Minh Dực Kiến

Quyển 1 - Chương 13




Chương mười ba

Phi diêm tà phúc[1] Lăng Tiêu Các, tuyết vũ vân nhung nhụy hương phiêu

Khi Hắc Cầu lửa giận ngút trời lao đến hỏi tội, hắn thậm chí ngay cả một điểm ngoài ý muốn cũng không có.

Một hồi ác chiến, không biết có phải Hắc Cầu cố ý hay không, cự nhiên đem cả Đế Khuân Sơn của hắn san bằng sạch sẽ, trận này ác liệt vô cùng, thắng bại khó phân, đứng trên ngọn núi giờ đã khô cằn nứt nẻ, bọn họ một người thân đầy vết thương, hắc bào đen kịt không có một nơi nào lành lặn; một kẻ ngã lăn trên đất, khuôn mặt cháy đen không có lấy nửa phần chiến thắng.

Rất nhanh đã thấy thanh niên bạch y vội vàng lao tới, nam nhân đen đúa cương mãnh bưu hãn nháy mắt ngay cả ngữ khí đều nhuyễn đến không còn.

Cửu Minh bị bỏ mặc một bên phi thường không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hai chú cháu đang khanh khanh ta ta, càng trông càng thấy ngứa mắt, nhịn không được đâm vào vài câu: “Ai! Ta nói nha! Ta còn chưa có chết nha! Hai người các ngươi đừng có coi như ta không tồn tại có được không?”

Tiểu Long Thái Tử kia vừa nghe liền giống như bị đạp phải đuôi mà nhảy dựng lên kêu: “Câm miệng!! Lão yêu quái!! Món nợ hôm trước còn chưa tính với ngươi đâu!”

Cửu Minh có chút không tin được trừng lớn hai mắt, hắn tuy biết bản thân đã sống rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhận ra, đối với con tiểu long mới hai ngàn tuổi này mà nói, vạn năm thọ tinh như hắn tuyệt đối đã lên hàng lão nhân rồi! Ngay cả cái tên Hắc Cầu so với hắn cũng chẳng trẻ hơn bao nhiêu kia cũng vì câu nói này mà không khỏi một trận phiền muộn.

“Ha ha ha ha…… Cũng chỉ có ngươi mới dám gọi ta như thế…… Ha ha ha…… Lão yêu quái!? Ha ha ha……”

Chiến ý lập tức không còn, hai thúc chất này quả thật chơi vui cực kì.

Đúng lúc này, thanh âm hắn đã mơ thấy cả ngàn năm qua đột nhiên vang lên.

“Tứ Độc Long Quân, thỉnh tiếp chỉ.”

Cửu Minh ngay lập tức ngẩng đầu, lăng lăng nhìn kẻ đang lơ lửng giữa không trung. Hai ngàn năm trôi qua, cho dù có là điêu văn tuyên khắc vào đá tảng cũng không chịu nổi phong sương vũ tuyết mà mờ nhạt không còn, thế nhưng lúc này Cửu Minh chỉ rõ ràng nhận ra, cho dù hai ngàn năm đã qua, hình bóng nam nhân kia trong trí nhớ của hắn vẫn rõ ràng đến đáng sợ.

Chỉ thấy nam tử áo xám vẫn như trước tấm lưng thẳng tắp như tùng dừng giữa không trung, khuôn mặt cương lãnh vô tình vẫn là bất biến không đổi, y cứ thế thản nhiên mà xuất hiện, giống như tất cả âm mưu bẫy rập hắn vất vả bày ra đều chỉ là uổng công.

Trong tay y, một quyển hoàng bạch nằm đó, quả thật là tới truyền chỉ của Thiên Đế.

Hắc Cầu nhận ra y, lại phi thường không hiểu y vì sao lại đến tuyên chỉ của Đế Quân: “Phi Liêm, ngàn năm không gặp, ta còn tưởng ngươi mất tích, hóa ra ngươi cũng đã hàng phục Đế Quân rồi sao?”

Cửu Minh nhịn không được hừ cười ra tiếng, Hắc Cầu khó hiểu nhìn về phía hắn. Liếc kẻ thành thật đến lúc này vẫn chẳng hay biết gì Cửu Minh đột nhiên cảm thấy bản thân như đang nhìn thấy chính mình hai ngàn năm trước.

“Ta nói Hắc Cầu nha, ngươi sao còn khờ dại thế? Hắn căn bản không cần cái gì mà hàng phục, bởi vì hắn…… vốn chính là thần tiên.” Khuôn mặt anh tuấn lộ ra biểu tình dữ tợn, ánh mắt nhìn về phía Phi Liêm đã không còn lãnh tĩnh thản nhiên, “Ta nói không sai chứ?……” Mỗi tự mỗi câu phát ra như nghiến răng nghiến lợi, “Liêm Trinh Tinh Quân!”

Cặp đồng tử không có tiêu cự của nam nhân áo xám đảo qua, giống như đến tận lúc này mới phát hiện ra hắn: “Ngươi hiện tại, đáng nhẽ nên trong Tỏa Yêu Tháp.”

Cửu Minh nhếch lên khóe miệng, chỉ cảm thấy thật quá buồn cười: “Cái tháp rách kia, sớm sập rồi!”

Phi Liêm lại nói: “Cho nên, ngươi chạy ra ngoài làm hại nhân gian?”

“Thế thì sao?!”

“Lúc trước đã nói rồi, ở lại trong Tỏa Yêu Tháp, ta tha ngươi một mạng.”

“Thối lắm!!” Hồng phát yêu quái lập tức nổi giận, trở tay một chưởng áp xuống mặt đất, hạn khí táo bạo đột nhiên xông lên, từ chân hắn lan tràn khắp khắp nơi, hiện thành trận pháp Quỷ Vực! Có điều lúc trước hắn cùng Hắc Long Vương ác đấu một trận, yêu lực đã tiêu hao đến gần như không còn, lúc này lại mạnh mẽ thúc dục pháp trận, bản thân liền như cây đèn hết dầu, ba chiếc cánh trên lưng ngược gió mà giương, yêu khí cả người thiêu đốt đến khô cạn, một đầu hồng phát càng rực đỏ như máu.

Phi Liêm nhìn u quang bốn phía nổi lên, đầu mày cũng chưa nhíu, trong miệng nhẹ niệm pháp quyết, mặt đất liền một trận kịch động, giống như có một con địa long ở dưới đất trở mình, rung chấn đến mức không ai có thể đứng vững. Phi Liêm trái lại vững vàng mà đứng như đã cắm rễ trên nền đất, một chút nghiêng ngả cũng không có. U quang trận pháp Quỷ Vực cũng theo đó dần tắt, cuối cùng chỉ còn lại từng đạo vết tích nứt nẻ.

Cửu Minh mắt thấy pháp trận đã hủy, lại vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cường ngạnh thi pháp. Có điều hắn lúc này yêu lực toàn thân đã sớm dùng hết, nếu còn cố tình thôi động, chỉ sợ ngay cả sinh mệnh cũng đem ra dụng cạn!

Chỉ thấy Phi Liêm chậm rãi nâng tay trái, quát khẽ một tiếng: “Thiên ma khóa!”

Trên cổ Cửu Minh lập tức hiện ra một vòng ám quang, ánh sáng tan dần hiện rõ một chiếc vòng cổ màu xám, một đạo xiềng xích chỉ trong nháy mắt dài ra nhảy vào tay Phi Liêm. Y lật tay kéo một cái, lôi đầu yêu sớm đã tẫn hao pháp lực về phía mình, xích phát yêu không thể chống cự ngã mạnh xuống nền đất dưới chân Phi Liêm, làm sao còn sức đâu mà tiếp tục niệm bí quyết thi pháp nữa.

Nhưng cho dù có toàn thân chật vật, đầu yêu cự nhiên vẫn không thèm cúi đầu xin tha, ngược lại càng khà khà cười ra tiếng: “Tinh Quân thần uy a…… A a…… Sao cứ thích chiếm tiện nghi của người khác như vậy nhỉ? Khặc khặc…… Mà lạ nha, đã là thần tiên, sao còn bỏ cái da yêu quái kia đi nha? Chắc không phải làm yêu quái đến nghiện rồi chứ? Ha ha──”

Đôi mắt xám trắng vô tình của Phi Liêm không có một tia cảm xúc, đột nhiên tay trái kéo mạnh một cái, nâng chân đạp thẳng lên lưng Cửu Minh, còn không đợi hai người Hắc Long Vương hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy y hai tay tóm lấy một chiếc cánh trên lưng hắn, dùng sức vặn một cái!! Tươi sống bẻ xuống một cây—-

Cửu Minh đau đến mức thảm kêu một tiếng, suýt nữa thì hôn mê. Nôn khan phun ra một ngụm máu đen, đôi mắt mơ hồ lờ mờ nhìn thấy một mảnh cánh gãy còn lộ gốc xương trắng hếu bị vứt xuống trước mặt, bên tai nghe thấy thanh âm lạnh lùng tàn khốc hệt như hai ngàn năm trước nói: “Ngươi nói rất nhiều. Cánh cũng quá nhiều.”

Cảnh tượng trước mắt khiến Hắc Cầu mới vài phút trước còn hận không thể đem Cửu Minh lột da lóc xương cũng không thể chấp nhận, dù sao hai ngàn năm trước hai yêu quái này còn luôn thân mật như hình với bóng, hôm nay thế nào lại……

“Phi Liêm, ngươi…… ngươi muốn giết hắn sao?”

Phi Liêm xoay người, hình như đối với câu hỏi của hắn cảm thấy cực kì khó hiểu.

“Không có ý chỉ, ta sao phải giết hắn?”

“Thế, hắn……”

“Giải về, để Đế Quân định đoạt.”

Nói rồi, cũng không tiếp tục để ý tới Ngao Ân cùng Hắc Long Vương nữa, nắm chặt thiết liên trong tay liền phi thăng, hồng phát yêu quái giờ đây đã thần chí không rõ, không hề phản kháng mặc y tùy ý lôi đi, chỗ vừa bị bẻ cánh trên lưng vẫn ròng ròng chảy máu, rơi xuống thấm vào lòng đất……

==================

Cửu Tiêu mờ mịt, thật thật ảo ảo, từng sóng mây trôi, thiên thượng lâu các, phi diêm tà phúc, tinh xảo đẹp đẽ.

Trong mây, hương hoa phiêu bán, đôi cánh bạch hạc nhẹ nhàng xuyên qua yên hà, Thiên Vực từ xưa đến nay vẫn là nơi an bình xinh đẹp như thế.

Trên núi đá cao vút, dưới tán linh thụ có không ít lư hương đang đốt, từng làn khói nhẹ phiêu phiêu.

Bàn cờ tử cục, một vị tiên nhân thiện nhãn từ bi ngồi bên chiếc bàn đá, nhắm mắt suy tư, ngẫu nhiên lại hạ một quân cờ.

Thỉnh thoảng lại thấy vài tiên gia tọa thụy thú[2] đáp mây ngang qua, ngẫu nhiên gặp được người quen liền dừng lại chào hỏi, cùng nhau kể lại chuyện xưa, không biết đoạn thời gian nhớ lại ấy, rốt cuộc là lúc Bàn Cổ khai thiên, hay là khi Viêm Hoàng trị thế.

Bỗng nhiên một cỗ huyết tinh nồng nặc từ đâu lan tỏa kinh nhiễu bầu không khí an tường tĩnh lặng, chúng tiên gia nhíu mày nhìn quanh, chỉ thấy bên ngoài Nam Thiên Môn, một gã nam tử áo xám đang cưỡi mây đạp gió mà tới, trong tay còn cầm một sợi thiết liên, đầu bên kia lại đang xích chặt một con yêu quái cả người nhiễm máu. Yêu quái kia một đầu hồng phát đỏ rực như lửa, trên lưng là hai phiến cánh màu đen xấu xí cực to, nếu nhìn cẩn thận, trên tấm lưng của nó, nơi mấy chiếc cánh xuất hiện đang huyết nhục mơ hồ, khó trách mùi máu tanh lại nồng nặc đến vậy, thậm chí còn quấy nhiễu chúng tiên gia thanh tịnh nơi đây.

Có tiên gia trời sinh thần nhãn, liếc mắt một cái đã nhìn thấu nam tử áo xám kia thật ra cũng là một đầu yêu quái, thế nhưng lại không thấy thiên binh thiên tướng trực Nam Thiên Môn tiến tới ngăn cản, ngược lại còn tùy ý y bước vào, càng không khỏi giật mình.

Có thần tiên biết chân tướng thầm thì giải thích, nguyên lai con yêu quái này chính là Liêm Trinh Tinh Quân hai ngàn năm trước phụng thiên chỉ từ bỏ chân thân, hạ phàm dấn thân đầu thai làm yêu, sau lại ẩn thân trong yêu doanh của Nghịch Long Ứng Đế, bắt giết vô số yêu tà, lập được đại công!

Có tiên gia không khỏi lắc đầu thở dài, hảo hảo một Tinh Quân, cự nhiên lại không từ thủ đoạn làm việc đến thế, biến bản thân thành tiên không phải tiên yêu không phải yêu, quả thật đáng tiếc.

Vị tiên nhân trong thân yêu quái kia dường như hoàn toàn không cảm thấy từng đạo ánh mắt cổ quái dừng trên người mình, tiếp tục thúc giục đám mây dưới chân hướng về phía tinh điện của mình bay tới.

Từ trên mây nhìn xuống, đỉnh cột xám đen như đang chôn vùi giữa hàng đoàn mây vụ trùng điệp nhấp nhô.

Phi Liêm nhảy khỏi mây, giơ tay, một trận gió mạnh bốc lên, đem mây mù chồng chất như núi xung quanh thổi tán, lộ ra phủ đệ Tinh Quân nguy nga gần ngay trước mắt.

Chỉ thấy phủ đệ này sử dụng ngọc thạch một màu xám đen dựng lên, được từng hàng cột trụ to lớn bốn người ôm mới hết chống đỡ, dưới chân lấy đá Vân Ban ám màu làm nền, khung cảnh nghiêm túc mà ngưng trọng. Bức tường đá nhìn có vẻ bình thường nhưng không ngờ đứng ở những góc độ khác nhau mới thấy mặt đá ánh lên từng vầng sáng lam, lục, tử, hồng, vàng biến đổi, phi thường kỳ diệu. Nếu có chút kiến thức về đá ngọc chắc chắn sẽ không khỏi kiếp sợ, ngọc thạch kiến tạo đệ phủ này không ngờ chính là Ngọc Phác – thứ đá cực kì quý hiếm khó gặp chốn trần gian. Ngọc Phác này bình thường chỉ được dùng để khắc thành ngọc tỷ, đại diện cho hoàng quyền. Kẻ ôm mộng quyền thế, chẳng qua cũng vì thứ này mà dốc lòng hưng sư giết chóc. Thế mà thứ ngọc thạch quý giá hơn cả vàng bạc này giờ đây lại bị dùng như đá hoa cương tầm thường để xây dựng phủ đệ, này rốt cuộc là quá phận xa xỉ, hay là mạn bất kinh tâm[3] đến mức thái quá rồi!

Thất Huyền Tinh Quân vốn là thượng cổ thần minh, tinh mệnh thiên định, so với đám phàm nhân tu tiên đắc đạo tuổi thọ không biết đã hơn đến mấy vạn năm, phủ đệ của họ đương nhiên phải vài phần trang nghiêm.

Có điều Phi Liêm cũng chẳng có chút tự giác phủ đệ bản thân lộng lẫy đến mức nào, đầu cũng buồn không nâng, đạp ra cửa điện, đem yêu quái hôn mê bất tỉnh kéo vào trong.

Đá Vân Ban cho dù có đẹp mắt đến đâu, bề mặt vẫn là băng lãnh khôn cùng.

Xích phát yêu quái vì mất máu quá nhiều lại thêm tiếp xúc với mặt sàn lạnh băng không khỏi cả người run lên. Một phản ứng nho nhỏ như vậy lại không thể thoát được đôi mắt Phi Liêm, y khuôn mặt cứng ngắc nhìn khắp bốn phía rồi mới hơi khom người nắm lấy thắt lưng con yêu quái so với mình còn cao lớn hơn kia, nhẹ nhàng ôm lấy, sải bước đi vào nội điện.

Trong nội điện ánh sáng ám trầm, chỉ thấy chính giữa gian phòng rèm che buông rủ là một chiếc giường nguyệt thạch cực lớn, bên trên còn trải một lớp tuyết vũ vân nhung, nói đến tuyết vũ vân nhung này lại càng thần kì, thứ này chính là do Cửu Thiên Huyền Nữ từ Lang Nhật Tình Thiên tuyển chọn từng sợi mây tinh tế nhất từ những đám mây nõn bạch nhất mà dệt thành, cả ngàn năm cũng chưa chắc dệt được một tấm. Thứ này trắng nõn mềm mại không gì sánh được, ngay cả tiên gia thần nhân cũng coi trọng như bảo bối.

Ánh sáng theo cánh cửa nội điện mở ra mà tràn vào, trên lớp chăn nệm vô phùng, hóa ra lại có một người đang ngồi.

Chỉ thấy người đó khoanh chân mà ngồi, vải trắng phủ kín thân, giống như một thứ đồ dùng nhiều năm không cần tới mà tùy ý phủ thêm một tầng vải cho đỡ bụi.

Phi Liêm bước tới, đem yêu quái bị thương đặt nằm ổn trên giường, rồi mới vươn qua đem người kia dọn đi, nói cũng kỳ quái, cái người bị vải trắng phủ lên kia cũng không buồn nhúc nhích, thậm chí còn có vẻ không hề có phản ứng. Trong tích tắc miếng vải phủ trên đầu y hơi hở ra, một khuôn mặt như khối gỗ thấp thoáng hiện lên, cự nhiên so Phi Liêm có tới bảy phân tương tự! Chỉ thấy người đó hai mắt nhắm nghiền, hô hấp tạm dừng, làn da tuy trắng nõn như sữa nhưng lại có một loại cảm giác lạnh như băng không giống người sống, đột nhiên khiến người ta liên tưởng đến một pho tượng mặt sáp thân gỗ nơi điện thờ nhân gian.

Phi Liêm đem người kia tới trước căn phòng nhỏ bên cạnh, một cước đá mở cửa, trong phòng đồ vật cực kì hỗn độn, Phi Liêm cũng chẳng buồn thu thập, tùy tiện đem người trên tay đặt xuống liền đóng cửa đi ra.

Trên chiếc giường rộng lớn, Cửu Minh bởi vì bị thương ở lưng mà nằm úp sấp bên trên, tuy dưới thân là đệm chăn mềm mịn như mây đau đớn trên lưng vẫn khiến hắn dù đã mê man vẫn phải nhăn lại đôi mày. Phi Liêm bước qua, động tay vài cái đã xé rách y phục của hắn, lại tinh tế xem xét một hồi, nơi chiếc cánh bị bẻ giờ đã huyết nhục mơ hồ, ngay cả phần sụn tiếp nối giữa cánh và lưng cũng bị hoàn toàn xé mất, gân mạch bị cương mãnh phá hủy, máu từ lúc rời nhân gian đến giờ vẫn không hề ngừng chảy. Không chỉ như thế, ba miệng vết thương bị long trảo rạch sâu đến xưng trên ngực chưa kịp lành lại vì bị kéo đi mà tiếp tục tiên huyết trường lưu……

Phi Liêm lại xoay người rời đi, trở lại căn phòng nhỏ bên cạnh.

Nơi đó có đến mấy ngàn năm chưa từng được người bước vào, cho dù có là nơi thanh tịnh như thiên giới cũng không khỏi bịt kín một tầng bụi bặm, giữa khe hở của đống đồ đạc hỗn độn còn xuất hiện đám mạng nhện nho nhỏ, người vừa bị vứt vào lúc trước vẫn như một pho tượng gỗ ngồi đó, tư thế một chút cũng không hề thay đổi. Phi Liêm cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn y một cái, chỉ thẳng tắp lướt qua, chui đầu vào đám tạp vật loạn thất bát tao tìm kiếm thứ gì đó.

Có điều, lúc này nếu như có một tiên nhân nào đó đứng sau lưng y nhìn thấy đống tạp vật kia nhất định sẽ cả kinh đến mức con mắt trợn tròng đến muốn rơi khỏi hốc.

Dù sao, không ai có khả năng xem nhẹ một viên Đông hải minh châu to bằng cả đầu người, cho dù thân châu bụi bặm nhưng từ ánh sáng rực rỡ trơn bóng kia cũng tuyệt đối có thể khẳng định là bảo vật vạn năm khó cầu, chỉ sợ ngay cả viên minh châu lớn nhất đặt trong Long Vương Điện tại Đông hải long cung cũng chưa chắc đã quý giá bằng. Lại còn Bảo Tháp Phật giáo đặt trong góc kia, cho dù mạng nhện bao phủ vẫn không giảm bớt vẻ đẹp lạ lùng, thân đúc bằng vàng, bên trên còn khảm không biết bao nhiêu hồng ngọc, mã não, xa cừ, ngọc trai, san hô, vàng, bạc, là bảo vật mười phương … Quý giá đủ loại, không hề có một thứ tầm thường, tất cả đều là bảo vật khó cầu, cho dù có là tiên giới thần nhân cũng khao khát được sở hữu, cố tình lại bị chủ nhân nơi đây coi như tạp vật mà nhét vào gian phòng nhỏ hẹp như nhà kho không có lấy một tia ánh sáng mặt trời này.

Vùi đầu lục lọi một trận, Phi Liêm cuối cùng cũng lôi ra được một chiếc bình hắc ngọc lưu li, chẳng buồn thu thập lại gian phòng bị đảo lộn đến loạn thất bát tao, cứ thế đứng lên bỏ đi.

Ngồi xuống giường, đưa tay đẩy ra đôi cánh đang che đi miệng vết thương trên lưng, cũng không biết là vì bàn tay của y lạnh lẽo đã kích thích làn da bị thương nóng hổi của hắn, hay là do yêu quái bị thương luôn cự tuyệt người ngoài tới gần mà Cửu Minh toàn thân run lên, cơ thể trở nên cứng ngắc, ý đồ cuộn mình lùi ra không muốn cho đối phương đụng vào.

Phi Liêm làm sao chịu để hắn tránh ra, bàn tay thu lại tóm chặt hai phiến cánh, dụng lực ấn một cái, đem nam nhân không thể phản kháng trực tiếp đè xuống giường, miệng mở ra cắt rớt nút bình, trở tay dốc một cái, đem toàn bộ ngọc dịch bên trong đổ thẳng xuống miệng vết thương, chất lỏng kia giống như nước tuyết tan chảy trong suốt mà thanh lương, hương hoa thơm ngát, ngoài ý muốn không hề kích thích miệng vết thương tạo thành đau đớn, ngược lại tác dụng còn phi thường nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt, đừng nói là cầm máu, ngay cả miệng vết thương cũng ngay lập tức đóng vảy khỏi hắn.

Nếu như không phải nơi bị bẻ cánh còn lồi lên vết sẹo cộng thêm tàn dư máu chảy trên lưng quả thật nhìn không ra nơi này từng bị thương tích hành hạ.

Sau đó y lại dùng tiên dịch còn dư bôi lên vết trảo thương trên ngực Cửu Minh. Tiên dịch quả thật phi thường thần kỳ, lỗ hổng do long trảo trên ngực trong chớp mắt đã khép lại không còn.

Vết thương liền hẳn, đau đớn giảm dần, hồng phát yêu quái chậm rãi bình ổn trở lại, hô hấp dần dần vững vàng, duy chỉ có tầng quầng thâm nhàn nhạt bên dưới đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt là biểu hiện rõ tổn thương do suýt nữa đốt sạch nguyên thần là lợi hại cỡ nào, ngay cả linh đan diệu dược cũng khó lòng hồi phục.

Phi Liêm lăng lăng nhìn hắn một lúc lâu, theo bản năng vươn tay qua, bốc lên một nắm tóc đỏ sậm rơi trên sàng đan mềm mại trắng noãn như mây trông có vẻ dị thường đột ngột. Y đã từng nghĩ rằng, mái tóc đỏ rực kia sờ vào hẳn cũng sẽ nóng cháy như lửa.

“Hóa ra là lạnh.”

================

[1] Phi diêm tà phúc

[2] Thụy Thú: các loài thú mang đến điềm lành như:

[3] Mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới.

================

P.s: Liêm ca anh giỏi lắm, càng khen anh càng giỏi đúng k? Bảo bối tình yêu ơi mau dậy ăn thịt a ấy đi e:))