Mèo Tinh Nhà Ta

Chương 19




Gừng càng già càng cay, huống chi gừng này còn già hơn gừng già tận hai trăm tuổi.

“Tay nghề của đại ca càng ngày càng tuyệt.” Đoàn Tử vẻ mặt thỏa mãn nhón nhón chân nịnh hót.

Mỹ nhân đại ca cười tủm tỉm, sờ sờ đầu Đoàn Tử, không từ một cơ hội nào để đả kích hắn: “Ngươi có nịnh nọt thế nào ta cũng sẽ không cho ngươi về đâu.”

Đoàn Tử cười méo xệch: “Đại ca suy nghĩ nhiều quá.”

Đại ca cười khành khạch: “Thật không.”

Đoàn Tử gật mạnh đầu: “Tuyệt đối, tuyệt đối.”

Đại ca lại cười tủm tỉm tiếp, tay phải dùng đũa gắp cá thưởng nóng cho Đoàn Tử, tay trái răng rắc một tiếng bóp nát một cái đĩa không. Âm thanh đủ khiến Đoàn Tử mất vía, bởi vì hắn tưởng tượng thứ đại ca đang bóp chính là đầu hắn.

Cửu âm bạch cốt trảo đại ca luyện ngày càng lợi hại TAT.

Đoàn Tử rất nhớ chủ nhân, thế nhưng dưới địa bàn của đại ca tuyệt không dám vượt rào, không thể làm gì khác hơn là ngồi yên trong nhà. Tuy rằng bọn họ là yêu tinh, thế nhưng đã không giống các trưởng bối ở rừng ở rú, Đoàn Tử ca ca không biết lấy tiền đâu ra mua lấy một căn phòng bình thường, sắp đặt y như một cái ổ, ca nói là do mua đồ trúng thưởng.

Tiễn bước một đạo sĩ đã phục vụ cho nhà họ Bạch mười năm, hiện ở nhà rất lộn xộn, cũng không ai làm cơm, Bạch đại ca có làm cơm tệ thế nào, Đoàn Tử ăn chán ngấy cũng không dám ý kiến, sợ đại ca nhốt hắn vào phòng tối.

Tuy rằng tu luyện lâu như vậy sẽ có chút nhàm chán, nhưng Đoàn Tử vốn là một người đơn giản, đại ca ngược lại lại hơi âm hiểm, cả hai an an nhàn nhàn tu luyện tại gia. Cuộc sống cũng xem như tạm ổn, trừ việc Đoàn Tử rất nhớ chủ nhân.

Bồ câu A Ngốc thường qua ăn ké cơm, bình thường cũng trộm sạch hạt đậu ca ca mua cho Đoàn Tử, Đoàn Tử nổi giận, một mèo một bồ câu đuổi đuổi chạy chạy tứ tung, cuối cùng bồ câu vỗ cánh, chạy thoát, Đoàn Tử đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi, meo meo meo meo gào thét.

Bạch tổng thấy vậy cười hiền, thấy Đoàn Tử tức giận hòa nhã nói: “Cần đại ca nấu cháo không?”

Đoàn Tử lập tức nghĩ đến món chim nướng, nhưng hắn không hề nghĩ ngờ trình độ trở mặt của ca ca, nên đành nuốt nuốt nước bọt gian nan nói: “Bằng hữu cả mà, xem như hết.”

Bạch đại ca cười cười, nhấc bổng Đoàn Tử giữa không trung, hai cặp mắt mèo trừng nhau, Đoàn Tử bị thua, quay đầu lẩm bẩm: “Hạt đậu bị trộm sạch bách rồi.”

Bạch tổng lại cười, sờ sờ đầu Đoàn Tử ôn nhu nói: “Sẽ mua nữa.”