Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 76: Rời xa




Sáng hôm sau

Cô như thường lệ dậy từ rất sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn và Hạo Minh, chuẩn bị 2 tách trà uống vào buổi sáng, cô bê lên phòng hắn để tách trà lên tủ đầu giường sau đó liền bế Hạo Minh từ trong giường vào nhà tắm đánh răng rửa mặt thật sạch sẽ, sau đó thay quần áo cho con rồi ra đã thấy hắn cầm tách trà uống đứng trước cửa sổ, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi chắc là do công việc nhiều quá.

Hạo Minh tinh ý thấy cô cỏ vẻ lo lắng cho hắn liền nhảy xuống tử trên tay cô chạy xuống nhà để lại không gian yên tĩnh cho bố mẹ mình. Cô cười nhìn thẳng bé rồi lại gần tủ đầu giường cầm ly trà lên uống.

- Có chuyện gì à ? - cô hỏi hắn

- Không có, chỉ là công việc nhiều căng thẳng thôi - hắn lãnh đạm trả lời

- Vậy sao - cô nói

- Ừ... Anh sẽ chuyển sang thành phố M khác sống, vì chi nhanh bên đó gặp vấn đề nhiều, có lẽ ở đó khá lâu để chấn chỉnh lại công ty bên đó - Hắn lạnh lùng nói

-...Ừ... - cô không nói gì chỉ "ừ"

Khi hắn nói sẽ chuyển đi trong lòng có cảm thấy mất mát và đau lắm, nhưng cảm giác này là gì đây, thất vọng ư, có lẽ không phải, có lẽ cô không nắm rõ được tình cảm của mình cho lắm cô thừa nhận là vậy có lẽ cô muốn níu kéo anh ở lại nhưng mà cô phải nên nói gì đây. Đã dặn bản thân không được động lòng, đã dặn bản thân là sẽ không được mềm lòng nữa nhưng cô vẫn không làm được, một lần nữa tình yêu cô dành cho hắn lại trội dậy, cô muốn ngăn cản nó nhưng lại không được....

Còn hắn, hắn nghĩ tốt nhất mình nên rời xa cô, thật xa, có lẽ việc đi công tác này chỉ là một cái cơ, một cái viện cớ để rời xa cô, muốn ở lại lắm nhưng lý chí hắn không cho phép nếu hắn ở lại hắn sẽ làm cho mối quan hệ đang tốt đẹp này của cô và hắn càng trở nên tồi tệ hơn, lúc này đây hắn ước cô níu kéo hắn ở lại, chỉ cần một lời nói của cô có lẽ hắn ở lại nhưng đáp lại câu nói của hắn chỉ là từ "ừ" đây là sao, cô không quan tâm ư ? Có lẽ đã quá rõ ràng rồi, cô không hề có cảm giác gì đối với hắn trong suốt thời gian sống chung cả...

- Bao giờ anh đi - cô cất tiếng

- 4 tiếng nữa - hắn nói

- Tôi sẽ chuẩn bị đồ đạc cho anh - cô nói

- Ừ - hắn cười trừ nói

Đi xuống nhà ăn sáng, có lẽ đây là bữa sáng cuối cùng của hắn và cô, sẽ chẳng còn những bữa sáng, bữa trưa, bữa tối vui vẻ như mọi ngày, sẽ chẳng còn những lúc đưa Hạo Minh đi học, hay là đón xem những bộ phim truyền hình dài tập vào mỗi tối. Tất cả sẽ chấm dứt tại đây thôi, tình cảm của hắn tốt nhất lên dừng lại thôi, dù yêu cô rất nhiều nhưng hắn cảm thấy bản thân mình thực sự bất lực trong tình yêu này, có lẽ là hắn đơn phương một mình còn cô thì luôn nghĩ tới người đó, trái tim của hắn như muốn vỡ vụn ra nếu một ngày người đó trở về và cướp cô đi lần nữa chỉ cần nghĩ như vậy trái tim hắn liền đau nhói.

Cho từng miếng cơm vào miệng, cô cảm thấy những thứ đồ ăn mà bản thân mình chuẩn bị thật khó nuốt, cô không thể ăn nổi mặc dù đã từng có thời gian cô đã rất muốn ăn, đã ăn rất ngon miệng nhưng hôm nay cô cảm giác như bản thân mình không còn là chính mình nữa, cô không muốn ăn nhưng vẫn cố ăn, ăn để động viên hắn, ăn để cho hắn thấy cô không sao, nhưng liệu hắn có giống cô không.

Khi sang thành phố khác hắn có tìm kiếm một người hắn yêu không, có lẽ hắn đã từng yêu cô nhưng thời gian lâu như vậy có lẽ tình cảm đó đã nguôi ngoai phần nào, có lẽ hắn đang đi tìm kiếm tình yêu thuộc về mình giống như cô vậy. Cô nên để hắn đi, không nên giữ hắn lại, không nên ịch kỷ vì bản thân mình muốn hắn ở lại mà phá huỷ đi hạnh phúc của hắn. Cho tới lúc này, hắn xứng đáng có một tình yêu đẹp, một người con gái yêu hắn...

- Hạo Minh lát ba và mẹ đưa con đi học nhá - hắn xoa đầu Hạo Minh nói

- Vâng ạ - Hạo Minh vui vẻ cười rồi tiếp tục xúc cơm ăn

Sau bữa ăn sáng, cô và hắn cùng đưa Hạo Minh đi học, cun dắt tay thằng bé vào trường, mọi bà mẹ nhìn thấy đều ngưỡng mộ cô và hắn, những bạn học của Hạo Minh thì ghen tỵ với Hạo Minh vì có bố mẹ đưa đi học, lại còn mỗi người một bên dắt tay vào cổng trường nữa, thật sự rất ghen tỵ...

Sau khi nhìn Hạo Minh vào lớp học, cô và hắn liền đi vào xe và về nhà, trên đường đi không ai nói gì cả chỉ im lặng, khi về tới nhà cô giúp hắn sửa soạn đồ đạc vào một vali to, những đồ hắn thường dùng cô đều cho hết vào. Sau khi làm xong cô liền bỏ vào cốp xe mình, sau đó đi vào xem hắn đã chuẩn bị xong chưa. Hắn bước ra từ nhà tắm với một bộ vest đồ tay rất sang trọng và lịch lãm.

Bước ra xe, hắn ngồi vào ghế phụ, còn cô ngồi vào ghế lái, cắm chìa khoá vào ổ cắm, cô khởi động xe rồi lái xe tới sân bay. Trên đường đi khôn khí vẫn im lặng như vậy. Khi tới sân bay đã gần tới giờ bay chỉ còn ba mươi phút nữa. Trước khi hắn lên máy bay cô có dặn dò hắn mấy câu.

- Anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng nhịn đói, đừng làm việc quá sức, giữ gìn sức khoẻ nhé, hẹn ngày gặp lại - cô nói

- Ừ, hẹn ngày gặp lại - hắn cười rồi quay lưng bước vào

Cứ như vậy bước vào, hắn không muốn quay lại nhìn thấy hình bóng của cô rồi lại không ngăn cản được bản thân chạy tới ôm cô rồi không ngăn cản được bản thân mình ở lại đây nữa. Lúc nay đây dù rất muốn quay lưng lại nhưng lại không được, hắn dặn lòng mình bước nhanh hơn về phía cổng vào. Sau khi đưa hộ chiếu ra kiểm tra hắn liền bước nhanh vào, không quay đầu lại nữa, không kịp nhìn thấy những dòng nước mắt của cô

Cô nhìn hình bóng hắn bước vào trong lòng không cầm được nghẹn lại, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô quay người đi sợ nếu hắn quay lại sẽ nhìn thấy cô trong bộ dạng đáng thương như này. Nấc nghẹn lên mấy tiếng, cô không kìm được lòng mình bất khóc lên, cô quay người bỏ đi thật nhanh...

- Ơ ơ kìa, chị dâu sao chị khóc - Sơn gọi cô nhưng không thấy cô quay đầu lại

Cậu định ra tiễn hắn ở sân bay nhưng lại nhìn thấy cái cảnh này thật là cảm thấy mình nên giúp hai người này. Rõ ràng rất yêu nhau nhưng lại không dám nói chỉ sợ nếu nói ra sẽ sợ đối phương ghét mình. Cậu lấy máy điện thoại ra gọi cho hắn

- Alo - hắn trầm giọng trả lời

- Sao không đợi chút, tôi mang hoa ra tiễn cậu này - Sơn cười nói

- Tôi lên máy bay rồi - Hắn trả lời

- Ừ thế hả, thảo nào vừa thấy chị dâu - Sơn nói

-....Ừ - hắn trả lời

- Thực ra tôi vừa thấy chị dâu khóc khi nhìn cậu bước vào trong máy bay đấy, tôi gọi mà chị dâu chả thưa - Sơn nói

- Vậy sao, thật không ? - hắn không tin vào những gì tai mình nghe được hỏi

- Ừ thật mà - Sơn cười khổ nói

Cúp máy, Sơn đành ngậm ngùi đi về, tiếc thật không thể xem cảnh vui thôi thì đành chờ hôm nào hỏi hắn xem thế nào. Cậu cầm bó hoa trên tay đi ra khỏi sân bay, bỗng có một cô gái đang chạy nhanh tới va phải cậu

- Au ui, nè cậu cậu có sao không, tôi xin lỗi, tôi vội quá - Nhã Phương nói

- Wey Wey, đi đứng cẩn thận chứ, hoa của tôi nát rồi này - Sơn nhìn bó hoa mình tơi tả nói

- Xin lỗi, xin lỗi, bó hoa đó bao nhiêu tiên tôi trả cho cậu - Cô đưa danh thiếp ra nói

- Luật sư ư ? Được rồi tôi bận hôm nào tôi tới chỗ cô đòi nợ đây là danh thiếp của tôi - Sơn đưa danh thiếp của mình cho Nhã Phương

- Cảm ơn, đi trước - Nhã Phương nói chạy vội vào trong

Sơn nhìn bóng dáng nhỏ bé đáng yêu của Nhã Phương bèn cười mỉm, nhìn Nhã Phương cũng đáng yêu phết đấy chứ, hôm nào hẹn đi ăn mới được.