[Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti . Vi Quân Bạch Phát

Chương 11




 Nếu ngươi đã từng bỏ lỡ hạnh phúc, đến khi hạnh phúc một lần nữa lại đến, ngươi sẽ không thể để nó vụt qua cho dù phải trả một cái giá đắt đỏ .

Diệp tô biết năm đó ở Giang Nam sơ ngộ Triển Chiêu, hắn liền đánh mất tâm.

Hắn không để ý cha mẹ phản đối, bỏ qua cuộc sống an nhàn , bôn ba  giang hồ, chỉ là muốn gần Triển Chiêu  một chút, chỉ tiếc khi gần, hắn mới phát hiện trong lòng Triển Chiêu chỉ có nhất phương thanh thiên, lê dân bá tánh, tim của hắn có điểm khổ. Từ nhỏ hắn chính là công tử được bao người cưng chiều, hắn không thể nhẫn nhịn chịu đựng người khác đối hắn nhìn như không thấy, vì thế hắn từ bỏ.

Đến khi gặp lại ở Khai phong, Diệp tô đột nhiên phát hiện, nguyên lai trong lòng Triển Chiêu  trừ bỏ thanh thiên dân chúng cũng có thể có người khác, nhưng là đã muộn, ở bên cạnh Triển Chiêu đã có mạt bạch sắc bay lên kia.

Diệp tô, biết mình đã chậm, đã muộn, bất quá, hắn không cam lòng.

Ở Giang Ninh phủ, ta cùng Triển Chiêu gặp phải một kẻ bịt mặt,  vốn dĩ  mũi ám khí kia ta có thể né tránh, nhưng ta lại không tránh, ta vì Triển Chiêu mà bị thương,  thương tới gân mạch, bởi vì ta muốn cho Triển Chiêu bứt rứt, như vậy ta mới  có thể lại một lần nữa đi vào cuộc sống của Triển Chiêu .

Không cố ý ở trước mặt Bạch Ngọc Đường hôn Triển Chiêu, không cố ý ở trước mặt Triển Chiêu trêu chọc Bạch Ngọc Đường, nhìn bọn họ khắc khẩu, nhìn bọn họ ngờ vực vô căn cứ, nhưng vô luận ngờ vực vô căn cứ hay khắc khẩu như thế nào, qua không được vài ngày, tổng có thể hòa hảo như lúc ban đầu, lúc này hắn hiểu được ở trong lòng Triển Chiêu , Bạch Ngọc Đường mới là tối trọng.

“Bạch huynh, thân thể của ngươi tốt hơn chưa?”

Bạch Ngọc Đường kỳ thật vừa rồi đã nhìn thấy  Diệp tô, chính là lúc ấy không biết Diệp tô đang suy nghĩ việc gì, Bạch Ngọc Đường mới không có lên tiếng.

“Ân, ta hoàn toàn tốt lắm, làm phiền Diệp huynh lo lắng.”

“Diệp huynh?”

“ Đúng vậy a, mèo con kính ngươi như huynh, ta đương nhiên cũng phải kính ngươi như huynh.”

“ Đúng vậy a, vậy sau này ta cần phải gọi ngươi một tiếng hiền đệ rồi .”

“Ha ha.”

” Người nhà ta ở Giang Nam  đến đây mang theo mấy hồ rượu hoa điêu thượng đẳng, ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Bạch huynh có theo giúp ta ẩm thượng mấy chén.”

Diệp tô giơ tay lên, một gia đồng từ phía sau đi vào phòng Bạch Ngọc Đường, trong tay bưng một cái khay đựng một bình rượu hoa điêu thượng hạng.

Khóe miệng Diệp tô mang theo ý cười, tự tay vì Bạch Ngọc Đường châm   rượu:  “Bạch huynh, năm đó đủ loại hiểu lầm, thỉnh Bạch huynh không cần để ở trong lòng.”

Bạch Ngọc Đường, sóng mắt lưu chuyển, đưa tay tiếp nhận rượu, cười nói:  “Diệp huynh, không cần như thế, năm đó Ngọc đường cũng có chỗ thất lễ.”

“Chúng ta  có phải hay không nên uống một ly hóa giải ân cừu a.”

“Giữa chúng ta có cái gì ân cừu?”

“Sao lại không có, chính ngươi đã đoạt Chiêu của ta.”

Bạch Ngọc Đường, không nghĩ  Diệp tô sẽ nói trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, y không phải không biết tâm tư Diệp tô đối Triển Chiêu , chính là giữa hai người từ trước đến nay đều không nói ra, ai cũng không nguyện đâm thủng tầng này, không thể tưởng được hôm nay Diệp tô lại chính mình đâm.

Diệp tô nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng cười lạnh  “Ngươi có phải hay không ngầm thấy ta thực buồn cười, bất quá Bạch Ngọc Đường ngươi chớ vội đắc ý, chờ một lát nữa thôi ngươi sẽ chẳng còn có thể cười.”

“Bạch huynh, ngươi có biết hay không,  rượu hoa điêu nếu được để trong ngọc hồ, khi rót ra, sẽ có mùi vị khác biệt.”

“Ta từng nghe nói là rượu hoa điêu nếu đựng trong băng tâm hồ, bị băng tâm hóa  mùi rượu càng hương nhập khẩu giống như băng. Chính là  băng tâm hồ trên đời khó tìm?”

“Không sai, băng tâm hồ trên đời khó tìm, bất quá, ngươi đã quên, ta là người của Diệp gia ở Giang Nam a.”

Băng tâm hồ, nhất phiến băng tâm ở ngọc hồ.

Rượu hoa điêu, nhập hồ, nhẹ lay động ba phần.

Rượu vào miệng, thực có  một phen tư vị khác ở trong lòng.

Bạch Ngọc Đường, tinh tế  phẩm  rượu:   “Cái này tuy là băng tâm hồ, bất quá  vị này không phải vị của băng tâm rượu hoa điêu.”

“ Vậy sao? Để ta thử xem.”  Diệp tô, giống như không tin, cũng châm  một ly, nhập khẩu, quả nhiên, không phải băng tâm tửu uống vào mát lạnh ngược lại là liệt hỏa đốt người.

“A thanh, ngươi lấy có đúng là băng tâm hồ hay không?”

Gia đồng tên a thanh , nhìn nhìn băng tâm hồ trên bàn : “ Đúng vậy, thiếu gia, đúng  là băng tâm hồ.”

“Này mới là lạ, như thế nào rượu trong băng tâm hồ lại uống vào giống liệt hỏa đốt người, chớ không phải là, ngươi đổi ngọc băng bên trong hồ.”

“Tiểu nhân, không có đổi, a, thiếu gia, a thanh nhớ ra rồi....”

“Nhớ lại cái gì?”

“Thiếu gia, ba năm trước đây ngươi bị thương, lúc Triển đại nhân đem thiếu gia trở về Giang Nam, thiếu gia ngài lấy rượu tạ ơn, dùng chính là băng tâm hồ.”

“Không sai, ba năm trước đây, đúng rồi, cũng chính là buổi tối hôm trước Bạch huynh sấm hướng tiêu lâu  .”

“Lúc ấy, Triển đại nhân nói thiếu gia ngài không nên ẩm băng tâm rượu, sau đó Triển đại nhân cho thiếu gia một viên đan châu đỏ rực như lửa, để trong ngọc hồ.”

“A.” Nghe nói a thanh nói đến chỗ này, Diệp tô giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng, cầm lấy ngọc hồ, đổ hết rượu  ra, một viên đan châu đỏ màu tựa lửa, lăn trên mặt  bàn.

Bạch Ngọc Đường, nhìn thấy viên đan châu kia, thân mình không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Diệp tô, nhặt viên đan châu kia lên, lúc cúi đầu, trong mắt đã đầy là ý cười, hắn sớm biết lúc Bạch Ngọc Đường nhìn thấy viên đan châu  này sẽ có phản ứng gì.

” Ngươi …. Sao ngươi lại có viên đan châu này?”

Không đợi Diệp tô trả lời, a thanh đứng bên cạnh  đã thay Diệp tô hồi đáp:  “Đó là triển đại nhân tặng cho công tử.”

“Nói bậy, Triển Chiêu làm sao có thể đem vật ấy tặng cho người khác.”

“Bạch huynh, vật này đích thật là Chiêu cho ta, ngày đó ta thân trúng kịch độc, toàn là dựa vào viên đan này mới có thể bảo mệnh.”

“Ngươi thân trúng kịch độc?”

“Không sai, toàn bộ nhờ vào Chiêu, cầu được hỏa tiêu linh châu, ta mới có thể bảo mệnh.”

“Ngươi là nói ngày đó, người trúng độc của quỷ mị  là ngươi không phải Triển Chiêu?”

“ Đúng vậy a, như thế nào chẳng lẽ Chiêu không có nói cho Bạch huynh biết? Này Chiêu cũng thật là, như thế nào có thể không nói cho Bạch huynh biết chuyện này?”

Bạch Ngọc Đường, chỉ cảm thấy ngực một trận phát đau, tay trái ôm lấy ngực, tay phải chống mặt bàn, thân mình càng thêm run rẩy.

Diệp tô nhìn Bạch Ngọc Đường như vậy, lạnh lùng cười : “Đúng rồi, ta nhớ rõ  hạt châu này dường như là giải độc thánh đan của nguyệt Lăng Tiêu , nếu Bạch huynh là người của nguyệt Lăng Tiêu nếu muốn lấy nó thực là dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao  Chiêu lại không nói cho Bạch huynh biết, hắn cầu đan là vì ta?”

“Câm miệng, ngươi đi ra ngoài cho ta.”

“Bạch huynh, ngươi làm sao vậy, có phải hay không luyến tiếc viên châu này, để ta nói với Chiêu, bảo Chiêu trả lại cho ngươi, ngươi cũng đừng  oán Triển Chiêu a, hắn cũng là vì ta.”

“Ngươi câm miệng cho ta, ngươi.... Ngươi đi ra.... Đi ra ngoài.”

Nhìn Bạch Ngọc Đường lung lay sắp đổ , ý cười trên mặt Diệp tô càng đậm,  “Chớ không phải là, Chiêu là lừa Bạch huynh, nói là chính mình trúng độc  làm cho Bạch huynh đi cầu linh châu?  Triển Chiêu a, chính là tính tình này, Bạch huynh không nên tức giận, đừng bị thương thân mình.”

“Ba”  Bạch Ngọc Đường rốt cuộc nhịn không được: “Diệp tô, ngươi không cần ở trong này nói cái gì ngươi cùng Triển Chiêu, Triển Chiêu cùng ngươi, ta không có hứng thú nghe, ngươi mang theo rượu của ngươi, băng tâm hồ của ngươi, cút ra ngoài cho ta.”

“Ngươi sao lại không biết tốt xấu như vậy, thiếu gia nhà ta hảo tâm tới thăm  ngươi, ngươi lại đối đãi công tử nhà ta như thế, cũng không biết Triển đại nhân coi trọng ngươi ở cái gì, thà rằng thương công tử nhà ta cũng muốn hộ ngươi.”

“A thanh, không được vô lễ, Chiêu, là hiệp khách, chịu ân người ta, lúc này phải báo ân.”

“Ý thiếu gia  là, Triển đại nhân căn bản là xuất phát từ áy náy mới có thể nơi chốn dễ dàng tha thứ cho Bạch công tử .”

“Này, ta nghĩ chỉ có Bạch huynh là rõ ràng nhất.”

“Các ngươi đi ra ngoài cho ta, nếu không đi ra ngoài, đừng trách Bạch Ngọc Đường vô lễ.”

“Đây là Khai phong, ngươi là khách, chúng ta cũng là khách, ngươi có thể làm gì được chúng ta?”

Bạch Ngọc Đường không chút nghĩ ngợi rút hoa ảnh ra, không có kết cấu, chính là lung tung chém về phía Diệp tô.

Diệp tô lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Đường, hắn biết Bạch Ngọc Đường bị hắn chọc giận: “Bạch Ngọc Đường, ngươi không cần ỷ vào mình là người của Nguyệt Lăng Tiêu, thì không xem người trong thiên hạ là cái gì,  nếu không phải Diệp tô ta nể mặt Chiêu, sao lại nhường nhịn ngươi đến nay.”

” Bạch Ngọc Đường ta căn bản không cần ngươi nhường nhịn.”

“Bạch Ngọc Đường, ta vẫn cho rằng ngươi là người thông minh, nhưng hiện tại xem ra, ta đã sai, ngươi bất quá là kẻ tự cho mình là đúng, ngươi tự cho là Chiêu đối với ngươi chính là tình sâu, nhưng kỳ thật hắn chỉ là áy náy đối với ngươi mà thôi, bởi vì hắn là người lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác, hắn vẫn cho rằng hướng tiêu lâu là của hắn sai, là hắn hại ngươi vạn tiễn xuyên tâm, nhưng kỳ thật là  căn bản là do ngươi cậy mạnh hiếu thắng, không coi ai ra gì, sau đó lại cho rằng mình là người bị hại, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Chiêu, hắn cùng với Nguyệt hoa, giai ngẫu thiên thành, ngươi lại muốn chen chân vào giữa hai người bọn họ ; ta cùng với Chiêu, cùng sinh cùng tử, ngươi lại  nhúng  tay ngăng, nơi chốn đối địch cùng ta, nếu không phải ngươi, Chiêu hiện tại đã cùng ta ẩn cư giang hồ, kết bạn song phi.”

“Ngươi nói bậy.”

“Ta nói bậy, vậy tại sao Chiêu lại vì ta mà cầu hỏa tiêu linh châu của Nguyệt Lăng Tiêu , lại không giải thích rõ ràng cho ngươi?”

Nhìn chằm chằm  vật trong tay Diệp tô, Bạch Ngọc Đường, ôm lấy ngực, thân hình lung lay sắp đổ, thì thào tự nói: “Điều đó không có khả năng, đây không phải là thật sự.”

“Bạch Ngọc Đường, ngươi nên tỉnh, trong lòng Chiêu căn bản là không có ngươi, nếu có ngươi, hắn sẽ không đem thứ này cho ta, cũng sẽ không tuyệt nhiên rời đi lúc ngươi bị thương, ngươi chính là một bao phụ mà Chiêu không đành lòng dỡ xuống mà thôi.”

“Ngươi nói dối, Triển Chiêu không phải như thế, hắn sẽ không đối với ta như thế, hắn sẽ không.”

Bạch Ngọc Đường, trong mắt tràn ngập  sát ý, nhìn chằm chằm vào Diệp tô, Diệp tô, cười lạnh: “Bạch Ngọc Đường, ta thật muốn kiến thức một chút, nguyệt lăng hỏa tiêu kiếm pháp đến tột cùng có bao nhiêu thần kỳ tinh diệu.”

Họa ảnh, kiếm quang như sao, phi vũ cửu thiên.

Kiếm khí như băng, ngộ vật ngưng sương.

Xơ xác tiêu điều ý, chiêu chiêu lấy mạng, không để lối thoát.

Diệp tô, hối hận.

Hắn biết Bạch Ngọc Đường thật sự động  sát ý, một khi Bạch Ngọc Đường thực động  sát ý, thiên hạ liền không ai có thể còn sống  dưới họa ảnh  kiếm siêu sinh.

Huyết, chảy xuống.

Y phục trên người, đã bị kiếm khí cắt qua, tả lạc rơi trên mặt đất.

Họa ảnh,  như ảnh, Diệp tô vội vàng thối lui, họa ảnh tật tiến, kiếm đã phong hầu.

Diệp tô, đang định nhắm hai mắt, nhất mạt hồng ảnh, cự khuyết đã xuất.

“Ngọc đường, ngươi đang làm cái gì?”

Bạch Ngọc Đường, trong mắt không có Triển Chiêu, y chỉ nhìn thấy Diệp tô cười đắc ý, Tâm Như hỏa thiêu, một chưởng bổ tới, Triển Chiêu thu kiếm, cũng xuất chưởng, song chưởng va chạm, hai thân hình đều thối lui,  “Ngọc đường, ngươi điên rồi, hắn là Diệp đại ca a.”

Căn bản y không có để ý tới hắn nói, Bạch Ngọc Đường, cầm kiếm lại đâm tới, Triển Chiêu bất đắc dĩ, chỉ phải lấy kiếm đỡ kiếm.

Chỉ thấy bóng kiếm như sơn, kiếm quang như sao, đột nhiên, Bạch Ngọc Đường thu hồi họa ảnh, Triển Chiêu không có đoán được Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên thu kiếm, nhất thời không kịp triệt chiêu, cự khuyết đâm xuyên qua bả vai Bạch Ngọc Đường , huyết, trào ra, nhiều điểm như mai lạc trên tuyết y.

“Đương ~”  Cự khuyết rơi xuống đất, Triển Chiêu ngây dại, hắn không thể tin, có một ngày cự khuyết hội ẩm thượng máu của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường, đờ đẫn nhìn chằm chằm Triển Chiêu, “ Phốc “ một búng máu rốt cuộc nhịn không được phun ra, huyết, tự khóe miệng tích lạc.

“Hảo, hảo, Triển Chiêu, ngươi....”

Bạch Ngọc Đường, còn chưa nói hết, thân ảnh nhất lược, đã bay  đi.

“Ngọc đường, Ngọc đường.”  Triển Chiêu, vội vã đuổi theo thân ảnh Bạch Ngọc Đường.

Diệp tô, trắng bệch  mặt, vội hô  “Chiêu, chờ ta.”

Bạch Ngọc Đường không biết tại sao mình lại tới đây, y chỉ biết là, cự khuyết kiếm của Triển Chiêu vì Diệp tô mà uống máu của chính mình.

Y dùng khinh công rời đi, cũng không để ý tới người qua đường kinh hô, quả thực là y đang muốn chạy chốn.

Y muốn khóc, cũng đã vô lệ.

“Trượng nghĩa giang hồ đi, toái tâm người nào biết, tóc đen đổi bạch nhan.”

Lúc Triển Chiêu nhìn  thấy Bạch Ngọc Đường, thì nghe thấy y  thì thào nói ba câu như vậy, Triển Chiêu, cả tâm đều đau,  “Ngọc đường, ta không phải cố ý.”

Trong mắt Bạch Ngọc Đường vô vật, tất cả chỉ là trống rỗng.

Hồng, chói mắt.

Lúc Bạch Ngọc Đường nhìn thấy mạt hồng kia, dung nhan nhiễm một tầng sương lạnh, toàn thân phát ra hàn ý.

Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường như vậy, Triển Chiêu, thật là rất đau, “Ngọc đường, ta là Triển Chiêu, ta là mèo con của ngươi a.”

Bạch Ngọc Đường, cười lạnh, Triển Chiêu giống  như rơi vào hầm băng, cả người phát lạnh.

“Ngươi là Triển Chiêu, nhưng không phải là mèo con của ta, cũng không phải Triển huynh của ta, mèo con của ta đã biến mất khi hắn bỏ ta mà đi rồi, Triển huynh của ta, vào lúc vì Diệp tô cầm kiếm chỉ vào ta, cũng mất, hiện tại chỉ có nam hiệp của Khai phong, Chiêu của Diệp tô , Triển đại ca của Nguyệt hoa muội tử.”

“Không cần, ngọc đường, ngươi không được nói những lời đoạn tuyệt như vậy.”

“Tuyệt, ta tự nhận là đã là kẻ tối tuyệt trong thiên hạ, nhưng không thể tưởng được, chất như ngọc, là nguwoif vĩnh viễn làm cho người ta dẹp mọi lo âu, an tâm ấm áp như Triển đại nhân ngài, lại là một người  so với ta càng ngoan tuyệt, ta vẫn luôn xem ngươi như tri kỷ, cùng ngươi cởi mở, nhưng không ngờ kẻ gạt ta sâu nhất lại chính là ngươi. Triển Chiêu, ngươi đủ tuyệt, ngươi cũng đủ ngoan.”

“Ba”

Bạch Ngọc Đường thực  không thể tin được,  có một ngày Triển Chiêu ra tay đánh y, y mở to mắt…

Triển Chiêu, thật muốn chặt đứt cái tay của mình, hôm nay  đã là lần thứ hai làm Ngọc đường bị thương, nhưng Triển Chiêu không thể nhẫn nhịn khi bị Bạch Ngọc Đường hiểu lầm, thiên hạ mọi người có thể hiểu lầm Triển Chiêu, nhưng Bạch Ngọc Đường không thể, người trong thiên hạ có thể không hiểu Triển Chiêu, nhưng Bạch Ngọc Đường không thể, người khác  châm chọc, hắn cũng có thể không để ở trong lòng, nhưng mỗi một câu của Bạch Ngọc Đường , giống như là từng con dao nhỏ đâm vào tim hắn, một câu một đao, từng câu lấy máu.

“Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đối với ngươi, chứng giám nhật nguyệt.”

“Chứng giám nhật nguyệt, Triển Chiêu, ngươi đến bây giờ còn muốn gạt ta, vì cái gì, ngươi lại đối với ta như vậy, ta mệt mỏi, ta rất mệt mỏi, Triển Chiêu, ta thua, ngươi buông tha cho ta đi, coi như là ta cầu ngươi, ngươi buông tha cho ta đi, buông tha cho ta.”

Bạch Ngọc Đường, mệt mỏi, y là thực mệt mỏi, dụng tâm khổ, dụng tình khổ.

Tựa như tơ trong gió, nước trong  bình.

Triển Chiêu, đi lên phía trước, hai tay gắt gao cầm lấy bả vai Bạch Ngọc Đường, trầm giọng nói:  “Ta không buông tay, ta không muốn cùng ngươi sai kiếp này.”

Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu, thê lương cười:  “Triển Chiêu, chúng ta đã sai kiếp này, ngươi thả ta đi, để cho ta lại có thể bay trên trời cao, biển rộng cá nhảy.” (*)

(*): Đoạn này được lấy ý từ câu “Hải khoátbằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi”.: Dùng để hình dung chỗ hữu dụng của anh hùng, trong trời đất rộng lớn, thi thố tài năng, dồn sức phát huy thông minh tài trí,

Triển Chiêu, không muốn buông lại không thể không buông, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Bạch Ngọc Đường ủy khuất như thế cầu xin người, cầu hắn buông tay, tiểu con chuột luôn bay lên tiêu sái đâu mất rồi, hắn không phải chỉ cầu Ngọc đường có thể khoái hoạt, vĩnh viễn là mạt bạch sắc chói mắt, đôi mắt ấy chỉ luôn sáng ngời tựa tinh tú hay sao.

Hắn, cần buông tay.

Chính là ‘ buông tay’ nói ra thật dễ mà làm thật sự quá khó khăn, quá khó khăn.

Ngọc đường, để cho ta ôm ngươi thêm một lần, để cho ta lại nhìn ngươi một lần cuối cùng, để cho ta đem nụ cười của ngươi, dung mạo của ngươi,khắc vào thật sâu, tận xương, tận tâm.