Mị Tướng Quân

Chương 168: Lại gặp chàng




Xe ngựa đột ngột tăng tốc, đá sỏi dưới bánh xe dần nhiều, xóc đến nỗi khiến ta gần như nảy lên khỏi chỗ ngồi. Chỉ nghe một tiếng roi vút, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, khiến ta suýt chút ngã văng ra khỏi cửa xe. Khó khăn lắm mới ổn định người, vừa ngồi vào chỗ của mình liền thấy rèm cửa sổ xe bị người dùng roi ngựa vén lên, Ô Mộc Tề như cười như không thò mặt ra: “Nàng đối xử với hắn tốt như thế, nhưng hắn là con cháu hoàng thất, Thái tử vừa bị lật đổ, ngày sau hắn khó có thể thoát được lên ngôi Hoàng đế. Nàng nói xem, hắn có thể chỉ đối xử tốt với một mình nàng không?”.

Nếu lúc trước y hỏi ta như vậy, ta tuyệt đối không tin Hạ Hầu Thương, nhưng y không biết, bao nhiêu ngày ta dù nằm ở trên giường nhưng thực tế lại biết rõ mọi chuyện xảy ra trong phòng, vì thế trên đời này có ai hiểu rõ Hạ Hầu Thương hơn ta chứ? Càng hiểu rõ Hạ Hầu Thương là kiểu người gì.

Ta chầm chậm vuốt nết nhăn trên áo, nói: “Không biết Hoàng tử lại muốn cho ta xem cái gì?”.

“Tất nhiên có cái hay cho nàng xem!”.

Rèm mỏng buông xuống, cọ vào cửa sổ xe vang tiếng lạo xạo.

Ta nhìn rõ, vị trí chỗ bọn ta là một ngõ hẻm, địa thế như vầy, từ trong ngõ hẻm có thể nhìn thấy đường phố phía ngoài, còn đứng từ ngoài có lẽ không thể nhìn thấy ngõ hẻm bên trong.

Dừng ở đây chưa được bao lâu, ta chỉ nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe lăn trên đá xanh, tiếng vó ngựa đồng thanh bước đi trật tự, đó là Bát Tuấn! Ta không khỏi rướn người dậy, vén rèm xe nhìn ra ngoài. Nhưng đối diện lại là đôi mắt âm u của Ô Mộc Tề, ta lại cười với y, không thèm để ý đến y, nhìn ra ngoài phố.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, ta hỏi y: “Chẳng lẽ Hoàng tử muốn lấy ta làm tin, để Hạ Hầu Thương sa vào cạm bẫy Hoàng tử đã bố trí? Hoàng tử đừng quên, ta là Quân Triển Ngọc, nếu Quân Triển Ngọc xảy ra vấn đề gì sẽ có tốn thất rất lớn đối với kế hoạch của Hoàng tử đấy!”.

Mắt y lóe lên nỗi tức giận, giơ roi muốn quất vào xe ngựa, nhưng gần đến thời khắc cuối lại thu roi bắt vào lòng bàn tay, ngược lại cười thành tiếng: “Sớm muộn gì nàng cũng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh bổn vương, bổn vương sao cần vội chứ? Nếu muốn cho hắn sa bẫy, đâu cần phải có nàng giúp đỡ?”.

Cơn giận chấp chứa trong mắt y, lại tựa như châm biếm tựa như trào phúng, như đang nói Quân Triển Ngọc biến thành thế này từ khi nào? Khiến ta nảy sinh lòng cảnh giác, ta lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như thế, ngoài tức giận ra, ta thấy rõ trong mắt y sự trấn tĩnh và dửng dưng. Y đã tính trước mọi việc, chắc chắn có thể hạ gục ta. Ta biết y chưa bao giờ tiến hành trận đánh mà không nắm chắc, vậy thì rốt cuộc giữa y và Quân Sở Hòa đã quyết định kế sách nào rồi?

Ta không tin chỉ bằng sự quyến rũ của bản thân mà y có thể giữ ta lại bên y được!

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, rèm xe rung rinh dao động. Ta hạ rèm xe xuống, ngồi bên trong xe cố hết sức giữ vững tâm tư bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng không thể.

Chàng sẽ đi trên con đường này sao?

Ô Mộc Tề đã sớm biết, vậy con đường này đã bố trí mai phục nào đó sao?

Nhưng điều ta muốn biết nhất chính là khi chàng tỉnh, thân thể có còn khó chịu gì không?

Chỉ nghe tiếng vó ngựa liền cảm thấy chàng càng lúc càng đến gần ta, dường như nhìn thấy nụ cười như hoa đào nở rộ trên gương mặt chàng. Vừa suy nghĩ, ngón tay của ta đang giữ rèm xe cũng không dám vén lên, trái tim lại càng đập dồn dập.

Mà ta nghe thấy, Ô Mộc Tề ra lệnh lạnh như băng: “Ra tay!”.

Mũi tên bắn khỏi dây cung xé gió vang lên tiếng vun vút, có tiếng quần áo bay bay. Vốn những âm thanh này ta không nghe được rõ ràng, nhưng không hiểu sao mà mặc dù ở giữa ban ngày nắng nóng cũng như lúc đêm tối yên tĩnh, những thanh âm kia lại vô tình lọt vào tai ta.

Rèm xe bị roi ngựa vén lên, Ô Mộc Tề ở ngoài xe như cười như không: “Hôm nay ngày lành cảnh đẹp, Tướng quân không có ý định thưởng lãm sao?”.

Lúc rèm xe bị vén lên, ta thấy rõ một con ngựa phi nhanh tới đây như gió lốc. Dẫn đầu chính là Hạ Hầu Thương dưới sự bảo vệ của Bát Tuấn, cưỡi trên con người ô truy, bào xanh đai ngọc, mũ tím giày trăn. Gò mà chàng hốc hác hơn, ngồi lên ngựa ta càng thấy rõ, chân mày chàng khẽ nhíu lại, dường như ẩn chứa vô vàn tâm tư. Tám con ngựa phía sau, tiếp theo là một đội người khác nhưng là một chiếc xe ngựa cực kì lộng lẫy, rèm che buông xuống, gió cuốn rèm che lại mơ hồ nhìn thấy giày thêu hoa vàng và váy lụa mỏng tang như tia nắng mai trong kiệu.

Hóa ra là nàng ta.

Ta không kịp nghĩ nhiều, tiếng dây cung vút lên, giữa đường đột ngột xuất hiện mấy sợi dây cản ngựa song song, những tòa nhà hai bên nhả hàng loạt mũi tên. Những mũi tên đuôi ngũ sắc tuôn rơi lia lịa, vậy mà chúng không hề kiêng kị gì sao.

Công khai dùng câu thích tiễn ở chỗ này?

Nhưng dù chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy đương nhiên vẫn không cản nổi Bát Tuấn, tám người đồng thời lấy ra tuyết đao, con ngựa lần lượt thay đổi vị trí, bày trận Bát Âm Điệt Tấu, chắn mũi tên như đàn châu chấu kia. Thậm chí Hạ Hầu Thương còn không rút tên bên hông, dường như cảm nhận được vị trí hẻm nhỏ nơi bọn ta nên nhìn sang. Nhưng ta biết, chàng không nhìn thấy ta. Quả nhiên, chàng nhìn lướt qua rồi quay đầu lại.

Ta nhìn thấy chính diện chàng, thấy mặt mũi chàng càng gầy guộc, càng thêm vài phần lạnh lùng, trong mắt không hề thấy vẻ mừng vui, dường như nỗi giận trong mắt đã bị băng tuyết ngàn năm che khuất. Chỉ nhìn trong ngắn ngủi vậy thôi mà nước mắt ta suýt chút nữa rơi xuống… Không, Quân Triển Ngọc sẽ không khóc… Nhưng, lúc nào mới có thể gặp lại chàng?

Ta biết, Ô Mộc Tề hợp tác với Quân Sở Hòa đã lâu, hai người đều tâm tư kín đáo, thiên biến vạn hóa. Với thủ đoạn của họ, mọi việc đều nắm trong tay, không đạt được mục đích đặt ra, nào có thể dễ dàng bỏ qua cho chàng như thế?

Mà ta chỉ có cách dốc hết sức lực để ngăn cản, tiêu diệt hết thảy nguyên do của chuyện này, từ bây giờ sẽ cách chàng càng ngày càng xa. Nghĩ đến việc khoảng thời gian giữa ta và chàng tuy có hơn một năm, mỗi ngày có thể gặp nhau nhưng chàng không thăm dò ta thì ta liền thăm dò chàng. Sau khi biết chàng tham gia vào chuyện tướng lĩnh Quân gia, nỗi tuyệt vọng trong lòng từng khiến ta liều mạng đạp đổ chàng, nhưng đổi lấy đều là chàng dốc sức vãn hồi, thậm chí hi sinh tính mạng của mình. Ta sống cùng chàng một thời gian dài, chính vào thời điểm ta không thể động đậy, điều mang đến cho chàng chỉ là đau khổ vô hạn. Đợi đến lúc ta tỉnh táo, cuối cùng có thể chân chính chung sống với chàng trọn vẹn, nhưng thời gian đó lại ngắn ngủi như vậy, chỉ còn mấy ngày nữa thôi đành phải mỗi người một ngả.

Ta và chàng, khi khoảng cách dường như rất gần thì trái tim lại đi xa nhất, mà chờ đến khi trái tim sát kề thì người lại càng lúc càng xa, chẳng biết lúc nào mới có cơ hội gặp lại?

Nghĩ vậy, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, muốn mắng to một tiếng: Ông trời ơi, bắt con người như vậy rất vui vẻ hay sao? Ta chỉ muốn những ngày tháng của người trần tới bạc đầu chẳng xa mà thôi! Ông lo cái gì chứ?

Nhưng bầu trời vẫn một màu xám xịt, không thấy mưa cũng không thấy chớp, thậm chí cả gió cũng không thổi lấy một cơn.

Chỉ nghe thấy tiếng đao thương giáo mác vang vọng không ngớt bên tai.

Bát Tuấn không ngừng thay đổi đội hình, tạo thành trận thế như thùng sắt, khiến kẻ tấn công không thể lọt vào. Một mình chàng cưỡi ô truy đứng thẳng trong trận, nhưng hình như không nghe thấy tiếng mũi tên xung quanh, chỉ đứng hơi cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn roi ngựa trên tay trái. Ta nhìn thấy rõ, roi ngựa kia chính là cái bị chàng chặt đứt ghép lại.

Đã chặt đứt thì cần gì phải giữ lại nữa?

Roi ngựa kia được chế tác rất tốt sao?

Là gắn vàng hay khảm ngọc?

Nhưng trước mắt ta lại hiện ánh nước.