Mèo Con Thích Ăn Cá Lớn

Chương 2




Đào Kiện - chính là vị chủ quán cao to kia đặt bàn tay thực to lên bả vai của Sóc, hơn nữa còn an ủi hắn vài câu, “Cho dù ngươi đem con cá kia thương nhớ ngẩn ngơ, Li Linh cũng không thể lập tức bay trở về bên cạnh ngươi được, nhịn hai ngày nữa đi! Boy!”

Đào Kiện chính là một người bình thường, mà mở ra võ thuật quán với mục đích xây dựng đạo thuật thế gia phát triển, hắn cùng Sóc và Li Linh thời điểm còn là tiểu hài tử đã ngẫu nhiên quen biết nhau. Tính ra thì ba người là lão bằng hữu, đương nhiên, hắn là biết thân phận thật của bọn họ nga!

Nhiều lúc Đào Kiện thích dùng “boy” để xưng hô Sóc, đây là hắn đối với Sóc trêu đùa. Thời điểm khi hắn vẫn là tiểu hài tử, Sóc ở trong mắt hắn là đại ca ca, mà sau nhiều năm trôi qua, sao nhìn hắn mới như là “Ca ca”, rồi phát triển thành “Thúc thúc” “Bá bá” “Ông nội”.

Li Linh cùng Sóc cũng sẽ không vì thơì gian trôi qua mà già đi, tuy rằng Sóc cũng từng có diện mạo tiểu hài tử. Ở trong mắt người bình thường Li Linh tên là Lê Linh, mà Sóc chính là Lê Sóc, cũng là người bình thường mà thôi, cho nên tướng mạo vĩnh viễn không thay đổi khiến bọn họ không thể dừng chân ở một địa phương quá lâu. Mà mỗi lần rời đi một chỗ, Li Linh sẽ sửa chữa lại một chút kí ức của bọn họ. Trong trí nhớ của họ hắn sẽ không hoàn toàn bị tiêu trừ, chỉ cảm thấy thật sự mơ hồ, làm cho người ta chỉ biết là đã từng xuất hiện hai người như vậy, nhưng không cách nào nhớ được rốt cuộc là ai, cho dù đi đường gặp lại, bất quá cũng biết chính mình đã từng quen biết hắn.

Có thể nói từ trước đến nay bọn họ không có bằng hữu là con người bình thường, bọn họ là không thể dính dáng quá sâu đến loài người, mà Đào Kiện là ngoại lệ.

Hai năm trước, thời điểm hai người bước chân vào thành thị, bọn họ ai cũng không nghĩ tới tiểu nam hài trước đây bị bọn họ sửa đổi trí trớ, đã biến thành nam nhân cao lớn hảo nhận ra bọn họ.

“Có lẽ là vì ta thực tâm nghĩ muốn làm bằng hữu với các ngươi đi!”

Đây là Đào Kiện giải thích cho bọn hắn hiểu.

Nhịn hai ngày nữa.

Sóc tự nói ở trong lòng mình, thực không tinh thần tự củng vào đầu.

Kỳ thật ngay từ đầu, Sóc yêu cầu muốn đi cùng, nhưng bị Li Linh cự tuyệt, nói nếu hắn ở võ thuật quán làm công, tùy ý đi mất sẽ khiến người ta bị bất tiện, nói thế nào cũng không chịu dẫn hắn đi.

Bất tiện cái gì chứ?! Kỳ thật hắn bị ở lại sẽ tức giận đi!

Hắn cũng không phải cố ý làm cho y không xuống giường được, gần đây hắn đã ngoan hơn rất nhiều. Chẳng qua ngày đó là mùng một, hưng phấn đến bạo phát tinh thần làm cho hắn lập tức không khống chế được mà thôi! Sự tình không khống chế được không phải đã từng xuất hiện vào ngày mùng một hay sao? Tuy rằng trước đây Li Linh đều có biện pháp đối phó hắn, lần này không may để y bị sinh bệnh, mà chính mình lại không để ý đối phương suy yếu đến mức thân thể mạnh hơn hắn còn bị thương…

Ô, hắn thật sự không phải cố ý mà! Ai làm cho hắn không còn là một con tiểu miêu, lúc trước có thể biến thành người là dựa vào chút tiên khí của Li Linh, mà hình người hiện tại của hắn chính là hắn cực nhọc khổ luyện mới thành.

Hắn chính là một yêu miêu năm trăm tuổi mà thôi, mà Li Linh hắn dám nói ít nhất cũng quá nghìn tuổi, hơn nữa cũng không phải yêu.

Là Li Linh đã thấy chán ghét loại tiểu hài tử này sao? Sóc bi ai nghĩ đến.

Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn có mái tóc vàng thổi vào trong đầu Sóc, chẳng lẽ…

Quả nhiên vẫn là một nam nhân trưởng thành cùng Li Linh hợp đôi đi!

“Sóc!” Đào Kiện một chưởng chụp lấy hắn, cuối cùng lại đem linh hồn nhỏ bé của Sóc chụp trở lại, “Suy nghĩ cái gì a? Bộ dáng như muốn khóc nhè vậy?”

“Ngươi nói Li Linh có thể hay không không cần ta.”Hắn thế nhưng đem hắn để tại nơi này, bay đến với một tên hỗn đản nào đó ở Paris đi.

“Hắc! Ngươi ở nói lung tung cái gì a!” Đào Kiện không khách khí đánh vào đầu Sóc một cái.

“Mặc kệ, ta muốn đi Paris.” Sóc nói rồi đứng lên, một làn gió lướt qua mặt Đào Kiện.

“…” Người nào đó không nói gì.

***

Lúc Li Linh tìm được Đào Kiện hỏi Sóc đi nơi nào, mà đối phương lại kinh ngạc hỏi lại “Hắn không ở một chỗ với ngươi sao?” Thời điểm đó, ức chế trong lòng Li Linh liền lập tức khuếch tán ra .

Hắn vừa đến sân bay trước tiên là chạy về nhà, nhưng về đến nhà chỉ cảm thấy khí tức yếu ớt của Sóc, chứng minh rằng Sóc ít nhất hai ngày đã không về nhà.

Mà theo như Đào Kiện nói, Sóc là đến Paris đi tìm mình, nhưng thời điểm hắn ở Paris cũng không có gặp được Sóc, thậm chí ngay cả điện thoại của hắn cũng không nhận được.

Chẳng lẽ…

“Cái thằng ngu ngốc.” Li Linh mắng một tiếng, rồi liền vội vàng rời khỏi võ thuật quán.

Đáng thương thay hắn vừa mới xuống phi cơ lại phải trở lên phi cơ.

Theo như Li Linh suy đoán, Sóc tám phần là chạy đến nơi nào đó có Kiệt Phỉ Nhĩ tìm mình .

Kiệt Phỉ Nhĩ theo lời hắn nói, y là một bá tước trăm tuổi nào đó mang huyết thống của quỷ hút máu, một con quỷ hút máu cường đại có thể tồn tại dưới ánh mặt trời.

Li Linh cùng Sóc cho tới bây giờ cũng không chủ trương giao tiếp cùng yêu ma quỷ quái phương Tây, mà bọn họ sở dĩ quen biết Kiệt Phỉ Nhĩ, là bởi vì thời điểm lúc trước hai người ở tại Paris, Sóc rất không may mắn trở thành con mồi của Kiệt Phỉ Nhĩ. Mà Sóc khờ dại nghe đối phương ba xạo vài câu liền nhận hắn làm bằng hữu. Khi đó Li Linh cùng Kiệt Phỉ Nhĩ ngoài mặt thì hòa hợp, bên trong lại ngầm đấu đến thiên hôn địa ám. Đương nhiên, lúc đấu tranh Sóc hoàn toàn không biết gì, nhưng hắn vẫn là mẫn cảm cảm giác được hai người kia có không khí bất thường, hai người ở trong mắt hắn càng thêm mờ ám. Đương nhiên, Sóc hiểu lầm, thế là hắn thực tự nhiên đem Kiệt Phỉ Nhĩ từ “bằng hữu” chuyển sang “tình địch” đi. Sóc đột nhiên thay đổi hẳn mà Kiệt Phỉ Nhĩ nghĩ mãi không ra nguyên do.

Sóc cho rằng Kiệt Phỉ Nhĩ là tình địch làm cho Li Linh buồn cười muốn chết, nhưng lại đúng ý hắn, hắn luôn mong Sóc cách xa cái tên gia khỏa này càng xa càng tốt, thế là hắn lại lặng lẽ đặt ra một cái kế hoạch. Rồi một đêm trăng nào đó, rất khéo léo để Sóc thấy một màn Li Linh bị thằng cha kia đặt dưới thân. Rồi sau đó, Sóc liền lôi ngay Li Linh ly khai Paris…

Con bổn miêu kia căn bản không quen ai ở Paris thì có thể đến nơi xó xỉnh nào?! Thế nhưng hắn cũng không gọi trước điện thoại hỏi rõ Kiệt Phỉ Nhĩ.