Mèo Con, Em Chết Chắc

Chương 62




- Này, các em có định tối nay đi không? - Kuro lại cười...

Và tất nhiên bài giảng giữa chừng cũng dừng khi ông thầy đó cất giọng lanh lảnh hỏi....

- Chẳng lẽ...phì! Kuro-sensei bị cô nàng nào đó "cực kỳ xinh đẹp" đá đít rồi hả ông anh!? - 1 học sinh bất chợt châm chọc.

- Không có nhá thằng nhóc kia! - hình như chột dạ, ông thầy gào lên phản đối liền.

- Bị đá chắc rồi! - mấy đứa dưới kia cười ầm lên.

..."Mấy đứa này..." anh già nuốt không nổi tức, tụi nhỏ đoán đúng những gì xảy ra. Quả thực cô nàng đó đã tìm thấy được 1 anh chàng cao đẹp hơn hẹn hò đi đâu đó xa xôi để ngắm trăng ngắm sao ở sa mạc Sahara gì đó đó...nên sáng nay anh già phải lên sân thượng nằm chợp mắt 1 chút xíu.

"Mà cũng phải nói...2 đứa kia đã hẹn hò rồi à?"

Anh già liếc mắt nhìn Misao, cô không hề di chuyển ánh mắt khi thấy anh già nhìn chằm chằm. Anh già cứ nhìn vào, xem cô có phản ứng gì không...nhưng thật kỳ lạ, cô vẫn tỉnh rụi nhìn anh...

Giờ mới thấy, đôi mắt cô rất đẹp, nó trong suốt như mặt nước. Đôi lông mi dài ngang nhiên động đậy, đôi mắt cô, có thể nói, nó màu sẫm nâu, nó mang lại cảm giác thanh bình, mà còn gợn lên những tố chất can đảm của người con gái này: mâu thuẫn và chính trực.

- A, làm phiền, em đem 1 số tài liệu đến lớp. - chợt có tiếng gõ cửa.

Cô nhanh chóng nhận ra giọng nói đó của ai, nên liền nhếch mắt sang cửa lớp.

Tatsuki đem 1 thùng lớn tới phòng học Misao. Thấy anh, không ai có thể dừng đôi mắt nhìn Misao, họ biết anh hiếm khi nhấc mông làm 1 việc gì đó, chỉ khi là kiếm cớ gặp cô gái rất quan trọng của anh ở ngay lớp này.

"À...à...cứ mỗi ngày 1 lần tới lớp mình, khủng bố tinh thần hở? Hay là quá ích kỷ?" Kuro-chin cười cười, ra ngoài nhận lấy cái thùng, anh già cười khẽ:

- Này, sao không ở lại 1 năm học chung với em ấy luôn đi, cho đỡ phải đi qua lớp tôi? Nhỉ trò Masaki, trò Akira?

- Khục... - người ngồi gần cửa không nín được cười.

Mà có lẽ không phải chỉ 1 mình các học sinh gần cửa nghe được, thậm chí học sinh ở cuối lớp cũng nghe được. Có vẻ họ nín cười không dám phát ra thành tiếng. Anh già cũng không biết vì sao mình lại đặt câu hỏi dạng này với thằng nhóc thế này? Phải chăng anh đang nghĩ điều gì đó thật nguy hiểm cho học sinh của mình. Nhất là sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt Misao, cảm giác đó càng đáng sợ. Anh già chưa bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương học sinh của mình. Tuyệt đối không bao giờ.

- Em nghĩ là không thể... - Misao đáp.

- Em nghĩ là không thể... - Tatsuki cũng vừa trả lời.

Hai người đồng thanh khiến cả lớp rơi vào trạng thái bất ngờ. Cả 2 người cũng không ngờ tâm ý tương thông như vậy. Chợt ông thầy cười, chỉ bấy nhiêu đó, anh già càng cảm thấy thú vị khi nhìn cặp đôi này trưởng thành.

- Được rồi, còn lời nào muốn nói thì nói đi, khéo lại đi qua lớp tôi. - anh già vỗ vai Tatsuki.

Cô nghe xong, đỏ mặt, không dám nhìn vào anh.

- Tạm biệt, Misao. - anh cười, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô.

Cả lớp rơi vào không khí yên lặng. Hình như mọi người mới vừa nghe thấy từ "Misao" trơn ngọt của anh, họ đã thân thiết tới nỗi anh gọi thẳng tên cô...cả cô cũng không biết tự dưng anh làm vậy...

Biết anh đang đợi câu đối của cô, nên đôi mắt của anh cứ dán chặt vào cô.

- Tạm...tạm biệt... - cô khe khẽ nói.

Lúc này là mặt chẳng khác gì trái cà chua, cô đỏ ửng tai, cả đôi mắt kiên định lúc nãy cũng bắt đầu lung lay...

Anh nghe xong, mới cúi đầu chào, bước đi.

"Chỉ có thằng nhóc đó mới phản ứng...đúng là thú vị, thú vị...." Kuro-chin nhếch mép cười. Rõ ràng tà tâm muốn phá rối cũng vang động.

(Vừa phải thôi nha cha ._. tui khó khăn lắm mới cho 2 đứa đó ở gần nhau, ông với Ruri mà dám động vào mầm hoa mùa xuân chớm nở của tụi nó, tui cho ông đi thỉnh kinh miền cực lạc nha!)