Mèo Tinh Nhà Ta

Chương 11




Đoàn Tử chạy.

Ba ngày không về, mỗi ngày đi làm, Trình Hiến luôn mở sẵn cửa sổ, hắn sợ Đoàn Tử về nhà nhưng không vào được, ngay cả thức ăn cũng chuẩn bị tốt, thế nhưng mỗi ngày trở về, đều không thấy Đoàn Tử, đĩa đầy thức ăn, chẳng ít đi lấy một chút.

Trình Hiến lo lắng, Đoàn Tử nuôi trong nhà, ra ngoài lỡ như bị mèo hoang khi dễ thì phải làm sao? Bị xe đụng thì phải làm sao? Bị người bắt nấu cao thì phải làm sao? Làm sao?

Sau nghĩ lại, Đoàn Tử nhà hắn là yêu miêu, sao có thể bị khi dễ như những con mèo bình thường chứ.

Vì thế hắn lại bắt đầu lo lắng liệu có đạo sĩ thay trời hành đạo nào bắt được rồi không.

Sau ba ngày suy nghĩ kĩ càng, Trình Hiến kết luận, Đoàn Tử là mèo nhà hắn, dù là yêu tinh thì cũng là yêu tinh nhà hắn, Đoàn Tử theo hắn đã bảy năm, chưa từng gây hại gì cho hắn.

Thế nhưng, Đoàn Tử vẫn không về nhà.

Thậm chí Trình Hiến ra đường tai lúc nào cũng vểnh lên, nghe tiếng mèo kêu là lại dáo dác nhìn, đáng tiếc, vẫn là không thấy bóng dáng Đoàn Tử. Hắn thầm nghĩ chỉ cần Đoàn Tử trở về hắn nhất định sẽ cưng nó, dù nó không chịu dùng tấm gỗ hắn đã chuẩn bị để luyện móng mà cữ chăm chăm cào rách sofa thì hắn cũng sẽ không dùng bình xịt giáo huấn nó nữa, chỉ cần nó chịu về thôi.

Ngày thứ năm, đi làm về, nhóc kia mặc một bộ quần áo bẩn hoắc không biết lụm được ở đâu, nghe thấy tiếng bước chân của Trình Hiến liền ngẩng đầu, bày ra một bộ mặt mong chờ nhìn hắn.

Mặt của nhóc cũng bẩn bẩn, trên cổ còn có vết cào, chắc ra ngoài đã bị khi dễ thảm lắm.

Nhìn thấy Trình Hiến, thiếu niên vẻ mặt ủy khuất quệt quệt miệng ô oa khóc lớn: “Hức, chủ nhân, bên ngoài mèo hoang hảo hung!”

Trình Hiến chưa hết sửng sốt, thiếu niên đã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng-rất-bẩn của mình lên, nhỏ giọng nhận sai: “Chủ nhân, có phải anh không cần em nữa không? Sau này em sẽ ngoan, sẽ không bỏ ra ngoài, cũng sẽ không chọc giận anh nữa có được hay không?”

Trình Hiến thở dài, sờ sờ đầu nhóc, mặt mày bỗng biến sắc.

“Làm sao vậy?” nhóc kia thấy vẻ mặt chủ nhân đại biến, cẩn thận dò hỏi.

“Có rận.” Trình Hiến nhón hai ngón tay, túm ngay ra một con rận không biết bị lây từ con mèo hoang nào nữa.

Thấy nhóc vẫn lo lắng bất động, Trình Hiến mở cửa, túm hắn vào: “Còn không tắm?”

Nhóc hoan hô một tiếng, ôm lấy thắt lưng Trình Hiến cười nói: “Chủ nhân không bỏ em phải không?”

“Tắm đã.” Trình Hiến nhướn mày, kiếm cho Đoàn Tử một bộ quần áo.

Thiếu niên sửng sốt, mặt đỏ lên, ôm mặt chạy thẳng vào phòng tắm.

Uy, Đoàn Tử, ngươi nghĩ nhiều quá.