Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 49




Ngày hôm sau, lúc Tử Hữu thức giấc, thiếu chút nữa đã bị ánh mặt trời chói chang làm mù mắt.

Cửa sổ trước giường mở thật rộng, không biết lúc này là mấy giờ, đại khái đã giữa trưa rồi. Màn giường rũ xuống, bị gió nhẹ thổi lung lay. Tử Hữu miễn cưỡng trở mình, cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như bị bánh xe tải cỡ lớn nghiến qua vậy.

Cậu đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua, mặt đỏ ửng, chống cái eo muốn gãy đôi ngồi dậy, vạch màn nhìn sang giường bên cạnh, thấy chăn gối đều gọn gàng sạch sẽ, không có ai nằm qua.

Gãi gãi đầu, Tử Hữu chậm rãi đứng dậy mặc quần áo vào, xuống giường, đến trước gương đội tóc giả lên, sau đó bị chính mình làm cho sợ hãi: phía trên cổ áo đầy dấu vết vừa đỏ vừa đậm, căn bản không che lại được.

Tử Hữu vừa che cổ vừa nghiến răng nghiến lợi, cái tên kia… tuyệt đối là cố ý! Gia hỏa này thế mà cũng có lúc nhỏ nhen như con nít vậy, cái này là muốn khiêu khích người khác đây mà.

Nghĩ đến trừng phạt ác ý xém chút nữa khiến cậu mê man hôm qua của K, tình cảnh hương diễm lần nữa khiến tim Tử Hữu nhảy lên kịch liệt, bèn dùng tay vỗ vỗ mặt mình mấy cái, ép bản thân tỉnh táo lại.

Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ mở ra từ bên ngoài, Tử Hữu quay đầu, nhìn thấy Alice đi vào, tựa hồ tinh thần không tốt lắm. Y ngáp một cái, mái tóc dài màu vàng không cột lại, để mặc rối tung sau đầu.

Alice chớp chớp đôi mắt mông lung, đảo mắt nhìn Tử Hữu đang ngồi trước bàn trang điểm, con ngươi nheo lại, nhìn một hồi, sau đó nhếch miệng.

Tử Hữu lập tức trở nên quẫn bách, tìm đồ xung quanh để che lại dấu vết trên cổ, bụng mắng cái tên K này… Lần này cậu phải làm sao đây! Thể nào cũng khiến người khác nghi ngờ mà!

Alice vẫn giữ nguyên bộ dáng nhàn nhã không hề khẩn trương, nhìn Tử Hữu hai ba cái đã đội xong tóc giả, mái tóc dài mềm mại choàng trên đầu vai, giấu lại hạt châu. Tử Hữu đang muốn quay lại hỏi tình huống tối hôm qua, nhưng lời còn chưa kịp nói đã buồn ngáp, mà Alice như bị lây, cũng ngáp theo.

Bốn mắt đầm đìa nước mắt sinh lý đối diện nhau, Alice lúng túng quay đầu sang chỗ khác, Tử Hữu híp mắt, sau đó cũng câu môi cười lại.

Thời điểm Minh Lưu đến, nhìn thấy chính là tình cảnh quỷ dị như thế. Dưới ánh mặt trời, hai đại mỹ nhân biểu lộ nét mặt thâm ảo không diễn tả được.

Đương nhiên, chỉ liếc mắt một cái, Minh Lưu đã phát hiện ra những dấu vết rõ ràng trên cổ Tử Hữu.

Gã sững sốt một hồi, dị thường giật mình. Chỉ vừa mới nhíu mày lại, Alice đã nhìn sang gã, sau đó đưa tay kéo Tử Hữu sang, chắn lại cả người cậu, tư thế như đang bảo vệ.

Minh Lưu kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với Alice. Alcie mặt lạnh xuống, trên gương mặt xinh đẹp biểu thị rõ ràng ý “không cần xen vào chuyện bao đồng.”

Gã mặc dù vẫn còn kinh ngạc, nhưng sau đó như hiểu ra chuyện gì, cúi đầu không nhìn Tử Hữu nữa, trên gương mặt còn hiện lên biểu tình mập mờ.

Tử Hữu mờ mịt trái nhìn phải xem, không biết hai người này đang làm cái quỷ gì.

Minh Lưu đến là để mời hai người bọn họ tới hoa viên dùng cơm trưa, Lâm Thiên Lan cũng có mặt. Hai người Tử Hữu Alice một đường đi theo, đi qua một tòa giả sơn lớn, phía sau là lương đình, bên trong có bàn đá, trên bày mấy món đơn giản.

Hiên Viên cùng Ti Tề đều có mặt. Hiên Viên vẫn mặc áo khoác xám, nhìn tà mị thoải mái không trói buộc, mà Ti Tề vẫn nhàn nhạt như người mộng du, có điều lúc Tử Hữu đến, y giật giật đôi mắt, thản nhiên nhìn, ánh mắt rơi xuống trên cổ cậu.

Tử Hữu có chút quẫn bách, không tự giác đưa tay lên kéo lại cổ áo.

Động tác này thế mà chẳng thể che giấu được cái gì, ngược lại còn khiến người xung quanh chú ý mà lộ ra ánh mắt hứng thú nghiên cứu tìm tòi, ngay cả Lâm Thiên Lan cũng hơi giật mình một chút. Tử Hữu ngồi xuống cạnh y, y còn hạ giọng hỏi: “Thì ra cô cùng Tiểu Ái tiểu thư… có quan hệ này…”

Tử Hữu sửng sốt nửa ngày, trong lòng tự hỏi tôi cùng hắn có quan hệ này là quan hệ gì? Quan hệ ngược đãi với bị ngược đãi thì có!

Có điều nhìn đến ánh mắt kì quái của mọi người, Tử Hữu chậm một nhịp rốt cuộc mới phản ứng kịp, lập tức ngẫm ra… có phải mình bị hiểu lầm rồi không?

Cậu đảo mắt nhìn Alice, Alice lại không nhìn cậu. Hiên Viên biết nguyên hình thật sự của hai người, thế nhưng không biết họ là hoa đã có chủ, còn tưởng thật sự là một đôi, bèn nhướng mày trêu ghẹo, “Nhìn không ra nha, tiểu thư xinh đẹp như thế, thì ra là…”

Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tử Hữu, “Có điều Tiểu Hửu tiểu thư đáng yêu như thế, là nam hay là nữ cũng đều có mấy phần yêu thích nha!”

Một lời nói đến Lâm Thiên Lan cũng cảm thấy xấu hổ mà ho khan. Minh Lưu biểu hiện ý cười ra mặt, mà khóe miệng Alice cũng đã giần giật. Tử Hữu yên lặng siết chặt nắm đấm dưới bàn đá, một luồng khí nóng bốc lên trong người….

Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì? Alice rõ ràng cũng là nằm dưới, tại sao ở cùng mình lại trở thành nằm trên rồi!

Trong đầu đột nhiên hiện ra nụ cười tủm tỉm của Mộng, nàng mặc áo yếm, lỗ tai trắng tuyết kích động phẩy: “Tử Hữu tiên sinh, cậu biết tổng thụ không?”

… Lời của Mộng quanh quẩn bên tai rõ mồn một, Tử Hữu lập tức đen mặt.

Dẫu sao thì Minh Lưu cũng chẳng hoài nghi, Tử Hữu cũng không thể nhảy dựng lên mà cãi lại, mặc dù biết có cãi cũng chưa chắc cãi ra kết quả.

Một bữa ăn trải qua trong bầu không khí quỷ dị. Minh Lưu thỉnh thoảng lại nhìn sang, khiến Tử Hữu thật muốn hất bàn, chỉ phải cố gắng kiềm chế. Lâm Thiên Lan suốt quá trình ăn cơm cũng không thèm nhìn đến mặt Minh Lưu, mà Minh Lưu điệu bộ như lấy lòng đẩy đồ ăn ngon đến trước mặt y, y cũng không thèm đá động.

Tử Hữu cong cong khóe mắt nhìn Minh Lưu, khiến gã đổ mồ hôi lạnh đầy một lưng.

Cơm nước xong xuôi, Hiên Viên muốn nghe Ti Tề đánh đàn, Ti Tề ngoan ngoãn ôm cổ cầm ngồi xuống băng ghế đá trong hoa viên, đặt đàn trên đùi, bắt đầu gảy.

Thanh âm như suối đổ cất lên, Ti Tề chỉ vừa mới động, Tử Hữu đã nghe đến ngây người, sau đó lại thấy Hiên Viên nhìn mình cười: “Không tệ đúng không? Ti Tề là một tay đánh đàn điệu nghệ đó!”

Tử Hữu gật đầu, thầm nghĩ không phải nói là chân trước của bái ngắn lắm sao, sao lại đánh đàn hay vậy?

Quay đầu nhìn Alice, đối phương lại giống như không nghe đàn, mà nghĩ đâu đâu.

Tử Hữu nghiêng đầu nhìn những người khác, lực chú ý của Minh Lưu lúc này đều đặt trên người Lâm Thiên Lan, mà Lâm Thiên Lan thì lẳng lặng nghe từ khúc, không biết nhớ lại chuyện gì, trên mặt đều là nét thương cảm nồng đậm.

Hiên Viên điệu bộ cà lơ phất phơ bắt chéo chân, mắt híp lại. Trong hoa viên, Ti Tề chỉ đơn thuần gảy đàn, tựa hồ biểu tình có chút biến hóa, nhưng biến hóa chỗ nào, lại không chỉ ra được.

Tử Hữu dịch ghế đến gần Alice, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Alice giật mình, thu hồi ánh mắt, “Không có gì.”

Tử Hữu lấy làm thắc mắc, có điều lúc này cũng chẳng phải thời điểm để hỏi chuyện rõ ràng, đành phải tiếp tục nghe đàn. Một khúc tấu xong, Lâm Thiên Lan dứng dậy, nói là muốn về phòng, liền rời đi trước. Minh Lưu tự nhiên đuổi theo sau, còn Hiên Viên với Ti Tề chẳng biết đi đâu. Nhất thời trong hoa viên trở nên yên tĩnh như cũ.

Tử Hữu nhìn bộ dạng vội vàng rời đi của Minh Lưu, như có điều gì suy nghĩ, “Minh Lưu thật ngốc, cả đời này hắn cũng không có khả năng được Lâm Thiên Lan đặt ở trong lòng a.”

Alice nghe vậy, quay đầu hỏi: “Tại sao?”

“Không phải có một câu nói như vầy sao…” Tử Hữu cười cười, lắc đầu, “Người sống vĩnh viễn cũng không thắng được người đã chết.”

Alice sững sờ, trầm trâm một chốc mới gật đầu, “Có lẽ vậy…”

Tử Hữu quay đầu nhìn Alice, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì.

“Kỳ thật chính cậu cũng hiểu mà ha. Địa vị K trong lòng cậu không thể nào thay thế, mà địa vị của Tây Nguyên cũng không thể nào thay thế được. Nhiều năm qua cậu nghĩ rằng Tây Nguyên đã chết rồi, mới để cho K bổ khuyết vào vị trí của Tây Nguyên, đúng không?”

Tử phù hộ quay đầu nhìn một chút Alice, tựa hồ nghĩ đến cái gì, sở trường chống đỡ mặt đạo, “Kỳ thật chính ngươi cũng tinh tường a?K Địa vị không cách nào thay thế, nhưng tây nguyên vị trí cũng là không cách nào thay thế, tại ngươi cho rằng tây nguyên đã chết đi nhiều năm như vậy bên trong, K Có bổ khuyết qua tây nguyên vị trí a?”

Trên mặt Alice không lộ biểu tình gì, y chỉ giương mắt nhìn nơi xa. Phía sau lưng hai người, bên ngoài bờ tường thấp, Tây Nguyên cùng K ghé vào trên cành cây, lẳng lặng nghe hai người nói chuyện. K đảo mắt nhìn Tây Nguyên, thấy y thế mà lộ ra biểu tình khẩn trương, không khỏi cảm thấy buồn cười, lắc đầu thầm nghĩ, Tử Hữu cái khác không biết, chỉ biết được một chút thông minh vặt thế này.

Kết quả tốt chính là, Alice gật đầu một cái. Nháy mắt Tây Nguyên cảm thấy kinh hỉ, tay bám nhánh cây cũng run run. K câu môi mỉm cười, nhìn chung quanh không có người nào khác, mới thấp giọng ho một tiếng nhẹ.

Alcie quay đầu, nhìn ngoài bờ tường, thấy được thân ảnh Tây Nguyên, lập tức trở nên lúng túng, sau đó cũng rất nhanh lấy lại nét thản nhiên.

Tử Hữu lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy dưới bóng câu, K đưa lên hai ngón tay làm thành hình chữ V. Cậu lè lưỡi, tinh nghịch cười một tiếng, cũng dưng lên một chữ V.

Bên này bốn người đi làm nhiệm vụ mà giống như đi chơi, Sophie bị ném sang một bên ngao ngán thở dài, mẹ nó, hắn cũng muốn đi tìm thân ái, sau đó ân ái đến buồn nôn chết đám này.

Nghĩ đến đây, lại đỏ mắt nhìn về Tử Hữu, trong lòng cảm thấy chua xót, hít hít mũi. Mối tình đầu của hắn a…

Thừa dịp trong hoa viên không có ai nữa, Alice mới thấp giọng kể cho Tử Hữu nghe đại khái tình huống tối qua.

Alice sau khi ra ngoài, kể lại sự tình của Hiên Viên với Ti Tề cho đám người ngoài này nghe, thổ thần từ trong bóng đêm cũng ló đầu ra, vuốt vuốt mấy sợi râu, không dám xác định mấy lời đó mấy phần thật mấy phần giả.

Bất quá Tây Nguyên khẳng định một việc, người cứu y những lần trước đây, chính là Ti Tề.

Khi đó Tây Nguyên còn chưa kí kết khế ước với thổ thần, cho nên khứu giác còn rất minh mẫn. Đại khái trên người Ti Tề nhiễm nặng mùi Hiên Viên, cho nên nhớ kĩ hắn có cỗ khí tức đáng sợ này.

“Nếu như Ti Tề đã cứu Tây Nguyên… vậy có khi nào Tây Nguyên đến hỏi, Ti Tề sẽ nói ra mọi chuyện không?” Tử Hữu hỏi Alice.

Alice lắc đầu, tỏ ý hắn cũng đã hỏi qua chuyện này, có điều Tây Nguyên cũng không khẳng định toàn bộ. Ti Tề đến vô ảnh đi vô tung, tựa như hắn thích thì xuất hiện, không thích thì không xuất hiện.

Tử Hữu sờ sờ cằm, cảm giác tính cách Ti Tề không nắm bắt được, dù sao từ lúc gặp mặt đến giờ, căn bản không đoán ra được tâm tình của hắn, hoặc là nói, người này không có cảm xúc.

“Nói tóm lại…” Alice để cho Tử Hữu hoàn hồn mới nói tiếp: “Thổ thần gợi ý chúng ta trước tiên tìm hung thủ sát hại Tiếu Tiếu, đem tai họa ẩn tàng này giải quyết trước đã.”

“Hiên Viên biết là ai giết Tiếu Tiếu a.” Tử Hữu nhíu mày, nói.

Alice lườm hắn một cái, “Còn phải nghĩ sao? Trong này không cần Hiên Viên giật dây, có hận ý với Tiếu Tiếu, chỉ có một người thôi a.”

“Cậu là nói Minh…”Tử Hữu kì thật cũng đã sớm đoán ra, chỉ là…trong lòng có chút tiếc hận, mặc kệ Minh Lưu có thích Lâm Thiên Lan bao nhiêu, sau chuyện này, gã cùng Lâm Thiên Lan đã định là không thể nào bên nhau.

Tử Hữu thở dài, vứt bỏ xúc cảm này, giương mắt nhìn Alice: “Làm sao để vạch trần Minh Lưu?”

“Xem ra, Hiên Viên với Ti Tề sẽ không ngăn cản chúng ta vạch trần Minh Lưu… Cho nên cứ theo trình tự đã bàn là được.”

Nghĩ nghĩ, mặt Alice đột nhiên lộ ra ý cười: “Cậu nói, nếu như lúc này Lâm Thiên Lan thích một người nữ khác, Minh Lưu sẽ thế nào?”

“A?” Tử Hữu sửng sốt, “Ý cậu là…”

“Tương kế tựu kế a!” Alice nhún vai, “Tôi dám khẳng định, Minh Lưu lập tức lộ ra móng ngựa.”

Tử Hữu đảo tròng mắt, nghĩ lại cũng đúng, lập tức trở nên hào hứng: “Đi đâu tìm người phối hợp bây giờ?”

“Không phải ở đây có một người sao?”

Alice câu môi, cười một tiếng, liếc nhìn Tử Hữu. Tử Hữu đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó cứng đơ nửa ngày, mới chậm rãi duỗi đầu ngón tay, chỉ vào mình.

“Tôi?”

Alice vỗ vỗ vai cậu, “Chẳng lẽ còn có người nào khác?”

“Không nên không nên!” Tử Hữu lắc đầu như trống bỏi, mồ hôi lạnh muốn rớt ra. Cậu đóng vai tình nhân với Lâm Thiên Lan á? K không bẻ gãy xương cậu mới là lạ đó!

Alice xích lại gần, lộ ra nét cười xinh đẹp, dọa đến Tử Hữu há hốc mồm vì kinh ngạc.

“Chuyện quan trọng trước mắt là giải quyết tai họa tên Minh Lưu này, để Lâm Thiên Lan một lần nửa trở lại làm người cầm quyền Thập Nguyệt, mới có thể rửa sạch hiềm nghi cho Sophie, lắng xuống hỏa chiến khu Nam khu Bắc. Nếu như cậu không đồng ý, coi như xong.”

“Vì sao không phải là cậu chứ!” Tử Hữu lùi về sau mấy bước, dán sát tòa giả sơn nhìn Alice: “Cậu cũng có thể làm mà!”

“Tôi không thể.”

Alice lắc đầu. Tử Hữu nhìn đến con mắt đều muốn trợn lồi ra, “Vì sao không thể?”

“Bởi vì tôi nói không thể!”

Alice nghiên đầu, một chòm tóc màu kim sắc rũ xuống bên tai, nhìn như người vô hại.

Tử Hữu hít vào một ngụm khí lạnh, cái này là âm mưu, là âm mưu. Hết sức đen tối!

K trốn ở một bên, nghiêng mặt nhìn Tây Nguyên, ý bảo hắn quản Alice lại, không được khi dễ tiểu Hữu nhà hắn. Kết quả là Tây Nguyên làm bộ như không nhìn thấy. Hắn cũng không muốn khiến Alice giận dỗi a.

Bên này hai nam nhân ngồi xổm trên chạc cây trừng nhau, bên kia Sophie tiếp tục thở dài. Hai thổ địa lúc này hiện ra, an ủi mà vỗ vai y.

Một bên khác, Husky được Alice ủy thác cho nhiệm vụ đem vòng tay trở về khu Đông, một đường chạy về giao lại cho Lương Tiêu, đồng thời thuật lại những lời K dặn.

“Giúp hắn truy ra chủ nhân vòng tay này sao…”

Lương Tiêu ngồi trên ghế, gác chân lên, một tay nhẹ nhàng đong đưa chén rượu, trên mặt lộ ra ý cười.

“Để tiểu tử này nợ mình một món nợ ân tình cũng không tệ a.”