăn một hai bữa cũng được. Nhưng mà tiểu Đản thì không giống vậy.

Tiểu Đản chạy quanh cha của mình, hơi giơ lên cái mũi nhỏ hít ngửi, nhưng không ngửi thấy mùi máu tươi quen thuộc của thức ăn, liền giơ đôi mắt long lanh lên, tội nghiệp nhìn cha mình, trong bụng phát ra tiếng kêu ùng ục.

“Ngày mai ta đi ra bãi biển thử xem.”

Hiện tại, hầu hết dị thú đều di chuyển đến gần bờ biển tìm thức ăn, Duy Tạp Tư đã trải qua mấy lần hiểm cảnh trên biển, thực sự ghét nước biển, nhưng lúc này đã không còn lựa chọn nào khác.

“Vất vả.”

Ôn Phong kiễng mũi chân, đặt hai tay lên bờ vai rộng của Duy Tạp Tư, hôn nhẹ lên bờ môi vẫn còn lạnh lẽo của hắn.

Vòng eo của anh bị ôm lấy, ép sát vào người Duy Tạp Tư, cơ thể bị nâng cao lên, một tay của Duy Tạp Tư đặt sau đầu Ôn Phong, hôn nồng nhiệt.

Tiếng lưỡi quấn quít cùng nước miếng vang lên, tiểu Đản bị xem nhẹ ở một bên, đáng thương vô cùng ngồi trên mặt đất lạnh, đôi mắt long lanh đầy nước mắt.

Lúc này, tấm thảm ở cửa động bị nhấc lên, gió lạnh thổi vào bên trong làm Ôn Phong rùng mình một cái.

Một dị thú có thân hình cao hơn dị thú bình thường một cái đầu xuất hiện, nhanh nhẹn đi vào bên trong động, trên vai của nó còn mang theo một vật gì đó.

Gió lạnh thổi vào mang theo mùi thức ăn, còn hỗn loạn thêm chút mùi tanh không quen thuộc, nhưng tiểu Đản cũng không để ý nhiều lắm, vèo một cái lao về phía Khải Địch Nhĩ.

Nó thuần thục leo lên trên vai của Khải Địch Nhĩ, thú trảo sắc nhọn đâm vào khe hở của vảy cá, cả người đều bám lên trên thực ăn, tiểu Đản dùng đôi mắt ngập nước, lấy lòng nhìn chăm chú vào dị thú trưởng thành vẫn luân chăm sóc nó rất cẩn thận này.

Không có sự cho phép của Khải Địch Nhĩ, tiểu Đản không dám lưu lại dấu răng của mình lên trên con mồi này, đây là quy tắc chung sống hoà bình của dị thú trong bầy đàn. Tuy tiểu Đản đã đói bụng cực kỳ, nhưng nó chỉ có thể chịu đựng.

Khải Địch Nhĩ dùng một bàn tay dịu dàng sờ sờ phần đầu của tiểu Đản, sau đó y dùng một móng vuốt sắc nhọn thoải mái lôi mấy cái vảy to trên người con cá ra, để lộ ra một lớp thịt trắng trắng mà tiểu Đản chưa bao giờ nhìn thấy.

Cái miệng nho nhỏ của tiểu Đản mở ra thật to, nước miếng không ngừng rớt xuống dưới, nó cắn mạnh một miếng.

Thịt cá tươi mới, ngon hơn rất nhiều so với bất kỳ loại thịt nào mà tiểu Đản từng ăn, hơn nữa thịt rất mềm, răng nanh không cần tốn sức cũng có thể ăn được, ăn vào trong miệng còn có vị ngọt nhẹ.

Tiểu Đản bám chặt trên thân cá, ăn uống ngon lành, theo động tác đi lại của Khải Địch Nhĩ mà nhấp nhô nhấp nhô, chiếc đuôi nhỏ lắc lư, linh hoạt điều tiết sự cân bằng của cơ thể, động tác cắn xé của miệng không ngừng lại chút nào.

Khải Địch Nhĩ khách không mời lại tự nhiên ngồi xuống cạnh đống lửa, đặt con cá to trên vai kèm theo cả ấu thú nho nhỏ bên trên xuống cạnh đống lửa.

Ôn Phong xấu hổ cực kỳ, đôi mắt đen hơi long lanh đầy nước mắt sinh lý, bàn tay nắm lại đập nhẹ vào ngực của Duy Tạp Tư, muốn hắn buông anh ra.

Đôi mắt màu vàng của Duy Tạp Tư vì *** mà hơi âm u một chút, cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm Khải Địch Nhĩ đang ngồi vô cùng tự nhiên bên đống lửa kia, chiếc lưỡi xâm nhập trong miệng của Ôn Phong dần dần rút ra, đầu lưỡi phân nhánh còn không tha, liếm láp đôi môi mềm mại của anh.

Khải Địch Nhĩ cẩn thận nhổ từng chiếc vảy lớn ra khỏi người con cá, giúp tiểu Đản thoải mái ăn uống. Sau khi đánh chén hơn một nửa con cá, tiểu Đản lười biếng bò đến bên cạnh Khải Địch Nhĩ, nằm xuống đùi của y, ôm cái bụng nho nhỏ của mình phát ra tiếng hừ hừ sung sướng. Khải Địch Nhĩ cong ngón tay lại, mềm nhẹ xoa nắn cái bụng nho nhỏ của tiểu Đản, giúp nó tiêu hoá thực vật trong bụng, không hề để ý đến sự khác thường của Duy Tạp Tư và Ôn Phong. Trong đôi mắt thâm lam của hắn chỉ có hình ảnh của ấu thú nho nhỏ đang làm nũng trong lòng mình này, trong đáy mắt, sự sủng nịnh sắp tràn ra bên ngoài.



Rễ cây bị nướng chín trong đống củi lửa, mùi thơm hơi khét một chút lan toả, sau khi bỏ lớp vỏ bị nướng đen ở bên ngoài, sẽ nhìn thấy phần ruột ở bên trong màu tím đen.

Ôn Phong nhận thức ăn từ tay của Duy Tạp Tư, hai gò má vẫn còn hồng hồng, không dám đối diện với ánh mắt của Khải Địch Nhĩ.

Rễ cây sau khi nướng chín có mùi rất kỳ lạ, tiểu Đản hít ngửi mấy cái trong không khí, sau đấy miễn cưỡng hoạt động tay chân, bò về phía Ôn Phong.

“Ba ba~ ba ba~” ấu thú tham ăn ghé vào một chân của Ôn Phong, đôi mắt chớp chớp ngọt ngào kêu to.

Ôn Phong bẻ một chút thức ăn trong tay mình, chờ mong đưa đến bên miệng tiểu Đản. Nếu ấu thú nhỏ của anh cũng là động vật ăn tạp giống anh thì không còn gì tốt hơn.

Như vậy có nghĩa là, sau này những thứ mà tiểu Đản có thể ăn sẽ nhiều hơn, cơ hội sinh tồn của nó cũng sẽ lớn hơn.

Chiếc lưỡi nho nhỏ của tiểu Đản, dưới anh nhìn chăm chú của Ôn Phong, cuốn miếng thức ăn nóng hổi kia vào trong miệng, tò mò nhấm nháp.

Một tiếng nuốt không lớn vang lên, đồng thời khiến cho Duy Tạp Tư lẫn Khải Địch Nhĩ nhìn chăm chú.

“Tiểu Đản ngoan quá!” Ôn Phong hưng phấn bế ấu thú nhà mình lên, ôm trong bàn tay.

Tiểu Đản cũng không rõ mình đã làm gì khiến ba ba vui vẻ như vậy, nhưng mà nó vẫn hợp thời mà ưỡn cao bộ ngực nhỏ, trong cổ họng phát ra tiếng rống non nớt quái dị…

Bên ngoài thạch động ấm áp có một dị thú cao lớn lẳng lặng đứng, đôi mắt thú gần như hoà làm một với đêm đen, nhìn chăm chú vào cửa động được da thú che kín, thỉnh thoảng khi gió thổi qua, lại có ánh lửa ấm áp loé ra…