Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 22




Cá nhỏ tỉnh lại thì trời đã tối, trong gian phòng tối đen đến nỗi không nhìn thấy năm đầu ngón tay. Hiện nay hắn cảm thấy được bả vai vừa mỏi lại vừa đau, thế là muốn xuống gường để đi ra ngoài. Nhưng khi vừa vịnh tay vào đầu giường chuẩn bị đi xuống thì hắn liền nghe thấy bên ngoài có thanh âm, thanh âm càng ngày càng gần.

Tiếp theo là cửa phòng bị mở ra.

” Dạ……” Đi  vào trước là Hắc Uyển, nàng đang đỡ lấy một cái nam nhân thân hình cao lớn.

” Tránh ra! Đừng động vào ta!” Qua giọng nói cá nhỏ nhận ra người đang được Hắc Uyển đỡ chính là Bạch Dạ! Giọng của hắn nghe có vẻ nhừa nhựa nhưng cá nhỏ lại không biết rượu là cái vật chi nên dĩ nhiên là cũng không biết Bạch Dạ trước mắt chính là đang bị say đến nỗi chẳng còn tỉnh táo.

Sau khi vào đến phòng, Hắc Uyển thật vất vả đem Bạch Dạ an trí ở trên giường, tiếp theo không biết tại sao nàng lại đi ra ngoài. Hắc Uyển muốn đi đâu, cá nhỏ không có thời gian để quan tâm, hiện tại quan trọng hơn vẫn là Bạch Dạ!

Ngay khi Hắc Uyển vừa rời khỏi phòng, cá nhỏ liền từ dưới gầm giường nhanh chóng chui ra.

” Miêu mễ…… không! Hắn không thích ta gọi hắn như vậy!” Cá nhỏ nhìn Bạch Dạ nằm ở trên giường  thấp giọng nói chuyện.

Chính là, nam nhân trước mắt này có thật là Bạch Dạ không? Hắn thoạt nhìn hảo yếu ớt, hảo bất lực, hoàn toàn không có giống như trước đây lãnh đạm cùng kiên cường. Hàng lông mi có vẻ hơi ẩm ướt khẽ run lên, hai bên gò má đỏ ửng, cái miệng hơi hé ra chợt buông một tiếng thở dài….

” Tránh ra…… tránh ra!!” Bạch Dạ vươn tay đẩy cá nhỏ đang ngồi bên cạnh hắn, do lực đạo quá mạnh, cá nhỏ nhất thời không kịp phản ứng té trên mặt đất.

” Không được! Ta…… có thể nào như vậy đối với ngươi?!” Bạch Dạ thở một cách mệt nhọc, lời nói mơ hồ không ngừng lảm nhảm trong miệng.

” Dạ! Ngươi không cần làm ta sợ!” Mắt thấy tình huống không ổn, cá nhỏ rất nhanh đứng lên, lại ngồi trên giường, dùng bàn tay lạnh lẽo đặt lên cái trán khô nóng của Bạch Dạ.

Thình lình cảm nhận một cỗ lạnh lẽo làm cho Bạch Dạ lại điên cuồng, hắn bắt lấy cổ tay cá nhỏ siết mạnh, tiếp theo đưa hắn kéo về phía lòng ngực của chính mình.

Hành động này của Bạch Dạ  làm cho cá nhỏ cực kỳ kinh ngạc, hắn đã lâu cũng chưa cùng Bạch Dạ như thế gần qua.

Đang lúc nội tâm của hắn đang cảm thấy có chút chấn động thì Bạch Dạ lại nói thêm một câu làm cá nhỏ nhất thời sửng sốt.

” Ta không thích ngươi! Ta sẽ không thích ngươi! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thích ngươi!”

” Thật vậy chăng?!” Tâm tư của cá nhỏ vừa mới có chút rung động ngay lập tức hoàn toàn biến mất, một chút cũng không còn.

” Ta……” hai mắt Bạch Dạ vẫn nhắm nghiềm, bởi vì say rượu, hắn hiện tại căn bản không biết chính mình đang ôm trong lòng ngực là ai. Hắn cứ nghĩ người hắn đang ôm chính là Hắc Uyển……” Ta chỉ có thể miễn cưỡng thích ngươi……”

” Miễn cưỡng?!” Kia cũng giống như không thích, đúng không? Đối với cá nhỏ mà nói, những lời nói này cũng có thể đối hắn tạo thành ảnh hưởng, cảm thấy tổn thương……

Cá nhỏ đang suy nghĩ như thế trong đầu thì bất ngờ một đôi môi nóng bỏng áp lấy môi hắn, tiếp theo cái lưỡi ẩm ướt luồn vào miệng hắn, dây dưa quấn lấy cái lưỡi của hắn. Cá nhỏ càng muốn trốn tránh, Bạch Dạ càng muốn tiến sâu.

” Ngô ngô ~” Cá nhỏ phát ra tiếng kêu một cách yếu ớt, nhưng điều này chẳng những không làm Bạch Dạ buông tha hắn, ngược lại hắn càng bị Bạch DẠ siết thật chặt và cũng đưa hắn hoàn toàn ấn ngã vào giường.

Là miễn cưỡng thích, nên chỉ thấy Bạch Dạ do dự thật lâu mới lại hôn môi cá nhỏ, hai tay không phải thực xác định vuốt ve da thịt lạnh lẻo của hắn. Nhưng rồi sau đó lại không hề một tia do dự, ngược lại giống như đang dâng tràn một tình cảm thắm thiết. Còn cá nhỏ thì vẻ mặt vô cùng bất dắc dĩ tuỳ ý Bạch Dạ tiếp tục với hành động mà hắn cảm thấy không hề có chút cảm tình âu yếm.

” Dạ……” Mắt thấy Bạch Dạ cứ như vậy vươn đầu lưỡi khẽ liếm những nơi mẫn cảm trên cơ thể, thân hình cá nhỏ một phen run rẩy sau đó thì hoàn toàn xụi lơ, rồi chỉ nghe hắn thấp giọng cầu xin:” Ta nghĩ ngủ……”

Thanh âm nho nhỏ thỉnh cầu của cá nhỏ làm cho Bạch Dạ không thể đáp ứng, hắn lạnh giọng cự tuyệt:” Không được!”

“Tại sao?” Bạch Dạ từ trước tới nay chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của hắn..sao đêm nay Bạch Dạ lại như thế….lại có thể cự tuyệt hắn kịch liệt như thế?

“Khi ta làm xong việc với ngươi …sau đó ta sẽ đi ngay!” Tiếng nói của Bạch Dạ trầm thấp lại khàn khàn, lới nói vô tình lãnh khốc cứ vang mãi bên tai của cá nhỏ, thật lâu không tiêu tan.

“!?”