Mèo Tinh Nhà Ta

Chương 44




Chủ nhân trở về, giải cứu Cáp Bì bị nhốt trong bếp ra, sau đó nghiêm khắc răn dạy Đoàn Tử về hành vi khi dễ “tiểu thiếp“.

Đoàn Tử ủy khuất, mắt ngập nước nghiêng đầu 45°: “Chủ nhân, anh thay đổi.”

“A?” Chủ nhân đang vuốt lông Cáp Bì, nghe Đoàn Tử u oán liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Đoàn Tử cắn tay áo, mắt nước mắt lưng tròng: “Em chỉ biết, đàn ông đều như thế, có được rồi sẽ không còn quý trọng, anh thích Cáp Bì phải không, anh sẽ vứt bỏ em phải không, anh được mới nới cũ, oa, em không muốn sống!”

Đoàn Tử che mặt khóc thảm, lúc đi ngang qua còn hung hăng đạp một cái vào đuôi của Cáp Bì, rồi mới chịu bò lên bệ cửa sổ, bày ra một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt: “Anh, đừng can em, để em chết!”

Chủ nhân vẻ mặt hắc tuyến: vì sao mỗi lần thấy Đoàn Tử làm ầm ĩ hắn lại có cảm giác đang phải xem một bộ phim tình cảm diễm tình ngập trong nước mắt 囧, hắn còn cảm thấy tình tiết này có chút giống với phim bộ hôm qua Đoàn Tử mới xem.

“Đoàn Tử, mau xuống.” Chủ nhân dụ dỗ.

Đoàn Tử ngoảy mông, kiêu ngạo: “Không cần!”

Cáp Bì hiếu kì ngồi xem kịch vui, tựa hồ rất có hứng thú với động tác ngoảy mông của Đoàn Tử, liền nhảy lên cái bàn đặt cạnh cửa sổ, dụi dụi vào mông Đoàn Tử.

Đoàn Tử thảm kêu một tiếng, phi thân qua cửa sổ. Ý nghĩ cuối cùng trước khi rơi xuống đó là: Chủ nhân, sao anh không làm rào bảo vệ chứ ? !

“Đoàn Tử , Đoàn Tử , ngươi không sao chứ?” Tuy chỉ là lầu hai nhưng chủ nhân vẫn bị dọa cho xanh mặt, nhoài người qua cửa sổ hỏi Đoàn Tử đang nằm sõng soài trên bãi cỏ.

Đoàn Tử từ từ nhắm hai mắt, mệt mỏi nói: “Em chết đây!”

Thấy hắn còn có thể trả lời, chủ nhân cũng yên tâm, xuống lầu đi tới bãi cỏ đỡ Đoàn Tử dậy, Đoàn Tử oán niệm: “Đuổi chó điên đi, đuổi đi anh.”

Chủ nhân thở dài: “Đoàn Tử , ngươi chịu được mà…”

Đoàn Tử rống to hơn: “Em mới không cần nhân thú!”

Chủ nhân thở dài: “Cáp Bì chỉ là…”

Đoàn Tử : “Có Cáp Bì sẽ không có em!”

Chủ nhân bất đắc dĩ: “Ta bàn bạc lại với Trình Ngọc đã, thực sự không được thì sẽ gửi nuôi.”

Đoàn Tử lập tức mở to đá mắt mèo, chớp chớp: “Thực sự?”

“Thực sự.”

Đoàn Tử nhảy dựng lên, ôm cổ chủ nhân hôn chụt: “Chủ nhân I love you!”

Hừ, muốn đấu với ta, sớm hay muộn cũng bị ta đuổi ra khỏi nhà, hậu cung từ này sạch bóng quân thù rồi đi? Đoàn Tử nhe răng cười, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai, thấy bóng dáng ủ rũ của Cáp Bì, trong lòng mừng rỡ, không uổng công hắn ngã một cú.