Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 40




"Ta đương nhiên – "

Mạc Kỳ Dục kích động muốn chống lại Lăng Tuyết Mạn, giọng nói cùng ánh mắt mỉa mai khi nãy đột nhiên tiêu biến, nghiêng mặt, "Ta đương nhiên không có. Ngươi là Tứ tẩu của ta, lại cả ngày điên điên khùng khùng khiến người ta chán ghét. Ta thấy ngươi phiền hết sức, đầu ta cũng không phải bị nước vào mà có ý gì với ngươi. Ta là lo lắng cho quạt lưu ly của ta, sợ ngươi tay chân vụng về làm hư, còn sợ ngươi chết rét, đem quạt lưu ly của ta thành di vật của ngươi!"

"Khụ khụ!"

Lăng Tuyết Mạn bị sặc, ho khan không thôi, tức đỏ mặt, ác liệt trừng mắt khuôn mặt tuấn tú đáng đánh đòn của Mạc Kỳ Dục, cắn răng nói: "Đáng chết, không có thì không có thôi, ta bất quá là đùa ngươi, ngươi làm gì hạ giá ta không đáng một đồng. Ta kém như vậy sao? Ngươi mới là quỷ hẹp hòi đáng ghét. Không phải chỉ là một cây quạt rách sao, cùng lắm thì ta đem một vạn hai mua lại cây quạt rách của ngươi!"

"Nha đầu chết tiệt dám chửi ta!" Khuôn mặt Mạc Kỳ Dục u ám, suýt nữa tức giận mà ngất đi, kéo chăn ném qua một bên, giọng đầy căm hận nói: "Cho đông chết ngươi! Ta đường đường là Thất Vương gia, ngươi còn dám chửi ta? Lăng Tuyết Mạn đáng chết, đầu ngươi chắc là bị lừa đá, trách không được lại chọc giận phụ hoàng, trách không được phụ hoàng muốn giết ngươi, xứng đáng! Huynh đệ chúng ta không thèm nhiệt tình nỗ lực bảo vệ ngươi, mạng nhỏ của ngươi thật sự là không được rồi!"

"Cái gì? Haiz, ngươi trách móc ta, ta đại nhân đại lượng không so đo với ngươi, ngươi nói rõ cho ta, Hoàng thượng thật muốn giết ta sao? Các ngươi xin tha cho ta phải không?" Lăng Tuyết Mạn dí sát mặt vào Mạc Kỳ Dục, khẩn trương hỏi.

"Đáng chết! Ngươi không làm ta tức chết là không cam lòng sao? Chuyện đến mức này mà vẫn là cái miệng như vậy, ta thật muốn một kiếm bổ đầu ngươi ra xem ở bên trong rốt cuộc đựng cái gì?" Mạc Kỳ Dục tức giận, trên trán nổi gân xanh.

"Sợ quá!"

Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, ra vẻ sợ run cả người, lại kéo lại chăn phủ lên mình, cũng nói: "Nếu ngươi đã lấy chăn ra, xem như da mặt ta dày, ta chịu không nổi đâu! Dục Dục, ngươi nói ta thật sự sẽ chết sao?"

"Không được kêu ta Dục Dục!" Mạc Kỳ Dục đen mặt, hận không thể bóp chết nữ nhân trước mắt.

"Khụ khụ, Tiểu Thất, tốt lắm, ngươi mau an ủi ta một chút. Ta cùng Ly Hiên đều sẽ không chết đúng không?" Lăng Tuyết Mạn lại gian nan nuốt nước miếng, làm sao mà nói chuyện cùng tiểu soái ca này lại áp lực như vậy.

Mạc Kỳ Dục tiếp tục cắn răng, "Tiểu Thất cũng không được, đó là để phụ hoàng cùng ca ca ta kêu!"

"Ây da, ngươi có phiền hay không? Không phải chỉ là một cái tên sao, gọi là gì không được chứ? Được! Kỳ Dục, Kỳ Dục, ta gọi ngươi Kỳ Dục được chưa?" Lăng Tuyết Mạn tức giận, đôi mày thanh tú chau chau. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Ngươi nha đầu chết tiệt này, ngươi dám nói ta phiền? Được, ngươi không thành tâm, về sau ta cũng không gọi ngươi Tứ tẩu. Ta gọi ngươi Mạn Mạn!" Mặt Mạc Kỳ Dục đỏ lên, mắt trừng to như chuông đồng.

"Cái gì? Mạn Mạn? Khụ khụ, ngươi làm ta nổi cả da gà." Lăng Tuyết Mạn nói xong không khỏi run lên.

Mạc Kỳ Dục lại cao hứng, "Ha ha, trước kia ta làm sao không nhớ ra, kêu ngươi Mạn Mạn là ta có ý tốt!"

"Không thèm! Xem ngươi tiểu nhân đắc chí, đâu còn bộ dáng Vương gia! Thật muốn hôn mê!" Lăng Tuyết Mạn liếc mắt, nghĩ đến bản thân mình cùng Ly Hiên, ngữ khí không khỏi nghiêm túc, "Haiz, hai ta cũng không tính là người xa lạ đi, vậy nếu như Hoàng Thượng thật sự muốn giết ta, ngươi có thể… ách, có thể giúp ta cầu xin hay không? Ta muốn ra khỏi nhà tù tìm cách cứu Ly Hiên."

"Ngươi có thể cứu được Hiên nhi?" Mạc Kỳ Dục không so đo việc Lăng Tuyết Mạn liên tục dùng xưng hô bất kính, hồ nghi nói.

"Ta cứu không được, ta muốn về xem sách thuốc, xem có một tia hi vọng nào không." Lăng Tuyết Mạn sợ run một chút, sau đó hùng hồn ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

Nàng muốn về phòng ngủ Tứ Vương phủ chờ dâm tặc. Hắn thường nói bản lĩnh hắn rất lớn, nàng muốn cầu hắn cứu Ly Hiên. Hy vọng hắn thật sự có khả năng này.

"Haiz, coi như hết. Thái Y Viện đọc đủ thứ sách thuốc, thái y đều bó tay, ngươi có thể có biện pháp nào? Hôm nay ngươi có thể ra tù hay không là hai việc khác nhau. Ly Hiên vẫn bất tỉnh, ai có bản lĩnh đưa ngươi ra khỏi tù đây?"

Mạc Kỳ Dục thở dài, hai tay che lên mắt, một hồi lâu mới lấy ra. Lăng Tuyết Mạn rõ ràng nhìn thấy mắt hắn đỏ, bộ dáng rất là khổ sở.

"Thực xin lỗi" Lăng Tuyết Mạn cắn môi đau xót, lại rơi lệ, "Ta không ra, ta ở chỗ này chờ Ly Hiên, nếu nó chết, các ngươi ai cũng chớ xin tha cho ta, để Hoàng Thượng ban một ly rượu độc cho ta, cho ta đi theoLy Hiên. Nó đối với ta tốt như vậy, ta lại hại nó."

Giờ phút này, Lăng Tuyết Mạn đã nhu nhược, chỉ cần nghĩ đến Mạc Ly Hiên đối xử tốt với nàng mọi mặt, nàng liền tình nguyện người hôn mê bất tỉnh là nàng, tình nguyện dùng mạng của nàng đi đổi cho nó trở về khỏe mạnh, nàng còn yêu cầu xa vời gì? Ly Hiên đã chết, nàng lại sống, lương tâm của nàng sao có thể làm được.

"Sẽ không, Hiên nhi sẽ không chết, ngươi cũng sẽ không thể -" Mạc Kỳ Dục hoảng loạn nói, ngữ khí khẳng định, như an ủi Lăng Tuyết Mạn, vừa tựa như an ủi mình.

Đêm đang trôi qua, lâu lâu truyền đến từng trận tiếng côn trùng kêu vang nhắc nhở đêm tĩnh lặng.

Mạc Kỳ Dục nhếch môi, dại ra ngồi nghĩ, buổi sáng trên đường, Ly Hiên giảo hoạt vì Lăng Tuyết Mạn, muốn mình cam đoan đưa quạt lưu ly cho Lăng Tuyết Mạn.

"Ông trời thật sự bất công. Mạc gia ta đã làm sai điều gì, liên tục mang người Mạc gia đi. Đại ca đã chết, Tứ ca đã chết, hiện tại Hiên nhi-" Mạc Kỳ Dục nghẹn ngào, nói không được nữa.

Mạc Kỳ Dục lắc đầu một chút, dùng sức ép nước mắt chảy vào trong, ra vẻ thoải mái nói: "Ngươi lại khóc, xấu không thể nhìn!"

Lăng Tuyết Mạn không có ngẩng đầu nói: "Ta xấu, không phải ngươi có thể cười nhạo ta sao?"

"Ta chê cười ngươi làm gì? Mĩ nhân ta gặp, không ai kém ngươi! Thời gian không còn sớm, ta phải đi rồi. Ngươi tiếp tục ngủ đi."

Mạc Kỳ Dục đứng lên nhìn chăn, lại có chút khó khăn nói: "Chăn này ngươi có đắp không? Nếu đắp, tới hừng đông Nhị ca sẽ tới lấy quần áo ca để lại cho ngươi. Nếu như ca ấy thấy được…"

"Ngươi quang minh chính đại đưa chăn cho ta, có sợ người biết không?" Lăng Tuyết Mạn lau nước mắt, không cho là đúng nói.

"Ta đương nhiên không sợ" Mạc Kỳ Dục nhướng mày, nhưng lập tức lại cau chặt mày, nhỏ giọng nói: "Bất quá, Nhị ca đối với ngươi thật sự không có ý nghĩa sao?"

Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc lại đỏ mặt, may mắn trong phòng giam tối, thấy không rõ lắm, nhưng tim đập không thôi. Sợ Mạc Kỳ Dục hỏi, liền ấp úng nói: "Ngươi cứ nói đi"