Mị Sát

Chương 27




Editor: Heisall

Bên trong phòng tạm giam giống như chết lặng. Lộ Minh đứng ở một bên, nhìn thấy quả thật sợ hết hồn hết vía.

Vẻ mặt Sở Hành lạnh lùng, khóe môi trầm xuống, không mở miệng. Vết bầm tím trên trán Anh Túc vẫn chưa tan, hơi thở nhỏ bé yếu ớt, lại dùng phần hơi sức cuối cùng để chống đối, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào Sở Hành.

Trong lòng Lộ Minh run lên, chưa bao giờ thấy Anh Túc lộ ra ánh mắt này. Cho dù là nhìn A Lương, hay nhìn Ly Chi, thì ánh mắt của Anh Túc cũng chỉ là lạnh nhạt mang theo chán ghét, lại pha thêm một chút chẳng thèm ngó tới, hoàn toàn không giống như bây giờ, khi nhìn Sở Hành, giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.

Lộ Minh chu miệng, nhắm mắt đi ra hoà giải: “Còn thất thần cái gì nữa! Anh Túc tiểu thư đã bị như vậy rồi, còn không nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện!”

Lộ Minh nháy mắt một cái, những người xung quanh giống như giật mình tỉnh lại, bắt đầu gọi điện thoại, rồi đo nhiệt độ. Anh Túc nhắm chặt mắt nằm trong lòng Tưởng Miên, ngón tay nắm chặt vạt áo Tưởng Miên không chịu buông ra. Lộ Minh len lén liếc mắt nhìn Sở Hành, tầm mắt của anh đang rơi vào bàn tay kia của Anh Túc, không nói một lời, mặt cũng không chút thay đổi.

Chờ sau khi đặt Anh Túc lên xe cứu thương, đứng ở phía sau xe đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, Lộ Minh rốt cuộc cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thuộc hạ có chút nơm nớp lo sợ tiền lại gần, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia đã đi rồi. Lộ tổng, thiếu gia, lần này thiếu gia mất mặt, có phải..... Có phải lần này hơi quá đáng rồi hay không?”

“Mất chút mặt mũi thì tính là gì. Hễ những chuyện liên quan đến Anh Túc, thiếu gia mất mặt còn thiếu hả?” Lộ Minh cười lạnh một tiếng, quay đầu đi trở về, lại nói: “Cậu không nhìn thấy ánh mắt mới vừa rồi của Anh Túc hả, đó mới là người muốn chơi một trận lớn!”

Ở phòng tạm giam quỳ một ngày, Anh Túc đã chuyển từ cảm thành viêm phổi cấp tính. Vào bệnh viện thì người đã ở trạng thái nửa hôn mê. Tưởng Miên ở bên cạnh nhẹ nhàng gọi cô, qua một lúc lâu, Anh Túc mới khẽ mở mắt, còn chưa nhìn rõ ràng, liền nhắm mắt lại.

Trong quá trình truyền nước, Tưởng Miên vẫn nắm tay Anh Túc, túc trực ở bên cạnh giường bệnh của cô. Mới đầu Anh Túc ngủ mê man, qua đến hai, ba giờ sau, thì dần dần tỉnhlại. Khuôn mặt mộc, không nói chuyện, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Lộ Minh tiện đường ghé qua đây một chuyến, nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một khoảng nhỏ nhìn vào bên trong một cái, lại bị Tưởng Miên thấy, do dự một chút, Tưởng Miên vẫn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Anh Túc tựa nửa người vào đầu giường, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: “Lộ tổng có chuyện gì không?”

Động tác của Lộ Minh hơi chậm lại, đẩy cửa phòng bệnh ra, cười ha hả hai tiếng, nói: “Không có việc gì. Hôm nay thấy Anh Túc tiểu thư tức giận như vậy, sợ cô không chịu phối hợp trị liệu, nên muốn tới khuyên cô. Bây giờ nhìn cô như vậy thì những lo lắng của tôi là dư thừa rồi. Còn sốt không?”

Anh Túc ôn hoà mở miệng: “Khiến anh thất vọng rồi. Đáng tiếc tôi còn chưa muốn chết đâu.”

“......” Cổ họng Lộ Minh nghẹn lại, rồi lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên: “Anh Túc tiểu thư đói bụng không? Nghe thiếu gia nói Anh Túc tiểu thư thích uống cháo cá? Đây là thiếu gia đặc biệt bảo tôi đưa tới!”

“Không đói bụng.” Anh Túc thong thả ung dung nói: “Khiến Lộ tổng phí công một chuyến rồi. Làm phiền Lộ tổng đem về đi.”

Tim Lộ Minh bị ép muốn nôn ra một búng máu, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười: “Hiện tại không đói bụng, một lát cũng sẽ đói không đúng? Trước tiên tôi sẽ để hộp giữ nhiệt ở đây, lúc nào Anh Túc tiểu thư đói bụng, thì ăn nhé. Không cần sốt ruột, phải không?”

Anh Túc nhíu mắt, nhìn anh một cái, từ từ nói: “Anh xác định là Sở Hành bảo anh đưa tới?”

“...... Đúng vậy!”

Anh Túc cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ rằng tôi bị nóng đầu rồi hả? Có ngu mới tin vào câu chuyện hoang đường anh vừa nói?”

“......”

Anh Túc lại nhìn chằm chằm anh một cái, từng chữ từng câu nói: “Tôi nói đem đi. Anh nghe mà không hiểu phải không?”

Sau lưng Lộ Minh đã đổ mồ hôi lạnh ào ào, thiếu chút nữa quỳ xuống đất.

Lộ Minh không còn cách nào, chỉ có thể cầm hộp giữ nhiệt còn nguyên trở về nhà họ Sở. Sau khi nhìn thấy quản gia, liền đưa hộp giữ nhiệt qua, nhún vai vẻ bất đắc dĩ. Quản gia vừa thấy đã hiểu ngay, nhận lấy, hất mặt về phía thư phòng, rồi bí hiểm khoát tay chặn lại.

Lộ Minh nhỏ giọng nói: “Khi tôi rời khỏi phòng bệnh, Anh Túc còn nhờ tôi chuyển cho thiếu gia một câu nói, nói rất nho nhã. Cái gì mà cô ấy đã làm thiếu gia thất vọng nhiều đến thế, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, e rằng kiếp này khó có thể báo đáp lại ơn nuôi dưỡng của thiếu gia mười năm qua. Sau này thiếu gia cứ coi như cô ấy chết rồi, không có người này là được —— ông nói xem sao tôi dám chuyển lại những lời này được chứ?! Chẳng lẽ nhìn tôi rất giống người muốn tìm chết sao?!”

Quản gia khẽ thở dài một hơi, không trả lời. Lộ Minh nhắm chặt mắt hít thở sâu mấy cái, lại hỏi: “Bên thiếu gia nói thế nào?”

“Xế chiều hôm nay, thiếu gia không nói chữ nào liên quan đến Anh Túc.” Quản gia lại nói: “Nhưng mới vừa rồi ở ngoài thư phòng, tôi nghe thiếu gia nói chuyện điện thoại với người khác, hình như có nói về một người tên Tào Dương Đông, tối nay bị người ám sát. Chẳng những tay chân đều bị đứt đoạn, còn bị đâm mù hai con mắt.”

Sau khi Anh Túc tỉnh lại, Tưởng Miên đang bôi thuốc cao lên trán cho cô thì Tưởng Tín vào thăm cầm theo một đống trái cây.

Sau khi Anh Túc tự bảo đảm với Sở Hành sẽ không trở về nhà họ Tưởng nữa, bởi vì các loại nguyên nhân, đến bây giờ cô cũng thật sự chưa từng trở lại nhà họ Tưởng. Sau đó Sở Hành còn nói cô phải ít qua lại với anh em nhà họ Tưởng, nhưng lần này Anh Túc không nghe, vẫn duy trì gọi điện thoại cho Tưởng Miên mỗi ngày như cũ.

Nhưng từ đầu đến cuối Anh Túc cũng không liên lạc với Tưởng Tín, cũng không thân mật với anh ta như Tưởng Miên. Tưởng Tín là người kín kẽ ít nói, Anh Túc cũng không nói nhiều, có một lần hai người nói chuyện điện thoại, nhưng kết quả là trong hai phút nói chuyện thì thời gian im lặng đã chiếm hơn quá nửa cuộc nói chuyện, từ đó về sau hai người liền ăn ý không hề gọi điện thoại nữa.

Vậy mà hôm nay Anh Túc nhìn giỏ trái cây trong tay Tưởng Tín, lại phát hiện bên trong đều là những loại trái cây cô rất thích ăn.

Những loại trái cây này cô chỉ nói linh tinh với Tưởng Miên. Không biết làm sao lại truyền tới tai Tưởng Tín. Anh Túc im lặng không lên tiếng nhìn Tưởng Tín ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh giường, tiện tay gọt một quả táo. Kỹ thuật gọt trái cây của anh hiển nhiên không thuần thục lắm, từng đoạn vỏ kèm theo một miếng thịt táo thật dày bị ném vào trong thùng rác. Trước kia Anh Túc nhìn Sở Hành gọt vỏ, luôn là một lớp mỏng manh, từ đầu đến đuôi không đứt, lưu loát xinh đẹp giống như lúc Sở Hành bắn súng vậy. Giờ phút này nhìn lại cảnh Tưởng Tín gọt vỏ, sau một lúc lâu lại cảm thấy có chút thê thảm không nỡ nhìn, không khỏi nghiêng đầu đi.

Tưởng Tín giống như chưa tỉnh, đưa một quả táo còn lại hơi nhỏ cho cô, chờ Anh Túc nâng tay nhận lấy rồi nói cảm ơn, thì anh ta mới trầm ngâm mở miệng: “Cảm thấy nhà họ Sở không được, có thể trở về nhà họ Tưởng.”

Anh Túc nói: “Không sao.”

Tưởng Tín liếc nhìn cô một cái, lại bổ sung: “Anh và A Miên nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ em, đừng sợ.”

Anh Túc hơi sững sờ giật mình, hốc mắt đột nhiên đau xót. Cô giương mắt nhìn anh, chớp chớp vài cái, bức nước mắt chảy ngược về. Biết rõ Tưởng Tín và Tưởng Miên đã nhìn thấy, nhưng vẫn coi như bọn họ không nhìn thấy, làm như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: “Thật sự không có việc gì đâu. Em vẫn sẽ sống ở nhà họ Sở.”

Anh Túc ở phòng bệnh nghỉ một ngày, chỉ có ba người ghé thăm cô. Lộ Minh bị cô đuổi đi, Tưởng Tín chỉ ngồi một lát, còn Tưởng Miên thì ngồi mãi bên giường. Ngày thứ hai, Anh Túc chợp mắt ngủ trưa một lúc, lại mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn cô. Mở mắt ra nhìn lên, lại thấy Lý Du Anh đang ngồi cạnh giường, một tay chống cằm, khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô không nháy mắt.

Anh thấy cô tỉnh lại, toàn thân liền chấn động, lập tức lúng túng dời mắt đi chỗ khác, nhưng rất mau đã chuyển trở lại, lần này mỉm cười nói: “Tôi đánh thức em sao?”

“Không có.”

“Tôi mới vừa đi vào, thấy em đang ngủ, không nỡ đánh thức em.” Lý Du Anh nói, “Mấy ngày nay tôi gọi điện thoại cho em không được, sáng nay hỏi Tưởng Miên, mới biết em bị viêm phổi phải nằm viện. Hiện tại em đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

Anh Túc gật đầu một cái. Cô vẫn còn chút bối rối, ý thức cứ mơ mơ hồ hồ, không muốn mở miệng. Lý Du Anh chú ý tới, vừa cười nói tiếp: “Nghe Tưởng Miên nói, gần đây có phải em có chút không vui hay không?”

Anh Túc suy nghĩ chốc lát, lại gật đầu một cái. Động tác của cô từ từ, dáng vẻ khó có lúc nào ngây ngô như vậy, Lý Du Anh nhìn mà không nhịn được cười một tiếng, nói: “Vậy chờ em xuất viện về, chúng ta cùng ra ngoài dạo chơi một chút có được không?”

Anh Túc lại suy nghĩ một lát, lần này rốt cuộc cũng mở miệng, từ từ nói: “Được.”

Lý Du Anh nhìn cô, dịu dàng nói: “Em muốn đi nơi nào chơi?”

Anh Túc không chút nghĩ ngợi: “Không đi thành phố C. Không đi Tây Nam. Tốt nhất cũng không ở trong thành phố này. Những địa phương khác đều được.”

Lý Du Anh suy tư chốc lát: “Vậy ra khỏi nước có được không? Tìm một nước gần xích đạo, nước biển màu lam trong suốt, một nơi nhìn rất thoải mái, có được không?”

Anh Túc suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Được.”

Tổng cộng Anh Túc nằm viện tròn một tuần, trong lúc đó Lộ Minh không hề tiếp tục tới đây, nhà họ Sở cũng không có ai khác tới thăm. Một ngày buổi tối, Tưởng Miên đến gặp bác sĩ trở lại, không thấy Anh Túc ở trong phòng bệnh. Đợi một chút liền ra ban công tìm, đẩy cửa sổ sát đất ra, mới phát hiện Anh Túc đang ngồi trên ban công đưa lưng về phía cô. Gió thổi lọn tóc cô bay lất phất, hai chân Anh Túc đong đưa ngoài ban công của tầng mười mấy.

Tưởng Miên nhất thời hít sâu một hơi.

Anh Túc nghe tiếng, quay đầu lại, Tưởng Miên lập tức tiến lên vài bước, đưa tay túm lấy cô: “A Phác, em muốn làm gì!”

“Cái gì cũng không muốn làm, chỉ là hóng gió một chút thôi.” Anh Túc nói như vậy, còn thuận theo để cho Tưởng Miên kéo mình xuống đất, bổ sung: “Thật đó.”

Tưởng Miên vẫn là bộ dạng không tin, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt của cô. Anh Túc cùng cô nhìn nhau một lát, cuối cùng nhượng bộ một bước, nhẹ nói: “Hai ngày nay không ngủ được. Nghĩ tới chuyện khi còn bé một chút.”

“Chuyện gì khi còn bé?”

Anh Túc khẽ mím môi, dời tầm mắt đi, hời hợt nói: “Cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ, không đáng giá nhắc tới.”

Tưởng Miên nhìn cô thật lâu, cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói: “Bác sĩ bảo ngày mai có thể xuất viện. Em thật sự không trở về nhà họ Tưởng cùng chị sao?”

Anh Túc gật đầu một cái.

Mấy ngày nay Tưởng Miên đã hỏi cái vấn đề này rất nhiều lần, Anh Túc đều chỉ gật đầu, không chịu giải thích nguyên do. Lần này cô buông tha không hỏi hai chữ “Tại sao” nữa, chỉ đẩy cô về phòng bệnh, nói: “Ngày mai chị cho người đưa em về nhà họ Sở.”

Mới hừng sáng ngày thứ hai, thời tiết khá u ám. Anh Túc trở lại nhà họ Sở, sau khi xuống xe liền thấy quản gia đã ra chào đón từ nơi không xa, vẫn là mí mắt khẽ híp lại đó và bộ dạng không mấy quan tâm ấy. Anh Túc đứng tại chỗ, chờ ông đi đến gần, đột nhiên quay người lại, mặt không chút thay đổi vòng qua người ông.

Quản gia cũng không chạy tới, chỉ ở sau lưng cô không nhanh không chậm mở miệng: “Anh Túc tiểu thư, hoan nghênh trở lại.”

Anh Túc hừ lạnh một tiếng, chỉ làm như không nghe thấy. Quản gia nhìn cô càng đi càng xa, lại bổ sung một câu: “Thiếu gia phân phó, nếu cô trở lại, xin mời trực tiếp đến thư phòng tìm ngài ấy.”

Anh Túc tiếp tục đi về phía trước, vẫn làm như không nghe thấy. Quản gia khẽ thở dài một hơi, nói: “Nếu như Anh Túc tiểu thư đã nghe được, cần gì phải làm bộ như không nghe thấy.”

Anh Túc rốt cuộc dừng bước lại, quay người lại, đi tới trước mặt ông. Hai con ngươi đen láy nhìn thẳng vào ông, lạnh lùng giống như bức tượng, sau khi cười lạnh một tiếng, mới thong thả ung dung mở miệng: “Nếu tôi đã làm bộ như không nghe thấy, chính là cố ý không muốn tuân theo. Ông có nói nhiều hơn nữa, tôi cũng sẽ không nghe thấy. Ngược lại ông đó, biết rõ tôi làm bộ như không nghe thấy, còn phải hỏi lại một lần, lúc này cần gì phải như thế. Lão quản gia, tôi thấy ông già đến lẩm cẩm rồi phải không?”

Anh Túc nói xong, không để ý tới mọi người đang yên lặng liếc nhìn, xoay người liền đi. Quản gia nhìn cô bước đi, sau khi bóng dáng cô lướt nhẹ dưới cành lá xanh của cây hải đường rồi biến mất không thấy nữa, ông mới khẽ thở dài một cái.

Anh Túc nói không đến thư phòng, cuối cùng vẫn thật sự không đến thư phòng. Sở Hành cũng không cho người đến thúc giục cô. Anh Túc ở trong phòng ngây ngẩn cho tới trưa, buổi chiều cô đến nhà xe lấy xe, chậm rãi chạy ra ngoài. Khi cửa chính của nhà họ Sở mở ra, xa xa đã thấy Ly Chi cùng Sở Hành đi phía trước.

Có một cơn gió thu chợt nổi lên, tay áo hai người sát vào nhau. Bước chân Sở Hành luôn nhanh mà ổn định, thế nhưng lúc này lại bước theo Ly Chi, cùng nhau đi từ từ. Ly Chi khoác một cái áo màu đỏ, làm nổi bật lên eo thon, động tác có chút vui vẻ, huơ tay múa chân giống như đang đùa giỡn.

Anh Túc khẽ mím môi. Vừa đúng lúc nhìn thấy gió thổi bay khăn quàng cổ của Ly Chi, có một góc khăn lọt vào lòng bàn tay Sở Hành.

Sở Hành nắm lấy, thuận miệng nói câu gì, liền thấy Ly Chi nghiêng mặt sang một bên, liếc mắt cười một tiếng. Sở Hành không dây dưa khăn quàng cổ nữa mà vòng lên cổ Ly Chi, Anh Túc nhíu mắt lại, đột nhiên đạp cần ga dưới chân, xe giống như mũi tên rời cung, vọt thẳng về phía hai người.

Ly Chi chỉ kịp nghe được tiếng tăng tốc chói tai của động cơ xe thể thao. Còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị Sở Hành đẩy ra, cả người té trên bụi hoa nhỏ.

Cả người Ly Chi bị đụng đau, áo khoác mới mua cũng bị kéo lê một vệt. Nhếch nhác quay đầu lại, một chiếc xe thể thao chậm rãi dừng ở nơi bọn họ mới vừa đi qua. Cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, lộ ra gương mặt không có cảm xúc gì của Anh Túc.

Đầu tiên Ly Chi sững sờ, sau một khắc không nhịn được liền lên tiếng mắng to: “Cô điên rồi hả! Thiếu gia đang ở đây! Có phải cô muốn đụng chết thiếu gia luôn không?”

Anh Túc nhếch khóe miệng lên, im lặng nở nụ cười. Quay đầu sang, tầm mắt chậm rãi quét qua mặt Ly Chi. Ly Chi chỉ cảm thấy đáy lòng rét lạnh, sau một khắc Anh Túc chậm rãi mở miệng, nhìn ống quần cũng dính bùn đất của Sở Hành, giọng nói không thành ý lắm, thậm chí có thể nói là cực kỳ qua loa: “Ngại quá! Đạp nhầm chân ga.”