Mị Bất Khả Đáng

Chương 20




Lệ Sâm sửng sốt. Lời nói dịu dàng xen lẫn trong tình ái cuồng loạn trước mắt này, nghe qua đúng là động lòng người, có lực kích thích dị thường.

“Anh, anh đồ chó điên này…” Lệ Sâm đỏ tai mắng. Lời vừa ra khỏi miệng, lại phát hiện loại cảm giác này không giống như đang mắng người, ngược lại giống như đang làm nũng, nhất thời vừa thẹn vừa giận. Vì sửa chữa khuyết điểm cậu luân phiên mắng, “Hỗn đản, tôi sớm hay muộn cũng phải nhổ cái đầu lưỡi chó kia của anh! A… Vương bát đản, biến, biến thái, tình dục cuồng, ô a…” Mắng nửa ngày, lại càng ngày càng phát hiện không giống mắng chửi người. Cậu than một tiếng, hoàn toàn nhận thất bại.

“Anh yêu em.” Bị mắng thật sự thảm Tư Dao lại trả lời như thế. Giờ phút này ngôn ngữ mà anh giữ được, tựa hồ chỉ còn lại có một câu này.

Lệ Sâm lại đỏ bừng tai nhảy dựng lên, “Anh, anh… A! Ô…” Lời nói không thể thốt ra bị tiếng thét chói tai thay thế.

Cổ bị Tư Dao cắn một ngụm thật mạnh, rất đau, cũng rất nhẹ nhàng vui vẻ. Đồng thời, cái thứ đang rong ruổi ở trong cơ thể cậu đột nhiên lại tăng tốc, thế công càng trở nên hung mãnh, thật sự đâm cậu đến nảy lên, sau đó lại nặng nề ngã ngồi xuống hung khí nóng bỏng kia.

Sợ hãi bị đâm đến hỏng, cùng khoái cảm sắc bén lúc bị dập xuống hòa thành một thể, hoàn toàn thổi quét ý thức của cậu. Lệ Sâm lộn xộn lung tung kêu: “Ô a… A! Đừng có ngừng, đừng có ngừng, Tư Dao… Tư Dao, cho em, đem tất cả của anh cho em, đều cho em…”

Như cậu mong muốn, sau một phen chém giết cuối cùng, Tư Dao đâm mạnh một cái, đem tất cả nhiệt lưu bắn hết vào trong cơ thể cậu, nháy mắt sau đó, chính cậu cũng ồ ồ phóng ra, chất lỏng màu trắng đặc nồng phun tung tóe ở trên người Tư Dao.

Hai người đều thở phì phò, đem trán tựa vào trên vai đối phương, cứ như vậy qua một lúc lâu.

“Lệ Sâm.” Tư Dao ôm lấy khuôn mặt của Lệ Sâm ở bên cạnh, hơi hơi nghiêng đầu, hôn một chút lên hai má của cậu, “Cảm ơn em.”

Lệ Sâm nhắm mắt lại, nhẹ thở một hơi, khóe môi khẽ cong lên: “… Chó điên.”

Ánh trăng, bãi biển, nhà gỗ nhỏ.

Trên bãi biển, hai chiếc ghế nằm màu trắng đặt song song, phía trên phân biệt nằm hai người.

Hai người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn sàn sàn như nhau, khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Nếu trên bãi biển có những người khác đi qua, nhất định sẽ không nhịn được mà ghé mắt tán thưởng.

Mùa hè hàng năm, Lệ Sâm đều sẽ đến nước ngoài hưởng dụng ngày nghỉ, nơi này là bãi biển tư nhân của cậu. Lần này trước khi cậu đến, liền “thuận miệng” hỏi Tư Dao muốn cùng đi hay không, cho nên hiện tại Tư Dao đã ở nơi này.

Hai người nghe tiếng sóng biển, đắm chìm trong ánh sáng dịu dàng của ánh trăng, thật sự là vô hạn thích ý.

“Thiết kế của anh thế nào?” Lệ Sâm hỏi, bưng lên cốc thủy tinh uống mấy ngụm nước chanh. Đây là vừa rồi Tư Dao dùng máy ép nước quả làm ra ở trong phòng rồi bưng tới.

“Hai phần ba.” Tư Dao nói.

“Ừ. Chờ sau khi hoàn thành, nhất định phải mang đi tham gia cuộc thi.” Lệ Sâm rất thưởng thức một phần thiết kế mới nhất này của Tư Dao, cho rằng tuyệt đối có thể đạt giải nhất.

Thiết kế trước kia của Tư Dao cậu có xem qua, đích xác cảm thấy thiếu chút gì đó. Nhưng mà thiết kế mà Tư Dao đang bắt tay vào làm lúc này lại khác, cực kỳ hoàn mỹ. Tư Dao nói, đây đều phải cảm ơn tồn tại của cậu. Cậu không phải quá hiểu được câu này có ý gì, nhưng lòng biết ơn của Tư Dao, cậu sẽ không khách khí mà tiếp nhận.

“Có được giải hay không không sao cả.” Tư Dao nói, “Đây chính là anh tự thiết kế cho mình.”

“Nói là nói như vậy, nhưng mà có thực lực đạt giải lại vì sao không làm?”

Lệ Sâm nhún nhún vai, “Đúng rồi, phòng ở của anh tìm được chưa? Kỳ thật nhà trọ hiện tại anh đang ở cũng không có gì không tốt, chuyển đến dời đi không chê phiền à?”

“Không có gì. Phòng ở dễ tìm, phòng ở vừa ý lại khó tìm. Anh biết em chán ghét ầm ĩ, cho nên đoạn đường rất quan trọng. Anh hy vọng em cũng có thể ở được thoải mái.”

“Hừ, tôi cũng không có đáp ứng muốn ở cùng với anh.”

Tư Dao chỉ cười không nói. Đây đã là lần thứ ba Lệ Sâm nói câu này, hơn nữa cứ nói một lần, vành tai của cậu cũng sẽ đỏ lên một lần.

Chính Lệ Sâm ngược lại không lưu ý nhiều như vậy, sắc mặt thâm trầm mà uống hết chỗ nước trái cây còn lại, sau đó đứng lên, đi đến bên ghế nằm của Tư Dao, nằm đè lên trên người anh.

“Hử?” Tư Dao nhướn mày, “Chủ động như vậy, thật hiếm thấy.”

“Hừ, không cần đắc ý.”

Mày Lệ Sâm nhướn lên rất cao, khiêu khích nhìn chằm chằm vào cặp mắt hơi hơi mỉm cười kia, “Hôm nay anh trốn không thoát đâu.”

“Có ý gì?”

“Ý chính là, tôi muốn thượng anh.”

“À, thật không?” bộ dáng Tư Dao một chút cũng không có dao động, “Vì sao đột nhiên muốn thượng anh?”

“Không đột nhiên.”

Lệ Sâm dừng một chút, thật sự ngượng ngùng khi phải nói đã suy nghĩ thật nhiều lần, liền dứt khoát chuyển miệng, “Tóm lại tôi muốn thượng, anh nhất định phải cho tôi thượng! Kỳ thật anh sớm nên cho tôi thượng.”

Nói ra, từ trước vẫn là cậu thượng người khác, có thể dễ dàng tha thứ Tư Dao ở trên cậu lâu như vậy, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy khó tin. Cậu cũng không phải chán ghét bị Tư Dao làm như vậy, nhưng mà, đã lâu như vậy ngẫu nhiên cậu cũng sẽ muốn đổi lại thử một lần.

“Lý do là?” Tư Dao hỏi.

“Tôi có tiền, có thế hơn anh.”

“Ừ, còn có không?”

“Tôi lớn hơn anh.”

“Em lớn hơn anh?” Tư Dao kinh ngạc trợn mắt.

“Đúng… Không phải tôi nói đến cái đó!”

Lệ Sâm hoài nghi có phải Tư Dao cố ý hay không, phẫn nộ nói, “Tôi là nói tuổi, tôi lớn tuổi hơn anh.”

“Ừ.” Tư Dao gật gật đầu, anh đích xác nhỏ hơn Lệ Sâm một tuổi.

“Còn có không?”

“Không có. Cái này đủ rồi.” Nói xong, Lệ Sâm nở nụ cười nguy hiểm, đè xuống Tư Dao.

Tư Dao lấy tay che lên bờ môi của cậu, ngăn cản cậu lại: “Em nói xong rồi, hiện tại đến lượt anh nói.”

“Anh?” Lệ Sâm hờn giận thoáng lùi lại, “Anh muốn nói gì?”

Tư Dao thong thả nói: “Đích xác, có một số phương diện em có ưu thế hơn anh, nhưng mà có một số, em không thắng được anh.”

“Là cái gì?” Lệ Sâm thật sự rất hiếu kỳ.

“Anh phá hư hơn em.” Tư Dao mỉm cười.

“Anh phá hư hơn tôi?” Lệ Sâm giật mình, bỗng nhiên cảm thấy một cơn choáng váng, lại nhìn nụ cười như đã lường trước kia của Tư Dao, cậu mơ hồ hiểu được cái gì, đứng bật dậy, lại suýt nữa té ngã.

Cậu đỡ trán, trừng lớn mắt khó có thể tin: “Anh bỏ thuốc tôi? Là cốc nước chanh kia?”

“Thời điểm em mời anh đi du lịch, anh liền đoán rằng có thể em có mục đích.”

Tư Dao không hề xấu hổ nói, “Mà anh nghĩ đến nghĩ đi, em hẳn là không có gì bất mãn với anh. Duy nhất có thể chính là, em muốn thừa dịp cơ hội này xoay người.”

“Anh… Đê tiện!”

Lệ Sâm cực kỳ căm tức, hung hăng nói, “Hừ, cho dù hôm nay anh chạy thoát, nhưng vẫn còn vài ngày nữa. Anh đừng cho là tôi sẽ ngốc đến mỗi lần đều trúng chiêu của anh. Hôm nay anh dám bỏ thuốc với tôi, tôi sẽ cho anh trả một cái giá thảm thống.”

“Yên tâm.” Tư Dao nói, “Đêm nay anh sẽ tận lực yêu thương em, cho vài ngày sau em đều luyến tiếc rời giường.”

“Anh!”

Lệ Sâm nghe ra suy nghĩ thật sự của anh ta là muốn làm cho mình không xuống giường được, không khỏi vừa sợ hoảng lại hối hận, ảo não nói, “Anh cái người này, để cho tôi thượng một lần sẽ chết sao?”

“Cho em thượng, kỳ thật vốn không có vấn đề gì.”

Tư Dao vẫn như cũ cười giống một thiên sứ, “Chỉ là anh biết, bản thân nhất định ăn ngon lắm, nếu cho em ăn nghiện, thì có vẻ khó giải quyết.”

“Có cái gì khó giải quyết? Chúng ta sẽ không thể thay phiên công bằng sao?”

“Tạm thời anh không có kế hoạch này.”

“Kế hoạch, kế hoạch, anh làm gì đều phải kế hoạch, chuyện gì đều phải ấn theo kế hoạch của anh… Anh cái đồ phần tử âm mưu chết tiệt này, chó điên, hỗn đản…” Mắng mắng, Lệ Sâm dần dần cảm giác không ổn. Đầu càng ngày càng choáng, chân tay cũng vô lực, không khỏi lùi về sau hai bước.

“Đừng ngã xuống.” Tư Dao đứng lên đi về phía Lệ Sâm, “Nào, để anh đưa em trở về phòng nghỉ ngơi.”

“Nghỉ ngơi cái gì…” Đại chiến ba trăm hiệp mới là thật đi!

Lệ Sâm một bụng oán khí, cũng đã vô lực phát tác, chỉ có thể bình tĩnh nhìn anh ta tới gần mình, trên mặt mang theo nụ cười tao nhã thong dong.

Anh ta không nói sai. Anh ta thật sự rất xấu, cố tình lớn lên có khuôn mặt thánh nhân xinh đẹp cao thượng, nhưng bề ngoài cùng bên trong lại tương phản mãnh liệt, làm anh ta có một loại hương vị thần bí khó có thể nắm bắt, lại cực kỳ có mị lực, không thể ngăn cản.

Chậc, mình xem như thua bởi tay anh ta rồi… Trong nháy mắt ngã vào trong lòng ngực anh Lệ Sâm bất đắc dĩ nghĩ.

The end