Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 43




Tại sao chứ?

Hiện tại, Tử Hữu không ngừng tự hỏi, tay khẽ run rẩy, chân cũng muốn nhũn ra. Cậu không biết làm sao mà sự tình lại phát sinh đến mức này, không bằng nói, cậu căn bản không tưởng tượng được chuyện này có thể xảy ra.

Cái chuyện này, so với khả năng ném một người vào hố băng, thật sự còn kinh khủng hơn!

Tử Hữu không thể nào tưởng tượng được, đêm hôm trước còn ngồi với nhau bàn bạc mọi chuyện, thế mà qua bữa sau, cư nhiên… cư nhiên…

“… Tử Hữu…”

Trước mặt cậu là khuôn mặt tuấn tú của Sophie, cặp mắt đối phương ửng đỏ, gân xanh trên trán nổi rõ, hai tay gắt gao nắm chặt thả xuôi theo người, giống như nếu không tận lực khống chế bản thân, hắn sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ lắm vậy.

“Tử Hữu! Cậu đẹp lắm! Tôi quyết định rồi, cậu gả cho tôi đi! K! Tao sẽ không để mày hạnh phúc đâu!”

Sophie đột nhiên rống to, nhịn không nổi nữa mà ôm lấy Tử Hữu, chỉ là mới nhào tới, đã bị K đấm cho một đấm vào mũi.

Phụt…

Máu mũi trào ra a!

“Hữu…”

K xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Tử Hữu, bộ dáng như muốn nuốt cậu luôn vào bụng, “Chúng ta đi về nhà, ngay lập tức, một giây anh cũng không chờ đợi được nữa… a!”

Lần này là Tử Hữu tự mình ra tay.

Tử Hữu vẫy vẫy nắm đấm, mím môi không nói một câu, cúi đầu, duỗi duỗi thân mình không hề thoải mái.

Đầm thiệt dài a…

Đúng vậy, không sai, chính là đầm…

Đầm đó! Đầm mà nữ mặc đó!

Tử Hữu sờ sờ mái tóc giả màu trà không biết lão thổ thần tìm được đâu ra, có điều nhìn cũng đẹp. Lúc này tóc đã gắn lên đầu, dùng một cái nơ con bướm cột lại rất khéo léo.

Mái tóc giả càng tôn lên khuôn mặt vốn đã thanh tú đáng yêu của Tử Hữu. Da thịt trắng nõn, môi đỏ má hồng, lông mi nhỏ dài vút cong, một đôi mắt ngây thơ linh động, khiến cho người khác cho dù vô tình nhìn thấy cũng không có cách nào quay đầu nhìn chỗ khác.

Cậu mặc một cái đầm màu trắng bồng bềnh, chân đầm viền đen, sau lưng thắt nơ con bướm, hoàn mỹ phô ra đường nét thon thả của vòng eo. Hai chân dài cân xứng lộ ra bên dưới, mang một đôi giày da màu trắng đen xen kẽ. Cứ y như là bộ đầm này sản xuất ra chính là để cậu mặc.

Chiếc đầm thiết kế để lộ một nửa lưng, làn da non mềm trắng nõn sáng lóa dưới ánh mặt trời thu hút ánh nhìn của người khác, Tử Hữu trước mặt mọi người, thật giống một cô gái thật thụ.

Sắc mặt Tử Hữu vốn đã khó coi tới cực điểm, Đông lão gia tử còn ở trước mặt cậu giơ máy ảnh lên, không ngừng tách tách tách.

K bưng cái cằm mới vừa bị Tử Hữu đấm, quay đầu bất mãn nhìn lão thổ thần.

“Lão gia tử, chụp cái gì?”

“À…. Quần áo, tóc giảm giày déo đều do Mộng đưa cho.” Đông lão gia tử thỏa mãn vuốt vuốt chòm râu, thật sự không uổng công lão bay suốt đêm về nhà một chuyến, “Mộng chỉ có một yêu cầu duy nhất là chụp lại một màn lịch sử này a!”

“Nhưng mà tại sao…” Tử Hữu thật vất vả mới ghìm lại nắm đấm của mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi lão thổ địa, “Tại sao tôi lại phải mặc thành cái bộ dáng này?”

“Đây là ta cùng cái tên này phải lâu lắm mới chọn được phương pháp tiếp cận Thập Nguyệt a.” Thổ địa gia thả máy ảnh xuống, bên cạnh Bắc lão gia tử cũng gật đầu, “Các ngươi đã đến đó một lần, cho nên chỉ có thể thay quần áo khác.”

“Nhưng vì sao tôi lại phải mặc như con gái chứ!” Tử Hữu rất muốn quơ lấy bộ tóc giả vứt xuống đất mà dẫm lên.

“Bởi vì chúng ta đã nghĩ ra một cách, chính là ngươi cùng Alice giả thành bạn của Tiếu Tiếu, đến Thập Nguyệt để bắt chúng nói rõ nguyên nhân cái chết của Tiếu Tiếu.”

“Cái gì?” Tử Hữu sững sờ, “Giả làm cá chép tinh?”

“Không sai!” Bắc lão gia tử gật đầu, lại lấy ra hai hạt châu, “Hai hạt chân này hai ngươi thời thời khắc khắc đều mang ở bên mình, cho dù là ai cũng không nghe ra mùi thật của các ngươi.”

Nói xong, thả hạt châu vào tay Tử Hữu.

“Nhưng mà tại sao…” Câu nãy giờ Tử Hữu nhắc đến nhiều nhất có lẽ là “tại sao?”

“Lại thay đổi quần áo?” Sophie nói thay Tử Hữu.

“Hỏi cái đầu của ngươi.” Động lão gia tử mạnh mẽ đánh một cái lên đầu Sophie, mắng một tiếng, “Đương nhiên là thu hút đối phương, để đối phương chủ động tiếp cận nó a!”

“Hả?” Tử Hữu trợn to mặt, “Để cho Hiên Viên cùng Ti Tề… chủ động tiếp cận tôi?”

“Chính xác mà nói là tiếp cận ngươi cùng Alice.” Đông lão gia tử sờ sờ râu mép, tựa hồ rất kiêu ngạo vì phương pháp chính mình nghĩ ra, “Bạn thân chết rồi, muốn tìm hiểu nguyên nhân rất chi là bình thường đúng không? Hiên Viên với Ti Tề đều muốn cho mấy khu đại loạn, lúc này lại có cá chép tinh tìm bọn họ đòi phân xử, cậu nghĩ bọn chúng sẽ làm như thế nào?”

“… Tôi hiểu được đại khái.” Sophie gật gù, “Bọn chúng sẽ đem hết thảy sự tình đẩy lên đầu khu Nam cùng khu Đông.”

“Theo lời của con người thì, đây là chiêu mượn đao giết người.” Đông lão gia tử thở dài, “Bất quá Ti Tề rất cơ trí, cậu cùng Alice phải thật cẩn thận, không được để lộ sơ hở.”

“…”

Tử Hữu cầm lấy hạt châu, nhắm mắt lại, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng mới mở mắt ra, “Nói cũng đã lâu như vậy rồi, Alice đâu?”

Lời vừa dứt, Sophie cùng hai lão thổ thần đột nhiên ho khan một tiếng, dời mắt sang nhìn những người khác.

Tử Hữu không hiểu ra sao cả, ban nãy hắn đột nhiên bị kéo vào rừng thay quần áo, sau khi trở ra đã không thấy Alice đâu…

Lẽ nào bởi vì bị bắt giả thành nữ nên chạy trốn rồi?

Đang muốn hỏi, K đột nhiên đến gần, cả người Tử Hữu bị kéo vào lồng ngực hắn. Ngay lúc cậu ngẩng đầu nhìn, K ác ý cười cười, một bàn tay không thành thật từ phía sau lưng trượt vào bên trong chân váy.

Tử Hữu cả kinh, vội vàng muốn kẹp chân lại, tiếc là đã muộn, ngón tay K linh hoạt tìm đến đúng chỗ, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua, cũng khiến hai chân Tử Hữu muốn nhuyễn ra.

“Anh cảm thấy là Tây Nguyên hoàn toàn thuộc phái hành động.” K cắn cắn vành tai Tử Hữu, lại thổi một hơi, “Không bằng chúng ta cũng vào trong rừng “giải trí” một lát, thế nào?”

Tử Hữu ngẩn người, sau đó lập tức mặt đỏ tới mang tai, giờ mới hiểu được tại sao nét mặt mấy người này lại kì quái như vậy.

K thấy Tử Hữu cắn môi, đôi mắt mở to nhìn mình, lại thêm gió thổi lùa làn váy lay động, nơ con bướm cũng lung lay theo, khiến trái tim hắn đều muốn đong đưa, vốn là chỉ muốn trêu chọc Tử Hữu, “hỏa khí” của bản thân lại bị đốt lên. K thu tay về, ôm chặt eo Tử Hữu, ngẩng đầu trừng Đông lão gia tử.

“Ai nghĩ tới chủ ý xấu này! Không thể để Tử Hữu đi mạo hiểm được.” Bộ dáng này của Tử Hữu, đi ra ngoài gặp người không phải là ném vào trong miệng sói à?

“Tôi cũng tán thành!”

Thanh âm Tây Nguyên đột ngột vang lên. Mọi người quay đầu nhìn, liền thấy Tây Nguyên nắm tay Alice từ trong rừng đi ra, mà cà vạt treo lủng lẳng trên cổ áo không thèm thắt lại, còn Alice phía sau y thì…

Tử Hữu vừa ló đầu nhìn, cả người liền choáng váng.

Chỉ thấy Alice mặc một cái sườn xám màu trắng, trên thêu hoa thược dược đỏ nở rộ. Một bên xẻ tà lên cao, khiến máu trong người đều muốn phun trào. Mái tóc dài cùa Alice búi nghiêng qua một bên, có chút rối, vài sợi tóc rơi xuống buông thỏng bên mặt, lại có chút phong tình quyến rũ.

Y mang một đôi giày thêu màu đỏ bước ra, mọi người nhìn kỹ, đều phát hiện bước chân y có chút hư huyễn, mặc dù trên gương mặt vẫn là nét lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng vết đỏ nơi cổ khiến y quẫn bách đến mức đỏ hồng hai bên tai, thật ra y cũng không trấn tĩnh như vẻ bề ngoài.

“Alice… đẹp quá à…”

Tử Hữu nhìn không chớp mắt, chỉ cảm thấy trước mắt như một mỹ nhân cổ trang, đương nhiên, phải quên đi mái tóc dài vàng óng cùng đôi mắt màu xanh lam kia rồi.

“Ừm…” Sophie sờ sờ cằm, “Nếu như lại có thêm một mỹ nhân nữa thì càng hoàn mỹ hơn.”

Vẻ mặt Alice vặn vẹo một thoáng, sau đó hung dữ nâng lên con mắt nhìn mọi người, “Tôi không muốn ăn mặc như thế này!”

Mặc quần áo của nữ cũng không dễ dàng gì… còn có…

Trước đây tốt xấu gì cũng có thể chống đỡ được một hồi mà đánh với Tây Nguyên mấy hiệp, có lúc còn chiến thắng. Hiện tại lại bị hắn ôm một cái, hất váy lên, thì chỉ có ba chữ —— đi tong rồi. Mà nếu dùng tiếng Anh để diễn đạt thì chính là —— Game Over!

Game Over! Hiểu chưa! Đây chính là đại sự! Y thậm chí ngay cả một chút sức lực đánh trả cũng không có!

Tây Nguyên nhìn dáng vẻ căm giận của Alice, bỗng nhiên cảm thấy vừa nãy còn ăn chưa đủ no, cho nên bây giờ lại đói bụng. Con mắt nhìn đến vùng cổ Alice, lại đánh bạo nhìn xuống cánh tay lộ ra, qua bờ vai, chạy xuống hai đôi chân thẳng tấp thêm một vòng…

‘Đứa ngốc này…” Bắc lão đầu híp mắt lại, “Cậu nói coi, muốn muốn điều tra một người thì dùng cách gì?”

“Tiếp cận đối phương?” Sophie vừa nhìn “phong cảnh” của Tử Hữu vừa trả lời.

“Vậy cách nào hay nhất để tiếp cận đối phương mà không bị phát hiện?” Đông lão đầu hỏi.

Ai~… Thật đói bụng nga.

Cùng cảm giác như thế còn có Tây Nguyên với K, một dạng trước mặt mà còn không được ăn.

Hai người đi qua một bên, làm bộ đang suy nghĩ vấn đề. K thấp giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Tây Nguyên trầm ngâm một chút, tựa hồ đang nhớ lại, sau đó trịnh trọng gật đầu, “Cảm giác cực kì tốt.”

Hai mắt K tỏa sáng: “Tốt thế nào?”

Tây Nguyên sờ sờ cằm, “Không nói ra được… biết là rất thuận tiện thôi.” Dừng lại một chút lại nói, “Hơn nữa lại có một phen phong tình.”

K liếm liếm khóe miệng, con mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc Tử Hữu hồi lâu, cùng lúc đó, Tử Hữu với Alice đều đột nhiên cảm thấy sau lưng mình lành lạnh.

Từ lúc Alice đi ra, Đông lão đầu lại bắt đầu làm hết chức trách của mình: giơ máy ảnh lên quay! Bên trong đoạn clip, Alice đè máy ảnh lại, hung dữ nói: “Tôi không muốn mặc như thế này! Để một mình Tử Hữu đi đi.”

Tử Hữu vội vàng chạy tới, gương mặt thanh tú đáng yêu xuất hiện trên màn hình: “Cái gì? Tôi không thèm! Chuyện này muốn làm thì cả hai cùng làm.”

Alice lườm cậu một cái: “Ai muốn làm chung với cậu.”

Tử Hữu không phục: “Chúng ta phải vì đại cuộc. Anh không muốn rửa oan giúp Tây Nguyên à?”

“Oan của hắn đã sớm rửa rồi!”

Alice khoanh tay nhìn Tử Hữu, Tử Hữu cũng khoanh tay nhìn hắn. Bên trong màn hình, hai bên trái phải hai người hai phong cách khác nhau đấu mắt, Đông lão đầu cười đến không khép được mồm, tay giữ máy ánh giữ chặt đến mức sắp bị chuột rút.

K khó hiểu, “Lão già này lúc nào thì có sở thích này vậy?”

Sophie nhín vai: “Nghe nói nếu như ổng chụp hình quay phim giúp Mộng, lần sau nộp cống phẩm Mộng sẽ cho ổng một niềm vui bất ngờ.”

“Ồ…” K gật đầu, khinh bỉ nhìn Đông lão đầu, “Thì ra là bị mua chuộc…”

Sau một hồi bị đùa giỡn, Tử Hữu cùng Alice mặc dù vẫn không cam tâm tình nguyện, vẫn phải hi sinh vì đại cục.

Tử Hữu đưa một hạt châu cho Alice, Alice nhìn nhìn, chẳng biết nên giấu ở chỗ nào. Mà cảnh này rơi vào mắt Tây Nguyên, lại khiến Tây Nguyên suýt chút nữa phun máu mũi.

Cuối cùng Tử Hữu gài hạt châu vào một đoạn nơ thắt bướm, còn Alice thì xem nó như trang sức, nhờ thổ thần đính nó vào cái trâm, gài lên đầu.

Tây Nguyên với K vô cùng sầu lo, nhìn Tử Hữu với Alice, như thế nào cũng giống như cừu non mặc người xâu xé. Đương nhiên Tây Nguyên không dám để cho Alice biết suy nghĩ này của mình, bằng không y phải chịu thêm mấy dao nữa. Còn Tử Hữu thì…

K kéo Tử Hữu lại gần, dặn dò: “Không cho phép tùy tiện cười với người khác, không được để lộ dáng vẻ không phòng bị ra trước mặt người khác, không được phép khiến người khác yêu thích…”

Tử Hữu cười gượng hai tiếng, “Điều cuối cùng sao mà được chứ…”

“Biết là không cho phép được rồi.” K nguy hiểm nheo mắt lại, kề sát vào, có chút bá đạo cắn đôi môi mềm mại của Tử Hữu.

Tử Hữu bị đau, đang muốn kháng nghị, K lại duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm, sau đó biến thành triền miên hôn nồng nhiệt.

Sophie ho khan mấy tiếng, K mới lưu luyến buông ra: “Anh sẽ canh ở gần đó, sẽ không để cho em gặp nguy hiểm.”

Tử Hữu đỏ mặt, duỗi ngón tay câu câu ngón tay K, trầm giọng nói, “Ưm!”

Sau đó, Husky về khu Đông để báo lại chuyện này, mà hai lão thổ thần thì ẩn giấu hơi thở bản thân, hóa thành cái bóng. Sophie, K cùng Tây Nguyên lặng lẽ trốn gần vườn cây ăn quả cạnh Thập Nguyệt.

Tử Hữu cùng Alice liếc mắt nhìn nhau, Alice chỉnh sửa lại quần áo, dùng bộ dạng hết sức không được tự nhiên đến trước cửa Thập Nguyệt cùng Tử Hữu.

“Reng reng……”

Toàn bộ cơ ngôi hoàn toàn không phù hợp với tiếng chuông điện, nó mới vừa vang lên không bao lâu, gã sai vặt lần trước đã ra mở cửa. Tích tắc khi cửa mở ra, gã liền hóa đá tại chỗ.

Tử Hữu đợi nửa ngày, không thấy đối phương nói chuyện mà mắt cứ trừng lớn, miệng cũng thành chữ o tròn trĩnh. Alice nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tận lực đè nén thanh âm: “Chúng tôi tìm đại đương gia.”

Gã sai vặt sững sờ đáp ứng, sau khi gật đầu mới đột nhiên hoàn hồn, vất vả lắm mới khống chế được lý trí của mình: “Chuyện đó, hai vị tiểu thư, đại đương gia của chúng tôi gần đầy không tiếp khách.”

Tử Hữu há miệng, muốn nói câu gì đó lễ phép một chút, nhưng vừa nghĩ đến lời K dặn “Không cho phép tùy tiện cười với người khác” vội ho khan một tiếng, trưng mặt lạnh ra: “Chúng tôi có chuyện quan trọng tìm chủ nhà, liên quan đến Lâu Tiếu Tiếu.”

Gương mặt thanh tú của Tử Hữu ngày thường nhìn vừa nhu hòa vừa đáng yêu, lúc này làm mặt lạnh, càng có thêm vẻ đẹp khác ngày thường, khiến người ta càng muốn thân cận.

Gã sai vặt nuốt nước bọt, con mắt đều muốn lồi ra, đang tính nói chuyện, đột nhiên từ sau mặt đá lớn vang lên tiếng cãi nhau.

“Làm sao anh chạy ra đây?”

Nghe như tiếng của Minh Lưu, có chút tức giận.

“Cậu lại không nói cho tôi biết, cậu đưa người vào động.”

Một thanh âm khác vô cùng ngông cuồng tự đại nhưng đè nén, lộ ra lạnh lẽo cùng nồng đậm tà khí.

Tử Hữu khẽ run, trực giác mang đến một cảm giác đáng sợ.

Lẽ nào cái người đang nói chuyện kia chính là…

“Hiên Viên!” giọng Minh Lưu tăng lên mấy phần, “Anh thường ngày không đơn độc hành động, bây giờ ngay lúc tôi đưa người vào lại đi ra ngoài, là anh cố ý đúng không?”

“…”

Bọn họ còn nói gì đó, nhưng nhỏ quá không nghe được. Chẳng bao lâu, lại vang lên tiếng đổ bể, lại oành một cái, dọa Tử Hữu nhảy dựng.

Gã sai vặt cũng cả kinh, vội vã vọt ra sau: “Ai nha, Hiên Viên đại nhân, ngài đừng kích động mà. Nhị đương gia của chúng tôi không có ý gì khác đâu! Hả? Chống đối ngài? Làm sao dám? Ngài cho chúng tôi mượn lá gan cũng không dám.”

Gã sai vặt lúc này tựa hồ có hơi luống cuống tay chân, Alice nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đi vào phía sau tảng đá lớn. Tử Hữu sững sờ, cũng vội vàng đuổi theo.

Sau đó nghe tiếng Minh Lưu hỏi, “Cô là ai? Làm sao vào được đây?”

Tử Hữu vòng qua tảng đá, nghe được tiếng Alice cười lạnh: “Dĩ nhiên cửa mở thì vào.”

Khí thế phong tình vạn chủng không ai có thể ngăn cản, Tử Hữu nhíu mày, không phải cậu không thích à, sao tôi cảm thấy như đại gia cậu đang chơi rất cao hứng thì phải!

Tử Hữu đến bên cạnh Alice, đầu tiên đập vào trong mắt chính là mặt đất đầy mảnh sứ vỡ nát, bàn đá cũng bị lật tung, nước trà đổ lênh láng.

Minh Lưu được gã sai vặt đỡ dậy, ánh mắt rơi xuống trên người Tử Hữu, cau mày: “Còn cô là ai? Đều cút hết ra ngoài cho tôi.”

Tử Hữu nhìn sang, học vẻ mặt lạnh lùng của Alice, bất quá cậu học không tới, cho nên khi trưng ra gương mặt lạnh lùng dùng sức không hết, khiến cho lạnh lùng bay đâu mất, lại trở thành vẻ mặt cậy mạnh, làm cho người yêu thương.

Tử Hữu còn chưa kịp học theo cách trừng mắt của Alice, đột nhiên cảm giác được một tầm mắt ác liệt đang muốn xuyên thủng người cậu.

Quay đầu lại, một đôi giày xám sáng đập vào mắt đầu tiên. Nhín dần lên là một cái quần xám bóng hơi bó sát người, trên thắt lưng đeo lủng lẳng trang sức, chính giữa thắt lưng đính logo hình vương miệng màu vàng. Dịch mắt lên trên nữa, là một cái áo gió cũng màu xám bạc nốt, bên trong lộ ra áo lót màu trắng, chất liệu áo gió rất bóng loáng, theo cử động cọ xát ra thành tiếng sàn sạt, làm nổi bật lên thanh hình kiên cường hoàn mỹ của người mặc.

Nam nhân kia trên cổ đeo một sợi xích màu bạc, gương mặt y rơi vào trong mắt Tử Hữu, mặc dù đặc biệt tuấn lãng, nhưng cũng đặc biệt tà khí đáng sợ.