Mị Tình

Chương 22: Lần thứ ba gặp mặt




Thực ra mà nói, khi Dung Thất nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt ở trung tâm SPA này hắn vô cùng ngạc nhiên… còn có sợ hãi.

Lúc trước hắn và cô đã có duyên gặp mặt hai lần.

Lần đầu tiên là ở sở luật sư của cô, cô mặc bộ đồ công sở tao nhã, ngồi trên ghế làm việc, nửa người trên khẽ nghiêng về phía trước, hai tay áo xắn lên, hình như khi đó cô đang nói chuyện với thư ký của anh trai.

Nụ cười của cô ôn hòa sơ đạm, cũng lạnh lùng như vậy mà từ chối thay anh trai đến cầu xin tòa án, ngữ khí mềm nhẹ quyết tuyệt, không để cho người khác có đường lui.

Lúc ấy hắn ngồi trên sô pha trong phòng tiếp khách ở sở luật sư của cô, nhưng ánh mắt của cô ngay cả dư quang cũng không quét về phía hắn!

Dung Thất hắn là ai chứ? Công tử của một quan chức cấp tỉnh, em trai phó bí thư tỉnh ủy đó!

Hừ, một người phụ nữ dối trá, cao ngạo, không có mắt.

Ấn tượng đầu tiên của hắn với cô vô cùng xấu, cho nên lần thứ hai khi trông thấy cô, khi trong lòng hơi men và sự khó chịu lâu ngày kết hợp với nhau, lời trào phúng với cô cứ như vậy thốt ra.

Tuy nhiên lời vừa nói ra hắn đã thấy hối hận, rất không phong độ, cũng có vẻ hẹp hòi.

Nhưng vừa thấy trang phục của cô …bộ lễ phục nửa kín nửa hở đó, trang dung yêu diễm, còn có khóe mắt cong lên đầy mị khí đó hắn lập tức lại không khống chế được cảm xúc.

Khi cô vừa bước vào căn phòng đó, hắn có thể đoán ngay được cô chính là bạn gái mà Đường Lưu Nhan lúc trước đã có dịp nói qua.

Ai chẳng biết Đường Lưu Nhan là một tên hoa hoa công tử chính hiệu, đừng nói bạn gái, ngay cả nhân tình cũng sẽ không dưới mười người. Nhưng điều hắn không thể nghĩ tới đó là cô lại là một trong số đó.

Thấy người sang bắt quàng làm họ, không biết hổ thẹn.

Lúc ấy hắn nghĩ như vậy ấn tượng với cô lại càng thêm xấu, nếu không phải Đường Lưu Nhan bảo hắn ngậm miệng, hắn nhất định phải trào phúng thêm vài câu nữa.

Từ sau hôm đó, thời gian cũng khá lâu, hắn cũng dần dần quên đi. Nhưng hôm nay, không ngờ lại nhìn thấy cô.

Ở trung tâm tâm SPA mà hắn mới mở.

Cô lịch sự tao nhã ngồi ở đại sảnh của trung tâm xa hoa, khóe miệng hàm chứa ý cười thản nhiên, một tay chống cằm, tay kia đang lật xem gì đó, cái cổ trắng nõn duyên dáng theo động tác cúi đầu của cô mà lộ ra.

Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của hắn lại bị ngừng trệ.

Còn chưa kịp tự hỏi, bước chân đã rời khỏi suy nghĩ trong đầu mà đi về phía cô.

Mãi cho tới khi ánh mắt của cô lưu lại trên người hắn, Dung Thất có chút mất hứng nhíu mày, cô lại không thèm nhìn hắn.

Chính là cái ánh mắt đó…

Khinh thường, lãnh đạm, còn có… chán ghét?

Chán ghét sao?

Hừ, cho nên hắn cố tình muốn trêu chọc cô!

Trên khuôn mặt tuấn tú suất khí gợi lên ý cười mang theo chút tà khí, Dung Thất vui vẻ ngồi đối diện Lâm Cẩm Sắt, mở miệng nói, “Không ngờ Lâm luật sư cũng tới làm SPA, tôi còn tưởng rằng Lâm luật sư là trời sinh lệ tư, hoa văn trang sức tự nhiên chứ.”(ý là vẻ đẹp tự nhiên, ko qua thẩm mỹ)

Quả nhiên, miệng chó không thể khạc ra ngà voi.

Lâm Cẩm Sắt trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại vô cùng tự nhiên, ngẩng mặt cười khẽ, bình thản ung dung tiếp chuyện, “Không hắn là như vậy, dù sao cũng không phải còn là cô bé 18 tuổi nữa , đương nhiên phải chú trọng bảo dưỡng… nói vậy Dung tiên sinh đến cùng với bạn gái sao?” Trong lòng căm tức, Lâm Cẩm Sắt cô cũng không có dũng khí đắc tội với tên công tử con quan này.

Chỉ thấy Dung Thất cười đến thần thái bay lên, “Không phải, trung tâm này là tôi cùng vài người bạn góp tiền chung, tôi chỉ ngẫu nhiên tới xem, khéo léo lại gặp được Lâm luật sư .”

Lâm Cẩm Sắt nghe câu nói nhẹ nhàng bâng quơ đó của hắn, đôi mắt không khỏi nhìn về phía hắn, trong lòng có chút kinh ngạc. Dung Thất này theo nwh cô biết cùng lắm mới chỉ 24 tuổi, mà lại có bản lĩnh mở một trung tâm lớn đến vậy… lại còn nổi danh cả nước nữa… cô là khách quen của rất nhiều trung tâm sắc đẹp, nhưng lại không hề biết ông chủ lớn lại chính là tên Dung Thất này.

Mặc dù ấn tượng của cô về hắn trong thoáng chốc đã tốt hơn, nhưng cô cũng không có ý nghĩ muốn cùng hắn kết giao.

Cùng những con người thân thuộc với Đường Lưu Nhan như vậy ở cùng một chỗ, cũng không phải là điều hay.

Buông tập catalogue được in rất đẹp trong tay ra, cô mỉm cười nói với hắn, “Dung tiên sinh, tôi muốn sử dụng dịch vụ tốt nhất ở đây.”

Người đàn ông đối diện thoáng ngạc nhiên, “Tốt nhất sao ?”

“Sợ tôi trả không nổi?” Lấy tấm thẻ trong túi xách ra xoay xoay trước mặt hắn, Lâm Cẩm Sắt biết hành động này rất giống kiểu nhà giàu khoe của, trong lòng cũng rất đắc ý.

Cô vốn không thích khoe khoang tiền bạc như thế. Tuy rằng số tiền đó với cô chẳng đáng là bao, nhưng nếu Đường Lưu Nhan dám lấy tiền mà làm nhục cô, vậy cô lại càng muốn “ngoan ngoãn ” làm hắn thỏa mãn.

Suy nghĩ phiêu du ở nơi khác khiến cô không chú ý tới tia phức tạp xẹt qua mắt Dung Thất.

“Không, tất nhiên không phải” khóe miệng Dung Thất cong lên, vẻ đẹp phong lưu trời sinh, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy chói mắt, “Nếu vậy, Trung tâm chúng tôi sẽ để Lâm luật sư hưởng thụ loại dịch vụ tốt nhất.”

Dứt lời, người đứng lên, vẫy tay gọi một người phụ vị qua, thấp giọng nói vài câu vào tai người đó, chợt quay sang nói với cô

“Tôi còn có việc phải đi trước, Lâm luật sư từ từ hưởng thụ nhé.” Nói xong, còn chưa kịp để cô đáp lại, đã xoay gót chân biến mất rồi.

Trước khi đi, ngay cả nụ cười nhếch môi cũng không có, nghiêng người đi qua trong khoảnh khắc đó, Lâm Cẩm Sắt thoáng nhìn thấy mi phong hắn lạnh tới thấu xương.

Nhìn dáng vẻ của hắn đang tức giận sao?

Tức giận cái gì chứ?

Cô nhíu mày kỳ quái, cô tới đây trả tiền, hắn được tiền, cô còn chưa than phiền không hài lòng, hắn tức giận cái gì chứ.

Trong lòng vô cùng khó chịu, người phục vụ vừa được Dung Thất gọi đến tiến lên phía cô, đầu tiên là cung kính cúi đầu chào, khẽ nói với cô

“Lâm tiểu thư, đến lượt cô rồi, mời đi theo tôi.”