Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 13: Quần bò thượng động (Quần bò bị rách)




Mao Tiểu Mễ chưa từng nghĩ tới “Trong lòng khả nhân” là nam.

Cho nên lúc Mao Tiểu Mễ bị Mạnh Hạ Thanh ôm ở trong ngực đi vào nhà của Hà Trung Toàn, nó cũng không ý thức được cái người râu ria xồm xàm, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, toàn thân phát ra một loài hương vị kì quái, hơn nữa phía sau quần bò còn bị rách thành một mảng, lộ cả quần lót bên trong này sẽ là thần tượng của nó!

“Ôi chao, con mèo nhỏ này….. Thực là đáng yêu quá đi thôi.” Hà Trung Toàn này chính là một cẩu tinh có ngàn năm đạo hạnh, cũng không biết vì sao mà lại đến xã hội loài người để sống, còn trở thành một tác giả có tiếng tăm lừng lẫy mãnh liệt. Mà khai thác tiềm lực của anh ta, giúp anh ta từ lúc mới bắt đầu cho đến bây giờ chính là biên tập viên đầy trách nhiệm Mạnh Hạ Thanh của chúng ta. Đương nhiên, Hà Trung Toàn với đạo hạnh như thế thì nhìn không ra được Mạnh Hạ Thanh đang đứng ở trước mặt, vì thế cho nên đến bây giờ anh ta cũng không biết được lão đại ca một lòng chiếu cố anh ta vẫn biết rõ thân phận của anh ta như lòng bàn tay. “Ôi chao, Mạnh ca, cái đồ chơi nhỏ này anh tìm về từ nơi nào a? Khoẻ mạnh, kháu khỉnh còn rất đáng yêu nữa ~”

Hà Trung Toàn liếc mắt một cái liền nhận ra con mèo nhỏ trong lòng của Mạnh Hạ Thanh chính là một con mèo tinh, cũng không biết vị Mạnh ca ôn nhu thiện lương này từ nơi nào tìm ra một con vật nhỏ như vậy, sẽ không phải là nhặt ở ven đường đấy chứ?

Mạnh Hạ Thanh nhẹ nhàng bâng quơ mà chuyển qua đề tài khác: “Ngươi cũng đừng quản ta làm sao mà có nó, hôm nay ta tới là vì cùng lão sư thảo luận về tác phẩm mới, đừng tung hỏa mù nói những chuyện vô dụng này nữa.”

Nghe ra ý trong lời nói của Mạnh Hạ Thanh, Mao Tiểu Mễ nguyên bản vẫn còn đang rung đùi đắc ý lập tức cứng người lại — thần mã? Chẳng lẽ người bẩn thỉu đang đứng trước mặt cầm lấy chân nó, xú gia hỏa này chính là mĩ nữ trên mạng mà người ta vẫn khen ngợi “Trong lòng khả nhân” hay sao? Kính nhờ a, sao so ra lại có thể kém nhiều như vậy chứ!

“Ai nha, Mạnh ca đến lúc này thì nên chơi một chút chứ đâu phải là lúc thúc giục tiểu thuyết.” Hà Trung Toàn xấu hổ gãi gãi đầu, vội vàng nhường cửa mời Mạnh Hạ Thanh vào nhà, chỉ dẫn anh đến phòng sách. Mao Tiểu Mễ trở nên si ngốc vì ngay sau khi anh ta xoay người thì nó nhìn thấy trên mông của anh ta lộ ra “một cái động lớn”, toàn bộ hồn mèo đều bay ra đi du lịch bên ngoài trời rồi.

「 Vì sao quần bò của “Trong lòng khả nhân” lại rách một mảng lớn ở trên mông như vậy?」 Mao Tiểu Mễ dùng chân nhỏ viết lên người Mạnh Hạ Thanh.

Mạnh Hạ Thanh nở nụ cười, vấn đề này thật đúng là đã hỏi đúng người — Hà Trung Toàn khi ở nhà là một người rất bình thường, vì để càng thoải mái nên khi biến thân đều chỉ biến thành hình dạng bán yêu, cứ để lỗ tai và cái đuôi lộ ra như thế! Như vậy, tự nhiên quần bò liền bám dính vào trên mông sẽ không thoải mái. Cho nên trên cái quần bò nào của mình Hà Trung Toàn cũng đều cắt thành một “cái động”, chính là nơi để cho cái đuôi đằng sau có thể lòi ra. Mạnh Hạ Thanh tự nhiên biết anh ta với mình là cùng môn đạo, chẳng qua là Hà Trung Toàn không nói, anh cũng làm bộ như không phát hiện — Hà Trung Toàn đến bây giờ vẫn nghĩ rằng Mạnh ca của anh ta chỉ là một nhân loại bình thường thôi.

Mạnh Hạ Thanh cúi đầu ở bên tai Mao Tiểu Mễ nhỏ giọng trả lời, thở ra khí nóng ở bên cái tai của mẫn cảm của nó, làm cho mặt nó theo phản xa tự nhiên đỏ ửng. “Bởi vì anh ta bị bệnh trĩ đã lâu, cần phải “thông gió” nhiều mới tốt.”

“……” Mao tiểu mễ vẻ mặt ghê tởm quay đầu đi chỗ khác: Thật đáng buồn, tác giả nó thích như thế mà sao vệ sinh cá nhân lại kém như vậy!

========

Nhưng ngoài dự kiến của Mao Tiểu Mễ, thư phòng của Hà Trung Toàn cũng không phải lộn xộn lắm, ngược lại phải nói là phi thường sạch sẽ và rất có trật tự nữa. Thư phòng nằm ở bên cạnh biệt thự chính, rộng gần hai mươi mét vuông, trên bốn vách tường tất cả đều là giá sách cao đến tận trần nhà, trên giá bày đầy đủ bộ sách các loại. Chính giữa là một cái bàn làm việc có màu thâm bóng, một cái bàn máy tính im lặng đặt ở kia, bàn phím bị mài mòn thực nghiêm trọng. Bàn làm việc đối diện là tổ hợp của một bộ sô pha đơn giản, Hà Trung Toàn dẫn một người một mèo đến nơi đó ngồi xuống.

“Ôi chao, Mạnh ca, anh uống cái gì, ta đi pha cho anh.”

“Cho ta trà đi.”

“Trà a…” Hà Trung Toàn ngượng ngùng cười: “Hình như trong nhà của ta không có trà…”

Mạnh Hạ Thanh nhu nhu cái trán: “Lần trước ta vừa thay ngươi mua một hộp trà túi, để trong phòng bếp của ngươi, trong cái thứ hai ngăn tủ tầng thứ ba đấy, tìm xem còn có không.”

“Còn vị tiểu khách này thì sao? Sữa được không?”

Mạnh Hạ Thanh lắc đầu: “Đừng cho nó ăn thêm cái gì, giữa trưa nó một mình đã ăn hơn phân nửa túi bánh bích quy, bụng chắc đã phải chống đỡ để không nôn ra đi.”

Mao Tiểu Mễ vội vàng hít khí, muốn đem cái bụng đã phình to đến sẹo cũng lồi ra thu về. Cho xin đi, nó hiện tại đang chịu đã kích rất rất lớn khi phải thừa nhận “Thần tượng của mình là nam nhân”, nó rất cần sữa để an ủi cái tâm hồn đang bị thương của nó nha!

Hà Trung Toàn nở nụ cười, bất quá anh ta cũng không dám cãi lại lời nói của Mạnh Hạ Thanh cho nên cũng không lấy sữa cho Mao Tiểu Mễ mà cầm ra một cái đĩa nhỏ, bên trên cái đĩa của nó đặt một cái thìa và một ly kem. Dù sao cũng đều là yêu tinh, Hà Trung Toàn vẫn có vẻ sủng ái tiểu bằng hữu hơn một trăm tuổi này.

Mạnh Hạ Thanh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mao Tiểu Mễ một cái, xem nó vì thèm ăn mà đem nỗi bi thống vứt tận đẩu tận đâu rồi lao nhanh đến chiếc đĩa. Sau đó từ trong cặp công văn lấy ra tư liệu, bắt đầu cùng Hà Trung Toàn thảo luận về cuốn sách mới.

Mạnh Hạ Thanh ở nhà xuất bản, ngoài việc xuất bản truyện dài bên ngoài, cũng đẩy dời đi một số ít tiểu thuyết không dành cho nhiều độ tuổi lên mặt các tờ nguyệt san, mà một số tiểu thuyết của Hà Trung Toàn chính là được đăng thành từng chương nhỏ trên đó. Tiểu thuyết của Hà Trung Toàn phần lớn là được đăng ở trên đó thành từng chương, từng chương cho đến khi hoàn thành, sau đó, phần lớn nội dung sẽ được biên tập, liên kết lại để xuất bản thành sách, đồng thời còn nhượng xuất bản hai phân tiền, làm cho nhà xuất bản cùng bản thân anh ta đều kiếm bồn mãn bát mãn*

Nhưng Hà Trung Toàn là một tác giả tính tình thì tùy ý, không biết có phải cố tình không mà ở mấy chương đầu của tiểu thuyết nào anh ta viết cũng rất tốt, nhưng ở mấy chương sau lại nhờ nguyên nhân tùy ý đó lại viết rất qua loa, ẩu thả, kết cục chính nhà xuất bản cũng không biết phải nói với anh ta như thế nào thì mới tốt lên được. Ví dụ như là một tháng trước, Hà Trung Toàn còn rất thận trọng viết chương thứ nhất của “Kim cương gia công sư”, tiểu thuyết chủ nhân công, nhưng không biết vì làm sao mà anh ta lại nói “tâm hồn bị thương”, sau đó viết một cái kết thúc truyện lại qua loa như trước. Cái loại kết thúc nhàm chán này thật sự đã làm cho Mạnh Hạ Thanh cùng nhóm độc giả đều tức giận nổi trận lôi đình.

Cũng may Hà Trung Toàn biết chính mình đuối lý, vội vàng liên hệ với Mạnh Hạ Thanh, nói rằng mình sẽ viết một tiểu thuyết hiện đại, vì thế hôm nay Mạnh Hạ Thanh mới đến nhà của anh ta, cùng với anh ta thương lượng về nhân vật cùng một số sự kiện trong chuyện.

Hà Trung Toàn viết tiểu thuyết hiện đại, là muốn viết về chuyện hài hước của sáu người ở chung. Mạnh Hạ Thanh nghe xong tình huống truyện mà anh ta đưa ra, cảm thấy cũng không tồi, liền cổ vũ anh ta thử viết xem. Hà Trung Toàn do do dự dự liếc mắt nhìn Mạnh Hạ Thanh một cái, làm ra bộ dạng khinh bỉ của một người vợ nhỏ: “Mạnh ca, chuyện này… Ngươi hẳn là biết ta, ta không phải là loại người thường đóng cửa để viết văn mà là người lấy thể nghiệm từ cuộc sống để viết ra một tác phẩm văn vẻ hay. Cho nên……”

“Cho nên?”

“Cho nên ta nghĩ, ta đem phòng ở này của ta cho thuê, tìm vài người ở chung làm bạn cùng phòng……”

“……” Mạnh Hạ Thanh đẩy đẩy cái kính mắt, Hà Trung Toàn này đúng là phải “Thể nghiệm” thực sự thì tài năng văn vẻ mới không có bị cái tật xấu lấn át, anh đã sớm biết chuyện này. Ví dụ như lúc viết [ Hải chi thơ ca tụng ], Hà Trung Toàn đã phải đi đến chỗ các nhân viên cứu hộ hải dương sống một thời gian; Trước khi viết một chương của tiểu thuyết “kim cương gia công sư”, anh ta còn ở trong nhà mình chỉnh một bộ thiết bị.

“Nếu lão sư ngài tự nhận thấy mấy vị khách mới ở chung phòng sẽ không quấy rầy ngài sáng tác, ta đây cũng chẳng có lí do gì để không đồng ý. Đương nhiên, ngài tốt nhất là không cần nói cho khách trọ của ngài biết ngài là ‘Trong lòng khả nhân’– dù sao chuyện ngài là nam nhân, cũng không phải là chuyện tuyệt vời gì lắm khi cho nhiều người biết.”

“Ừ ân, Mạnh ca điểm ấy vẫn nằm trong sự đúng mực mà ta có.” Hà Trung Toàn gật đầu như làm toán, sau đó đảo mắt nhìn ra phía sau đầu — bất quá cái này cũng nên để sau rồi nói.

Tiểu mễ ở một bên căn bản không nghe đến bọn họ đang nói cái gì, nó hiện tại chính là đang vắt hết óc lo lắng suy nghĩ làm như thế nào để có thể ăn thực chậm từng thìa từng thìa kem ly này cho nó khỏi mau hết – “Trong lòng khả nhân” này cũng thực là quá keo kiệt mà, sao có thể chỉ cho nó có một chút như vậu chứ!

Ngay lúc nó còn đang trong tình cảnh trong chốc lát liếm một chút, trong chốc lát liếm một chút cũng là lúc Mạnh Hạ Thanh vươn bàn tay to chụp tới lại đem nó bỏ vào trong tây trang của mình, nói là phải rời khỏi đây.

“Meo meo meo meo meo meo!” Mao Tiểu Mễ nóng nảy, nó duỗi thẳng móng vuốt, bốn chân mở ra, liều mạng không muốn rời đi cái ly kem kia, bộ dáng của nó lúc này quả thực giống như là Rose phải chia lìa với Jack*.

Hà Trung Toàn thấy bộ dạng lưu luyến không rời của nó đối với ly kem, chặn lại nói: “Mạnh ca, nếu không theo ta thì ngươi hãy mang theo ly kem về cho nó đi.”

“Không cần,” Mạnh Hạ Thanh khúc khởi ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu Mao Tiểu Mễ một chút: “Nó chỉ nhỏ như vậy, ăn hơn ly kem sẽ bị tiêu chảy.”

*Hai nhân vật chính trong phim Titanic.