Mê Thất Tùng Lâm

Chương 67




Cuộc sống “máu tươi” giữa Lạp Tư và Khải Địch Nhĩ.

Trên bờ cát trắng cạnh biển, có một căn nhà gỗ mỏng manh.

Bên ngoài phòng, sóng biển cuồn cuộn, dưới sự khống chế có quy luật của người cá, mỗi ngày nước biển sẽ dâng cao lên đến vừa đủ chạm đến bờ tường gỗ, đủ để làm ướt cả bãi cát.

Trong căn phòng nhỏ này, có một chiếc giường bằng gỗ lớn, chân giường rất cao, ngăn cách hoàn toàn với mặt cát ướt ở bên dưới, trên mặt ván gỗ bằng phẳng có trải thảm lông thú rất dày.

Có hai dị thú đang ôm nhau trên chiếc giường êm ái này, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, trên da thịt trần trụi không có gì che đậy thỉnh thoảng lại loé lên một chút, là do ánh sáng mặt trời len qua những khe hở trên trần gỗ chiếu xuống lớp vảy.

Cái đùi thon dài khiêu gợi của Lạp Tư đang quàng lên trên người Khải Địch Nhĩ, hắn nghiêng đầu dán lên trên bờ ngực phập phồng của y, chiếc đuôi màu bạc của hắn quấn quít lấy cái đuôi xanh lam của Khải Địch Nhĩ, ái muội cọ sát.

Đôi mắt thú lợi hại màu xanh lam nheo lại, Khải Địch Nhĩ có vẻ rất thưởng thức sự khiêu khích *** mà Lạp Tư mang đến.

Cảm giác điện giật tê dại truyền từ phần đuôi lại, trong khoang mũi của Khải Địch Nhĩ hoàn toàn là mùi của Lạp Tư, thứ mùi là cho y mê muội. Dục vọng giữa hai chân của y lại có xu hướng ngóc đầu dậy.

Tuy rằng thế, Khải Địch Nhĩ vẫn chưa đến mức không thể khống chế nổi dục vọng của mình. Y thậm chí còn thích cảm giác này. Rõ ràng có thể dễ dàng có được, nhưng vẫn cố gắng ẩn nhẫn, không đi xâm chiếm thân thể hoàn mỹ khiêu gợi trước mặt, ẩn nhẫn thú tính muốn bộc phát ra trong lòng.

Dị thú một khi đã xác định được đối tượng ***, bất kỳ chỗ nào, bất kỳ thời gian nào cũng có thể động dục. Thế nhưng lúc này, Lạp Tư mê man trong lòng Khải Địch Nhĩ lại không có tinh lực đi chú ý đến việc này.

Cái thai trong bụng Lạp Tư càng ngày càng lớn, năng lượng mà nó đòi hỏi từ cơ thể mẹ cũng tăng cao, thân thể của Lạp Tư vốn rất cường tráng khoẻ mạnh, lúc này cũng cảm thấy có chút khó có thể chịu được.

Thân thể khuyết thiếu năng lượng, lúc nào cũng thấy mệt mỏi, nên cảm giác của Lạp Tư cũng không còn sâu sắc như trước, hầu hết thời gian của hắn đều trôi qua trong mệt mỏi trì độn.

Bàn tay thú bọc vảy xanh lam mềm nhẹ đặt lên trên cái bụng cao của Lạp Tư, thật dịu dàng vuốt ve.

Bên trong, trái tim của thai nhi mỏng manh đập, Khải Địch Nhĩ có thể cảm nhận rõ ràng, y tiếc nuối không muốn buông tay ra, khoé môi cong lên, cực kỳ hạnh phúc.

Thân thể mềm mại đang ghé vào trên người y đột nhiên giật giật, Lạp Tư gian nan mở mắt, lộ ra hai tròng mắt một đen một vàng, đôi môi màu hồng nhạt mềm mại mở ra, để lộ hàm răng sắc bén trắng noãn.

“Khải Địch Nhĩ, ta muốn…”

Tiếng nói khàn khàn, giống như mang theo men say mê hoặc, trái tim Khải Địch Nhĩ đột nhiên căng thẳng, máu trên người cũng chảy nhanh hơn, hô hấp dồn dập không ngừng, hơi thở thở ra đã cực kỳ nóng bỏng.

Khuôn mặt thú cương nghị hiện lên một nụ cười khổ. Lạp Tư chỉ bằng một câu nói, lại có thể làm cho sức tự chủ mạnh mẽ kiêu ngạo của y gần sụp đổ.

“Ngươi muốn cái gì?”

Tựa hồ cố ý không hiểu ý tứ của Lạp Tư, Khải Địch Nhĩ híp mắt lại, giọng nói kèm theo chút trêu ghẹo, mà hai cái đuôi quấn quít lấy nhau trên thảm thú lại càng trở nên kịch liệt.

“Ta muốn…”

Thân thể cực kỳ mệt mỏi nên đôi mắt của Lạp Tư cũng mê mang, hắn chỉ có thể ngây ngốc nhìn thẳng vào Khải Địch Nhĩ.

Yết hầu của Khải Địch Nhĩ co rút không ngừng, đôi mắt xanh lam của y u ám, chiếc lưỡi dài vươn ra, liếm láp khuôn mặt gầy yếu của Lạp Tư, đầu lưỡi phân nhánh còn không ngừng đảo quanh xương gò má.

Bàn tay thú to vững vàng đỡ dưới ót của Lạp Tư, sau đấy Khải Địch Nhĩ hạ thấp đầu, cổ họng không hề phòng bị đưa đến bên miệng của Lạp Tư.

“Tiểu Đản, uống đi.” Khải Địch Nhĩ hạ thấp thanh âm, bên trong mang theo yêu thương tràn đầy.

Đôi môi của Lạp Tư chạm đến da thịt bóng loáng ấm áp quen thuộc, bên dưới làn da này, nhịp đập đều đặn truyền đến, cái mũi cao của hắn co rút một chút, Lạp tư cảm thấy mình ngửi thấy được một mùi vị cực kỳ ngọt ngào hấp dẫn, là mùi máu của Khải Địch Nhĩ.

Yết hầu của hắn hơi trượt một chút, nước bọt không ngừng tiết ra trong miệng, Lạp Tư càng để sát đầu của mình vào hơn nữa, lớp lông mềm màu vàng phất qua mặt của Khải Địch Nhĩ, răng thú sắc bén đâm vào lớp vảy.

Tiếng răng cắn vỡ vảy cứng vang lên, thân thể Khải Địch Nhĩ nháy mắt cứng ngắc một chút, sau đấy rất nhanh bình tĩnh lại, đôi mắt xanh lam có u quang xẹt qua.

Lớp vảy cứng bị phá vỡ, răng đâm vào trong thịt, làm máu tươi không ngừng chảy ra, Lạp Tư theo bản năng mút vào, chỗ máu nóng kia ẩn chứa thứ năng lượng sống mà cơ thể hắn đang cần, làm cho thân thể buồn ngủ của hắn có thêm sức sống.

Đầu lưỡi tròn tròn liếm trên miệng vết thương, không buông tha cho một chút máu thừa nào. Sau khi ăn xong, hai má của Lạp Tư đỏ hồng, đôi mắt thú đen vàng sáng long lanh nhìn về phía Khải Địch Nhĩ.

“Ăn no rồi?”

Môi của Khải Địch Nhĩ hơi tái nhợt vì mất máu, nhưng trên mặt hắn, vẻ nhu hoà chưa từng mất đi, ánh mắt đầy yêu thương nhìn về phía Lạp Tư.

“Khải Địch Nhĩ, sao ngươi lại tốt với ta như vậy?” Lạp Tư vươn tay, cẩn thận vuốt ve chỗ vảy vụn trên cổ của y.

“Nhỡ ngày nào đấy, ngươi bị ta hút khô đi thì làm sao bây giờ?” tầm mắt của Lạp Tư hạ thấp một chút, nhìn xuống phần cổ đầy những vết thương to nhỏ của Khải Địch Nhĩ, trong lòng cảm thấy rất đau, còn có lo lắng nữa.

Bảo bảo trong bụng hắn càng ngày càng lớn, lượng máu mà hắn hút từ người Khải Địch Nhĩ cùng càng ngày càng nhiều hơn, chờ đến khi hắn lấy lại sự thanh minh, thì khuôn mặt của Khải Địch Nhĩ đã xanh trắng vì thiếu máu rồi.

“Tiểu Đản, không cần lo lắng.”

Vuốt ve cái đầu xù của Lạp Tư, Khải Địch Nhĩ hoàn toàn không để ý đến chỗ máu mà y mất đi, trong lòng y, không có thứ gì quan trọng bằng Lạp Tư, thậm chí cả đứa con trong bụng của Lạp Tư cũng không bằng.

“Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì đấy không?”

Khải Địch Nhĩ buông cái đuôi của Lạp Tư ra, giúp hắn ngồi dậy, thú mắt thản nhiên đảo qua cái bụng lớn của hắn. Chỉ giây phút ngắn ngủi, đáy mắt của Khải Địch Nhĩ hiện lên chút sát khí kiên quyết. Nếu một năm sau, ấu thú trong bụng của Lạp Tư còn không chịu ra, vì Lạp Tư, y nhất định sẽ tự mình đào nó ra.

“Ta muốn ăn thịt hươu, một con hươu thật lớn!”

Vừa nghe đến thức ăn, Lạp Tư đã theo bản năng túm chặt lấy hai tay của Khải Địch Nhĩ, khuôn mặt cũng cọ sát lên mặt của y, lưỡi dài mấp máy trong khoang miệng, bên trong nước bọt đã tứa ra.

Thoải mái hưởng thụ sự làm nũng của Lạp Tư, đôi mắt thú xanh đậm tràn đầy yêu thương, cảm giác như sắp tuôn ra ngoài, Khải Địch Nhĩ cong tay lại, vuốt ve bờ môi của hắn.

“Chờ ta, ta sẽ quay lại ngay.” Nhiệt khí phun nhẹ trên bờ môi hồng khẽ nhếch của Lạp Tư, giây tiếp theo, Khải Địch Nhĩ biến mất khỏi nhà gỗ…