Mèo Tinh Nhà Ta

Chương 6




“…” Trình Hiến mua thuốc cảm dành cho trẻ em về đến, ngơ ngác nhìn thiếu niên toàn thân đỏ ửng ngồi trong nhà mình.

Thiếu niên khẽ nhếch miệng, vừa ngượng ngùng vừa quẫn bách nở một nụ cười gượng gạo, lại một lần nữa lủi vào phòng ngủ.

Quá tam ba bận, một lỗi không thể mắc ba lần, Trình Hiến chộp được thiếu niên, đè lên tường.

Thiếu niên bị dọa mất hồn, đỏ bừng mặt: “Ngươi, ngươi buông.”

“Ngươi là ai? Vì sao hết lần này đến lần khác tới nhà ta?” Trình Hiến lạnh giọng ép hỏi.

Thiếu niên khó chịu giãy dụa, ngoảnh mặt không trả lời.

“Không nói lời nào ta sẽ báo công an, đột nhập bất hợp pháp nhà người khác sẽ bị tù ba năm… Ngươi bao nhiêu tuổi?” Trình Hiến bệnh nghề nghiệp phát tác.

“Ba trăm bảy.” Niên thiếu nhỏ giọng nói.

“…”

“Ngươi thả tay ra có được không.” Thiếu niên nhìn hắn đầy vẻ tội nghiệp.

“Vì sao tới nhà ta nhiều thế?” đây là lần thứ ba Trình Hiến phát hiện nhóc này, thế nhưng hắn kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không thấy mất mát thứ gì, hình như nhóc này chỉ đảo đảo mấy vòng chứ chẳng trộm cắp gì, việc khả nghi nhất chính là nhóc không bao giờ mặc quần áo.

Đôi mắt của nhóc như hai viên đá mắt mèo, xoay xoay tròn tròn, nhìn đông nhìn tây suy suy nghĩ nghĩ.

“Buông trước đi, làm đau ta na.” Thiếu niên quệt miệng nói, vẻ mặt tràn đầy vô tội.

Trình Hiến tự phụ luyện qua quyền cước, không sợ hắn lật lọng, buông lỏng tay ra.

Thiếu niên thản nhiên lộ ra thân thể mềm dẻo xinh đẹp, không hề ngượng ngùng.

“Hiện tại ngươi có thể nói rồi đi.” Ngược lại, Trình Hiến bị thái độ thản nhiên của hắn làm cho có chút mất tự nhiên, thoáng nhắm mắt.

Thiếu niên cười hì hì, chớp chớp đôi mắt đen tuyền, nâng tay làm một tiếng vang giữa không trung (siêu năng lực ư??).

Trình Hiến trước mắt tối sầm, lập tức không còn tri giác.

Thiếu niên đỡ lấy thân thể hắn nhẹ nhàng đặt lên sàn nhà, quay qua quay lại nhìn ngó một chút, ghé sát mặt hắn chu~ một cái, rồi liếm liếm miệng mình.

Còn nhớ lúc chủ nhân dạy hắn thân chóp mũi đã mất rất nhiều sức lực, thậm chí còn đắp cá lên chóp mũi để dụ dỗ hắn. Hắn mới đầu tỏ vẻ khinh thường, thế nhưng thấy chủ nhân thương tâm hắn cũng không đành lòng, cuối cùng vẫn là cọ cọ lên mũi hắn mấy cái.

“Ngu ngốc, nuôi ta bảy năm rồi cũng không biết.” Thiếu niên lẩm bẩm mấy tiếng, quay lại nằm ườn trên sofa.

Nháy mắt, thiếu niên trên sofa không còn, thay vào đó là một em mèo đen cuộn tròn biếng nhác.

Ghét phát sốt, và ghét nhất là. . .

Bị phát hiện.