[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 5




        Bất quá, lập tức sẽ kết thúc thôi… Một kiếm đâm vào ngực, chỉ cần đem kiếm rút ra… Tất cả, liền kết thúc như thế … Triển chiêu đột nhiên an tường nở nụ cười, là nụ cười tối ôn nhu, tối thản nhiên nhất trong cả cuộc đời hắn, ít nhất hắn đã được chết trong tay người hắn yêu thương nhất trong kiếp này. Chỉ nguyện Ngọc đường một đời hạnh phúc yên bình.

Hắn cảm giác được bảo kiếm đâm vào ngực hắn trong nháy mắt run rẩy một chút, trước ngực máu không ngừng chảy ra cũng giống như dòng sinh mệnh trong hắn đang trôi qua, nhưng hắn căn bản không rảnh lưu ý đến đau đớn của bản thân, chỉ muốn đem những lời trong lòng nói cho hết: “Bạch huynh yên tâm… Nếu Triển mỗ chết… Có thể khiến Bạch huynh không còn cảm thấy bị sỉ nhục… Triển mỗ cam nguyện chết… Có thể được chết dưới kiếm của Bạch huynh… Triển mỗ cũng coi như… thỏa mãn…, chỉ cầu Bạch huynh đáp ứng Triển mỗ… Cuối cùng… Một nguyện vọng… Ngô…”Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, một cổ huyết tinh từ yết hầu dâng lên, Triển Chiêu không kịp nhịn xuống, mặc dù đã cố đóng chặt đôi môi, một tia máu đỏ tươi vẫn theo khoé miệng chảy xuống.

Bạch ngọc đường nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, không hề nhìn hắn, ngữ khí vẫn lạnh băng: “Có gì thì mau nói! Bạch gia gia ta không có nhiều thời gian rảnh để nháo loạnvới ngươi!”

Tâm của Triển chiêu bây giờ đã triệt để đau nhức đến chết lặng, chính mình đều sắp chết, thế nhưng Ngọc đường đến nhìn hắn cũng cảm thấy bẩn mắt sao, Ngọc Đường! Cũng đúng, loại sự tình này nếu phát sinh trên người bất kì một nam nhân nào cũng đều cảm thấy bị sỉ nhục! Huống chi Bạch ngọc đường còn là một người cao ngạo quật cường xem trọng danh dự! Theo tính tình của Ngọc đường, lúc này nhất định là thầm nghĩ lập tức làm cho tên đầu sỏ đã khiến bản thân nhận sỉ nhục là hắn lập tức tiêu thất khỏi thế giới này cho nhanh!

Chỉ cần là Ngọc Đường mong muốn, Triển mỗ chắc chắn thành toàn! Bất quá lúc này còn một chuyện chưa xong: “Thỉnh Bạch huynh… Đáp ứng Triển mỗ… Vô luận như thế nào… Đều phải… Sống sót trở về…” Trong mắt Triển Chiêu nhu tình vô hạn, thế nhưng Bạch ngọc đường cũng không thèm cho hắn một ánh mắt dù là bố thí cho kẻ sắp chết.

“Hanh ~! Chê cười! Chỉ là một đồng võng trận nhỏ bé ngươi nghĩ có thể lấy đi tính mệnh của ngũ gia sao? Theo như ngươi nói chẳng lẽ Ngũ gia ta sẽ vì tử miêu ngươi mà tự tử phải không?”Bạch Ngọc Đường ngữ khí đầy châm chọc, nét mặt nhưng không có chút nào tiếu ý, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng có thể nghe ra, từng câu chữ tràn đầy phẫn nộ!

Tâm Triển Chiêu đã chết, lúc này đây hắn lại dị thường bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu nhìn bóng lưng người kia như muốn khắc sâu vào tâm can: “Thỉnh Bạch huynh… Đáp ứng Triển mỗ…” Vẫn cố chấp cầu xin Bạch ngọc đường đáp ứng nguyện vọng duy nhất. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cầu xin một ai đó và có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, hai mắt buông xuống, hàng lông mi thật dài che khuất đường nhìn, chẳng biết y nhìn về nơi nào mà nói:”Yên tâm… Vì y… Ta sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.”Khóe môi dẫn lên thành một độ cung tuyệt đẹp, trong phút chốc như băng tuyết tan đi mùa xuân đến kéo theo trăm hoa đua nở, tuy tất cả chỉ là trong giây lát, chỉ là một cái chớp mắt, thế nhưng đã bị Triển Chiêu nhạy cảm bắt được, hắn tuyệt đối không nhìn lầm cũng không phải ảo giác mà là thật, trong giây lát ấy hắn có thể nhận thấy Ngọc đường hạnh phúc … đúng, là hạnh phúc!

Triển Chiêu lập tức kinh ngạc, [ Vì… Y? ] Ai? Rốt cuộc là ai? Người này đối với Ngọc Đường rất quan trọng sao? Có thể khiến Ngọc Đường vì y mà sống! Thật không biết nên khóc hay cười, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình hắn lại biết trong tâm của Ngọc Đường luôn tồn tại một người, mà người đó lại không phải là hắn….Rốt cuộc nên cảm tạ ông trời vì đã có một người yêu thương, bảo hộ Ngọc đường thay hắn hay nên trách ông trời vì người kia không phải là hắn.

Nhưng ít nhất Ngọc Đường đã hứa là sẽ sống cho dù là vì người kia chứ không phải vì lời cầu xin của hắn, cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường nhất ngôn cửu đỉnh, vậy là đủ. Dù sao hắn cũng thật sự cảm tạ người kia – người mà hắn thậm chí còn không biết tên – người đã chiếm được trái tim Ngọc đường, vì hắn Ngọc đường sẽ sống. Đa tạ.

“Vậy… Hảo…” Triển Chiêu đã hoàn toàn an lòng để chết…

Triển chiêu gian nan bước lùi về phía sau một bước, chuẩn bị rút kiếm ra khỏi cơ thể. Ai ngờ còn chưa kịp hành động, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhấc tay lên tụ nội lực đánh thẳng vào ngực hắn, Triển Chiêu cũng không né tránh, nhắm hai mắt bình tĩnh tiếp nhận một chưởng…

Thế nhưng một chưởng này lực đạo cũng không lớn, xem ra Bạch ngọc đường chỉ xuất ra nhất thành công lực, căn bản không thể gây thương tổn được cho Triển chiêu, nhưng đủ để đạt được mục đích của y ── “Ba “Một tiếng vang lên, Triển chiêu thuận theo chưởng lực cả thân thể bị dẩy lùi về phía sau, hắn cảm giác được cự khuyết chậm rãi rời khỏi thân thể của chính mình, mất đi kiếm chống đỡ, tự thân đã vô pháp đứng vững, lảo đảo bán tựa người vào vách tường, cuối cùng mất đi trọng tâm, rơi xuống vực sâu không đáy phía sau…

Khi Triển Chiêu từ trên tầng áp mái của trùng tiêu rơi xuống, trong nháy mắt, hắn thấy Bạch ngọc đường chậm rãi chuyển người về phía sau ngược hướng của Triển Chiêu…

“Ngọc đường, đến thời khắc cuối cùng, ngươi cũng không chịu nhìn Triển Chiêu một lần sao… Ngọc đường“,” Ngọc đường” hai từ này hắn chưa từng một lần gọi thành tiếng, nhưng lại là từ hắn gọi thầm trong tâm hàng ngàn lần và giờ đến lúc chết vẫn chỉ dám gọi thầm không dám thành tiếng.

─────────────ta là ai oán tiểu phân cách tuyến ────────────

Triển Chiêu lần thứ hai rơi vào hồi ức thống khổ không thể tự thoát ra được…

Nhưng hắn cũng  đủ tinh tường để nhận thức rõ một việc, bản thân hoàn toàn không có cách nào từ bỏ tình cảm đối với Ngọc đường, giống như lúc này đây vừa từ quỷ môn quan trở về hắn chẳng những không hận một kiếm kia mà chỉ thấy thống khổ, chỉ muốn gặp Ngọc Đường, muốn xác nhận y khỏe mạnh bình an, chỉ bấy nhiêu thôi…Chỉ mong Ngọc đường mãi bình an dù Ngọc đường đối với hắn chỉ có chán ghét.

Nghĩ vậy, Triển Chiêu cuối cùng cố lấy hết dũng khí, đẩy ra cửa phòng Bạch ngọc đường.

Nhẹ nhàng đi vào bên trong, đặt bổ canh lên bàn, thấy Ngọc Đường còn đang ngủ say, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của y nên không dám đến gần mà chỉ đứng cạnh bàn tinh tế quan sát Ngọc Đường một phen ── Bạch ngọc đường nằm nghiêng người quay mặt vào, chỉ để hắn nhìn thấy bóng lưng, nhưng chỉ bóng lưng cũng đủ để cho Triển Chiêu tâm thần nhộn nhạo! Bất quá Triển Chiêu cố gắng khắc chế dục vọng muốn tiến lên ôm lấy Ngọc Đường vào lòng, nhưng hắn không được phép quấy nhiễu Ngọc đường, bởi vì ── nếu Ngọc đường tỉnh thì ngay cả quyền lẳng lặng nhìn Ngọc đường của hắn cũng tuyệt đối không có…

Nhìn bóng lưng Ngọc Đường, phát hiện y không có vì lúc trước bị trọng thương mà đơn bạc hao gầy, trái lại là mập ra đi, eo cũng to ra một vòng, cánh tay trái lộ ra bên ngoài cũng trở nên tròn vo, mu bàn tay trắng nõn cũng trở nên tròn hơn trước. Xem ra dù không có Triển Chiêu thì Ngọc đường vẫn sống rất tốt.

Nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở an tĩnh bình ổn của Ngọc đường, Triển Chiêu trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nghe Lô phu nhân nói Ngọc đường một ngày một đêm cũng chưa có hảo hảo ăn gì, còn có chút lo lắng, xem ra chính mình lo lắng quá nhiều rồi, Ngọc đường thật là đã không đáng ngại, “Người kia ” quả thật đã chiếu cố Ngọc đường rất tốt, Ngọc đường đều béo ra…

Được rồi, thấy Ngọc đường bình an vô sự, cái này… Vậy là đủ rồi…

Đứng yên si nhìn bóng lưng Ngọc Đường một lúc lâu, Triển Chiêu thủy chung không có đi ra phía trước, cuối cùng dù lưu luyến nhưng vẫn quyết định rời khỏi gian phòng của Bạch ngọc đường…

Cho nên hắn không thể thấy khuôn mặt của Ngọc đường mà hắn yêu thương quay vào trong đã tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt trắng như tuyết hiện rõ nét suy yếu chưa từng có; cho nên hắn còn không biết ba tháng qua, Ngọc Đường bởi vì lo lắng cho hắn, chiếu cố hắn mà không để ý thân thể của chính mình, hầu như mất ăn mất ngủ…

Cho nên hắn không thể thấy thân thể đơn bạc của Ngọc Đường đã không thể che lấp được cái bụng tròn vo so với nữ tử có thai còn lớn hơn rất nhiều – hài tử đã tròn sáu tháng, cho nên hắn còn không biết chính mình sắp được làm phụ thân, mà người hắn yêu đến khắc cốt minh tâm vì hắn chấp nhận dựng dục sinh con nối dòng nhưng cũng bởi vậy mà nhận hết dằn vặt, ngày ngày xương sống thắt lưng đau nhức, thậm chí cũng không cách nào nằm ngửa ra mà ngủ, chỉ có thể nằm nghiêng. Ngày xưa cái kia ngọc thụ lâm phong, thân thể khỏe mạnh Bạch ngũ hiệp từ lâu đã không còn tồn tại nữa, hôm nay Bạch ngọc đường dị thường suy yếu, cả bước đi cũng gian nan vô cùng… Tất cả đều chỉ vì một người mà Bạch ngọc đường đã yêu – Triển Chiêu, yêu đến mức cả sự kiêu ngạo của bản thân mình cũng từ bỏ, thân là nam nhân lại chấp nhận vì nam nhân khác sinh hài tử, thế nhưng nam nhân kia giờ đang chuẩn bị bước đi rời khỏi y mà y thậm chí còn không biết, không thể lên tiếng giữ lại.

Những … điều này… Triển chiêu sẽ không được biết, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, lô phu nhân đi vào phòng Triển Chiêu đưa thuốc, chỉ nhìn thấy giường chiếu được sắp xếp gọn gang sạch sẽ, trên bàn chỉ còn lưu lại một phong thơ do Triển Chiêu viết.

Trên thư Triển Chiêu lời lẽ đầy thành khẩn – biểu đạt sự cảm kích đối với ân cứu mạng của Lô phu nhân, cùng với các vị đảo chủ của hãm khoảng không đảo mấy tháng qua khổ cực chiếu cố hắn, còn nói rõ chính hắn là bởi vì nóng lòng chạy về khai phong phủ báo tin bình yên cho Bao đại nhân an tâm, mới có thể vội vã không từ mà biệt, hi vọng các vị không cần lo lắng.

Mà đối với Bạch ngọc đường, hầu như cùng tứ thử như nhau, Triển chiêu chỉ dùng một câu: “Đa tạ Bạch huynh đã chiếu cố, Triển mỗ đã khiến Bạch huynh mệt nhọc, ân này Triển mỗ nhất định khắc cốt ghi tâm, ngày sau nhất định hồi báo.”Biểu đạt rõ hắn biết ơn Bạch ngọc đường, nhưng hoàn toàn không đề cập đến cái khác – bởi vì hắn đáp ứng Ngọc đường rồi, cuộc đời này tuyệt không để người khác biết cảm tình của hắn đối với Ngọc Đường..